Cố Trường Huyền nắm eo Tô Bạch ôm cậu lên giường, sau đó quỳ một gối xuống bậc thang cạnh giường, giúp Tô Bạch đi lại giày.
Mu bàn chân thiếu niên trắng nõn, ngón chân xinh xắn đáng yêu, Cố Trường Huyền nhất thời bị mê hoặc, liền đặt giày sang một bên, cẩn thận nâng bàn chân nhỏ bé lên.
Tô Bạch bị hành động của Cố Trường Huyền làm nhột, thế là ngọ ngoạy ngón chân cười khanh khách.
“Ca ca, đừng mà ~”. Tô Bạch cười đến không thở nổi, liền ngã vật ra giường, cố gắng với hai tay thon dài của Cố Trường Huyền, hy vọng hắn dừng lại.
“Đừng cái gì?”. Cố Trường Huyền vẫn giữ bàn chân trắng nõn, ngón tay len vào giữa các ngón chân của cậu, nhéo nhéo những ngón chân mềm mại đáng yêu.
“A ~ nhột quá ~”. Tô Bạch cảm thấy ngứa cực kì, ưỡn người lên, ngửa cần cổ thon dài cố gắng hít thở.
Cố Trường Huyền cười, rồi không đùa Tô Bạch nữa, giúp cậu đi giày cẩn thận, sau đó kéo cậu rời giường.
“Không phải nói đói rồi sao, ca ca dẫn ngươi đi ăn”. Cố Trường Huyền ngồi lên giường, ôm Tô Bạch sít sao, rồi rất tự nhiên kéo cậu vào lòng, dỗ dành.
“Ưm ~”. Tô Bạch vẫn còn thấy hơi nhột vì chuyện vừa nãy, chưa lấy lại được ổn định, liền lười biếng ngả vào đùi Cố Trường Huyền, vểnh mông nói: “Nhưng mà đột nhiên không muốn động đậy”.
Cố Trường Huyền nhìn nơi cong vểnh ấy, có chút thèm thuồng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, chỉ vỗ nhẹ lên đó một cái, sau đó lật người cậu lại ôm lên lòng mình ngồi, dịu dàng nói: “Không muốn động đậy cũng được, ta gọi người mang đồ ăn lên, ăn ở đây”.
“Như vậy có ổn không?”. Tô Bạch ngẩng đầu, dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn.
“Sao không?”. Cố Trường Huyền nhướng mày nói, dịu dàng đến gần như tan thành vũng nước, chỉ cần người trong lòng muốn, đừng nói là đưa thức ăn tới, cho dù là hủy thiên diệt địa, hắn cũng sẽ thử một lần.
“Ca ca, sao huynh lại tốt như vậy chứ”. Tô Bạch vui vẻ níu cổ Cố Trường Huyền, cọ cọ mũi lên mặt hắn, cọ nửa ngày mới ngẩng đầu, “Nhưng nếu huynh đối tốt với ta quá, ta sẽ trở nên lười biếng mất”.
“Không sao”. Cố Trường Huyền cười.
“Sẽ không thèm động đậy một chút nào”. Giọng nói Tô Bạch hơi mang âm mũi, dần dần trở nên hàm hồ.
Ý cười trên mặt Cố Trường Huyền càng rõ hơn, nhếch môi sâu xa nói: “Ta động là được rồi”.
“Huh, ca ca mới nói gì đó?”. Tô Bạch dụi dụi mắt, có vẻ thực sự buồn ngủ rồi.
Cố Trường Huyền nhướng mày, khẽ cười: “Ca ca nói, ngươi không muốn động đậy có lẽ là vì buồn ngủ, khi nào ngủ dậy thì sẽ hết”.
“Ừm, nhưng mà còn chưa ăn gì…”. Tô Bạch tựa đầu lên vai Cố Trường Huyền lại ngủ thiếp đi.
Cố Trường Huyền mỉm cười. Hắn đặt Tô Bạch lên giường, đắp chăn cho cậu, sau đó hôn lên má cậu, cuối cùng mới đứng dậy xuống lầu, bảo nhà bếp nấu cơm.
Tô Bạch ngủ đến tận nửa đêm vẫn không tỉnh lại, Cố Trường Huyền ngồi lật xem sổ sinh tử dưới ánh đèn, thấy Tô Bạch mãi không dậy, mới cảm thấy có gì đó không ổn, đến bên giường xem thì thấy hai má thiếu niên đỏ bừng, chạm tay vào thì nóng hầm hập.
Cố Trường Huyền lo lắng, vỗ vỗ má Tô Bạch, gọi cậu: “Tiểu Bạch, tỉnh lại nào, Tiểu Bạch”.
“Ưm, ca ca”. Tô Bạch không mở mắt ra được, lông mi rung rung, đuôi mắt hơi đỏ, Cố Trường Huyền nhìn mà đau lòng.
“Khó chịu sao?”. Cố Trường Huyền luồn tay vào chăn, sờ sờ người Tô Bạch.
Bàn tay mát lạnh đối với Tô Bạch lúc này chắc chắn là phương thuốc hữu hiệu nhất, thế là Tô Bạch dứt khoát phanh áo, lấy ngực nhỏ của mình nghênh đón, còn giơ hai tay về phía Cố Trường Huyền, làm nũng rầm rì: “Khó chịu, ca ca ôm ôm”.
Cố Trường Huyền bị cậu làm cho dở khóc dở cười, da thịt dưới tay mặc dù nóng nhưng cũng mềm mịn cực kì, chạm vào rồi không nỡ buông ra.
Nhưng Cố Trường Huyền vẫn phải buông, hắn đoán có lẽ là ban ngày Tô Bạch cưỡi ngựa bị cảm lạnh, vì vậy mới sốt, lúc này nhất định không thể để cậu chịu lạnh tiếp, thế là hắn không ôm Tô Bạch, chỉ mặc lại quần áo cho cậu, sau đó nhét cậu vào chăn bọc kín.
Tô Bạch ưm ư phản kháng, có vẻ không đồng ý với cách đối xử của Cố Trường Huyền, vì vậy lục đục định vươn tay ra khỏi chăn, phải đến khi Cố Trường Huyền hôn Tô Bạch, cậu mới ngừng ngọ nguậy, ngoan ngoãn để người kia ma sát môi mình, sau đó vô thức vươn đầu lưỡi xinh xắn liếm môi đối phương.
Cố Trường Huyền bị liếm đến nỗi bụng dưới thắt chặt, không dám tiếp tục quấn quýt nữa, vội vàng rời môi Tô Bạch, sau đó sai tiểu nhị đi gọi thầy thuốc tốt nhất trong trấn đến.
Thầy thuốc đến rất nhanh, ông vốn định bắt mạch cho Tô Bạch, dù đã có tấm khăn trắng phủ lên cổ tay Tô Bạch, nhưng thầy thuốc vẫn không chạm được vào người cậu.
Lần thứ nhất thầy thuốc còn tưởng mình bị ảo giác, sau đó lại run lẩy bẩy thử một lần nữa, phát hiện quả nhiên mình không chạm được vào cổ tay thiếu niên kia, liền hoảng sợ ngồi bệt xuống đất, một câu cũng không nói ra lời.
Cố Trường Huyền phiền muộn ném người ra ngoài, rồi lại đau lòng xoa trán thiếu niên, nghĩ một chút rồi thi pháp niệm quyết.
Chỉ chốc lát sau, một bà lão tóc bạc phơ, quần áo vải thô màu xanh thẫm xuất hiện trước mặt Cố Trường Huyền, quỳ bái Cố Trường Huyền, cung kính nói: “Không biết chủ thượng gọi lão có việc gì?”.
“Không cần đa lễ”. Cố Trường Huyền nhíu mày, gọi bà lão tới, “Mạnh Bà, bà mau xem Tiểu Bạch bị làm sao?”.
Mạnh Bà vẫn một mực cung kính hành lễ xong, sau đó mới đi tới, thử dò mạch đập của thiếu niên.
Vẫn không chạm được vào người thiếu niên trên giường.
Mạnh Bà thở dài một tiếng, sau đó chắp tay với Cố Trường Huyền, áy náy nói: “Lão vô năng”.
Mắt Cố Trường Huyền tối sầm lại.
Mạnh Bà lại thở dài, nói tiếp: “Năm đó chủ thượng nghịch thiên cải mệnh, mặc dù cứu được cậu ấy về, nhưng suy cho cùng vẫn là trái lẽ trời, tuy cậu ấy vẫn tồn tại trong sáu giới, nhưng thực tế thì đã thoát khỏi sáu giới rồi, lão đây quả thực không biết làm sao nữa”.
Cố Trường Huyền mấp máy môi, mặt cau có, đã có dấu hiệu nổi giận, Mạnh Bà cúi đầu không dám nói tiếp, một luồng khói xanh bùng lên trong phòng, một người nữa lại xuất hiện.
Người nọ mang khuôn mặt lạnh lùng, biểu cảm nghiêm nghị, nội y và áo khoác đều là màu đen tuyền khiến người khác nhìn mà lạnh sống lưng.
Mạnh Bà chắp tay hành lễ với người đó, nói: “Bái kiến Đông phương Quỷ đế”.
Người nọ cũng không để ý, bịch một tiếng quỳ xuống, tự khiển trách: “Thuộc hạ tới chậm”.
Cố Trường Huyền day ấn đường, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Thần Đồ bảo ngươi tới?”.