Edit: Kogi
Thần Đồ nghe vậy liền lắc đầu, trợn trắng mắt nói với Tô Bạch: “Thôi được rồi, ngươi khỏi phải khoe khoang với ta, đi mau đi mau, ta dẫn ngươi đi xem cây anh đào đã lớn chưa”.
Tô Bạch nghe vậy liền nhún vai, không nhiều lời nữa, lại nhảy nhót đi về phía trước, hai người tìm một vòng trên đường Hoàng Tuyền, tìm cả những góc khuất, nhưng đến một cây non cũng không thấy.
Thần Đồ cảm thấy có chút vô vị, không chịu giúp Tô Bạch tìm nữa, đứng ở một bên chống nạnh nói: “Khi đó ta không nên tin lời ngươi, ở Minh giới trước nay chưa từng trồng được thứ gì, ngươi nói xem tại sao ta lại ngu như vậy, tin lời ngươi nói nhỉ?”.
“Ngươi vẫn luôn ngu như vậy mà”. Tô Bạch không cả quay đầu lại đáp.
“Ê Tiểu Bạch ngươi mới nói gì đó?”. Thần Đồ ở sau lưng trừng mắt nhìn Tô Bạch.
Tô Bạch ngồi xổm dưới đất, dọn một tảng đá nhỏ đi, thấy bên dưới trừ đất bùn đen sì ra thì chẳng còn gì, liền có chút thất vọng, nhưng vẫn không từ bỏ, nói: “Người có chí ắt thành công, khi đó ngươi bảo ta tim Trường Huyền làm từ đá, nóng cỡ nào cũng không tan chảy, nhưng cuối cùng chẳng phải huynh ấy vẫn thích ta hay sao? Vậy nên, phải tiếp tục cô gắng…”.
“Ây ya Tiểu Bạch à, ngươi có thể đừng động tí là nhắc đến chủ thượng được không, nếu ngươi thực sự không thể rời bỏ ngài ấy, ta liền đưa ngươi về”. Thần Đồ ôm cánh tay nói mát.
Tô Bạch không thèm để ý, lại chạy ra chỗ khác, xoay qua xoay lại đã đi đến cầu Nại Hà, Mạnh Bà đang bưng một bát canh, cười hiền từ với một con quỷ đang chuẩn bị đi đầu thai chuyển kiếp.
“Ta…có thể không uống không?”. Con quỷ đó hỏi Mạnh Bà.
“Con à, nhớ chưa chắc đã là chuyện tốt, nếu con tin bà, thì uống nó đi”. Nét mặt Mạnh Bà vẫn hiền từ như cũ, nhưng giọng nói lại cứng rắn không cho phép chối cãi.
Con quỷ kia do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy canh Mạnh Bà, uống một hơi cạn sạch, xoay người đi vào kiếp sau.
“Tiểu Bạch đến à”. Mạnh Bà giờ mới được rảnh rỗi, liền đi tới nói chuyện với Tô Bạch.
“Bà quen con sao?”. Tô Bạch học theo cách xưng hô của con quỷ vừa rồi, gọi Mạnh Bà một tiếng bà.
“Tất nhiên là quen”. Mạnh Bà mỉm cười, đáy mắt có chút hoài niệm: “Trước kia, ngươi còn thường xuyên đến tìm bà già này hàn huyên đấy”.
“Hình như có chút ấn tượng”. Tô Bạch gãi gãi đầu, thực ra ký ức cậu rất hỗn loạn, không nhớ rõ lắm,
Mạnh Bà cũng không để ý chuyện này, vẻ mặt trìu mến nhìn Tô Bạch, hỏi: “Chuyện trước kia, nhớ được bao nhiêu rồi?”.
“Con cảm thấy nhớ ra được không ít, nhưng những chuyện không nhớ cũng còn rất nhiều”. Có lẽ bởi khuôn mặt bà rất ôn hòa, hoặc bởi nụ cười của bà quá thân thiết, Tô Bạch không chút giấu diếm nói ra.
“Nhớ được là tốt lắm rồi”. Mạnh Bà nhất thời thở dài thương xót.
“Không phải vừa rồi bà nói nhớ chưa chắc đã là chuyện tốt sao?”. Tô Bạch cười hỏi.
“Đối với người sống lại lần nữa, giữ ký ức cũ tất nhiên không phải chuyện tốt, nhưng Tiểu Bạch, con định sống lại từ đầu sao?”. Mạnh Bà hỏi lại.
Tô Bạch nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Con không biết, cứ thuận theo tự nhiên thôi, thực ra, con cũng không có thứ gì cực độ khao khát. Ca ca đã ở bên cạnh, con không mong gì xa vời hơn”.
“Thuận theo tự nhiên tất nhiên là tốt”. Mạnh Bà than thở: “Nhưng chuyện giữa con và chủ thượng, rất dễ bị kẻ có dã tâm lấy ra làm văn. Nếu con không nhớ chuyện mấu chốt, e là sẽ hiểu nhầm…”.
Lời của Mạnh Bà dừng lại ở đó, rồi bà bỗng mở to hai mắt, định mở miệng kêu cứu, nhưng chưa kịp đã ngất đi.
“Bà bà!”. Tô Bạch cuống quýt, muốn đi xem tình trạng Mạnh Bà, trước mặt đột nhiên lại xẹt qua một tia sáng trắng, một nam nhân mặc y phục tím đã đứng trước mặt Tô Bạch, gã nhìn Tô Bạch chăm chăm, ánh mắt đau buồn họi một tiếng: “Tiểu Bạch…”.
“Ngươi là ai?”. Tô Bạch nhíu mày hỏi.
Nam nhân kia ngẩn người, nhưng lập tức lại thoải mái nở nụ cười: “Long Trạm, Tiểu Bạch, ta là Long Trạm, ngươi không nhớ ra ta cũng không sao, cùng lắm là làm quen với em lại lần nữa thôi mà”.
“Đại điện hạ?”. Tô Bạch gọi.
“Ngươi…ngươi nhớ ra rồi?”. Long Trạm vừa thấy Tô Bạch nhớ ra gã, tâm trạng lại có chút thấp thỏm không yên, nếu Tô Bạch nhớ mình, e rằng lại giũ áo ra đi lần nữa.
Người này trước nay chưa từng muốn gặp mình, cho dù mình đặt cậu trong lòng, đem lòng thương cậu, chấp nhận cung phụng cậu, cho dù trong lòng cậu đã có người cũng nguyện ý chờ cậu…
Tô Bạch nghe cái tên này xong, chỉ nhớ Long Trạm là con của Thiên đế, trừ cái đó ra, chẳng nhớ nổi điều gì nữa.
“Không nhớ”. Tô Bạch liền nói thẳng.
“Không nhớ cũng không sao, không sao hết”. Long Trạm thở phào một hơi, định tới cầm tay Tô Bạch, Tô Bạch lại lùi một bước né tránh, nhíu mày hỏi: “Ngươi tới Minh giới làm gì?”.
“Ta…chỉ là tới thăm ngươi một chút”. Long Trạm che giấu tâm tình trong mắt, lúc ngẩng lên lại là vẻ dịu dàng hòa nhã: “Tiểu Bạch, ngươi, thực sự không nhớ chuyện trước kia sao?”.
Tô Bạch nhíu mày chặt hơn, người này đầu tiên là đánh ngã Mạnh Bà, sau đó là hỏi mình mấy chuyện này, chắc hẳn là tới đây vì mình.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch liền không muốn vòng vo với gã nữa, dứt khoát quay người bỏ đi, Cố Trường Huyền không có bên cạnh cậu, cậu luôn cảm thấy không an toàn.
Long Trạm thấy Tô Bạch định đi, bản tính khát máu và âm trầm không thể che đậy được nữa, gã ngăn trước mặt Tô Bạch, run giọng nói: “Tiểu Bạch, ngươi đi vội vậy, ngươi không thể, nói chuyện với ta thêm một lát nữa sao?”.
“Không thể, ca ca còn đang chờ ta”. Tô Bạch thẳng thừng cự tuyệt, lại định đi tiếp.
“Ca ca? Ngươi nói là Huyền Minh lão tổ, Cố Trường Huyền ư?”. Long Trạm cười lạnh một tiếng: “Tiểu Bạch, ngươi nghĩ hôm nay ta tới đây để làm gì, ta là muốn cứu ngươi, đưa ngươi rời khỏi đây!”.
Tô Bạch bị sắc mặt đột ngột thay đổi của gã dọa sợ, cậu ngẩn người, bước chân bỗng chững lại.
Long Trạm nắm tay thành quyền, khóe mắt đỏ quạch, gã từng bước từng bước tiến lại gần Tô Bạch, nghiến răng nói: “Ngươi thực sự nghĩ Cố Trường Huyền là hạng người tốt lành? Tiểu Bạch, hắn từng hại ngươi, hại đến thế này còn chưa đủ ư?”.
“Huynh ấy sẽ không hại ta”.
“Sự thực đã rõ, Tiểu Bạch, chỉ là ngươi không muốn đối mặt mà thôi, ngươi đang sống yên ổn, tại sao đột nhiên lại thân tàn hồn tán, tại sao lại biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ hiện giờ?”. Long Trạm định tóm lấy Tô Bạch, nhưng Tô Bạch lại tránh thoát.
“Tiểu Bạch!”. Long Trạm tức giận hổn hển quát cậu.
“Ngươi câm miệng!”. Tô Bạch không muốn nói gì thêm với gã, cũng không muốn ở đây giằng co với gã, quay người bỏ đi, không cho Long Trạm cơ hội níu kéo.
Nhưng Long Trạm đã chuẩn bị trước, gã cười khẽ, nói với bóng lưng Tô Bạch: “Tiểu Bạch, người nên biết quá khứ rốt cuộc là thế nào, nếu ngươi đã không dám đối mặt, ta đây liền cho ngươi thấy rõ chân tướng!”.
Tô Bạch chưa kịp nghĩ lời này có ý gì, nháy mắt, sương trắng đã tràn ngập đường Hoàng Tuyền, sương mù dày đặc lẫn trong gió lớn dùng tốc độ không thể né tránh bao vây Tô Bạch, Tô Bạch không thể lùi bước được nữa.
Thần Đồ ở gần đó quanh quẩn nửa ngày lúc này cũng đã tới, vừa thấy thế trận này liền lao về phía Tô Bạch, nhưng bất cẩn lại bị sương mù cuốn vào, cùng Tô Bạch biến mất khỏi Minh giới.
Trước mắt trắng xóa một mảnh, chân tay Tô Bạch không thể động đậy, cũng không biết qua bao lâu, sương trắng dày đặc tan đi từng chút một, cảnh tượng trước mặt dần dần rõ ràng, Tô Bạch lại có chút mơ hồ, nhất thời không nhớ ra đây là đâu.
“Tiểu Bạch!”. Thần Đồ ở đằng sau gọi Tô Bạch một tiếng, thở hổn hển vỗ vỗ ngực, nghỉ một lát rồi nói: “Có chuyện gì vậy, chúng ta đang ở đâu?”.
“Ta cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra”. Ánh mắt Tô Bạch mờ mịt, nơi này núi cao chót vót, cây cối xanh um, khe suối nước chảy xiết, tựa như một phong cảnh rất bình thường ở nhân gian, không giống như có ngụ ý đặc biệt gì.
“Nơi này…hình như là một hẻm núi?”. Thần Đồ cũng không nghĩ ra, thấy cách đó không xa có một tiều phu đang đi tới, gùi hai bó củi trên lưng lững thững bước đi, mắt liền sáng lên, chạy chậm tới hỏi: “Này, anh bạn, ta hỏi chút, đây là đâu vậy?”.
Người nọ như thể không nhìn thấy Thần Đồ, bước chân không chậm lại chút nào, vẫn đi thẳng về phía trước, Thần Đồ ngẩn người, không tin mình lại thiếu cảm giác tồn tại đến vậy, liền lại chạy theo gọi người nọ: “Anh bạn?”.
Người nọ không để ý đến y, mà tiếp tục đi, Thần Đồ bị bơ đến mức này rốt cuộc bùng nổ, y giang tay chặn trước mặt người tiều phu, không phục nói: “Cái người này bị sao vậy ta đang nói chuyện với ngươi…”.
Lời nói của Thần Đồ dừng lại ở đó, y mở tròn hai mắt, không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra – người tiều phu này cứ như vậy đi xuyên qua người y?
“Đừng tốn sức nữa”. Tô Bạch đi tới vỗ Thần Đồ một cái: “Có lẽ người đó căn bản không nhìn thấy ngươi?”.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta ta ta…”. Thần Đồ sợ đến mức nói líu cả lưỡi, Tô Bạch nói trước kia cậu cũng như vậy, không ai nhìn thấy cậu, lẽ nào mình cũng giống thế rồi?
“Ngươi đừng hoảng hốt, chắc là chúng ta rơi vào ảo cảnh”. Tô Bạch xoa xoa đầu, thực ra cậu cũng hơi hoang mang, nhưng vừa rồi suy nghĩ kĩ lại, cậu cuối cùng cũng nhớ ra đây là đâu.
“Chỗ này ta từng đi qua”. Tô Bạch nói tiếp: “Ta vừa nhớ ra rồi, đây là hẻm núi Vân Vụ”.
Vân Vụ: mây mù
Nơi Hồng Liên nghiệp hỏa ra đời, nơi Cố Trường Huyền và mình gặp nhau.
“Hẻm núi Vân Vụ?”. Thần Đồ gãi đầu.
“Ngươi đi theo ta, ta vẫn hơi nhớ đường”. Tô Bạch có chút không tự tin nói.
Quả nhiên Thần Đồ đi theo Tô Bạch vòng vèo mấy lượt cũng không tìm được gì, quanh đi quẩn lại, vậy mà trở về điểm xuất phát.
Thần Đồ đã có chút sốt ruột, y bực dọc nói: “Tiểu tổ tông ơi, rốt cuộc chúng ta phải làm sao mới đi ra được?”.
“Ta không định đi ra mà”. Tô Bạch vẻ mặt vô tội nói.
“Vậy ngươi dẫn ta đi tới đi lui làm gì?”. Thần Đồ muốn giơ chân.
“Ta chỉ là…muốn ngắm nơi ta và Trường Huyền gặp nhau thôi”. Tô Bạch hơi tủi thân.
Vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên bừng lên ánh sáng đỏ, làn sóng nhiệt quét tới, mặc dù đang ở trong ảo cảnh, nhưng kì lạ là, Tô Bạch lại cảm nhận được sức nóng khủng khiếp này.
“Mau tới đây!”. Tô Bạch chạy về chỗ đó, chỉ kịp gọi Thần Đồ một tiếng.
“Này, chờ ta nữa!”. Thần Đồ theo sát phía sau.