Edit: Ishtar
Ninh Phi rời đi, Vệ Khanh là người vui mừng nhất, thiếu chút nữa đã đốt pháo ăn mừng. Đầu tiên là xử lý mấy bó hoa. Chu Dạ đi học về, hỏi: “Ủa, hoa trên bàn đâu rồi anh?” Vệ Khanh cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bị héo hết rồi, đương nhiên phải ném đi!” Chu Dạ kêu ầm lên: “Héo là héo thế nào, buổi sáng khi em đi vẫn còn tươi lắm mà.” Vệ Khanh lười nhác nói: “Dù sao cũng sẽ héo, sớm hay muộn vài ngày có sao đâu!”
Chu Dạ biết hắn vẫn ôm hận mấy bó hoa này, nên không tranh cãi với hắn, chỉ hỏi: “Nhiều hoa như vậy, anh để đâu rồi?” Vệ Khanh chỉ chỉ một tiếc túi bóng đen to ở cửa. Cô mở ra nhìn, đâu còn hình dáng bó hoa nữa, tất cả bị vo lại một đống ném vào trong, mấy cánh hoa bị nghiền nát lả tả, chỉ còn lưu lại mùi hương như cũ. Nhớ tới chủ nhân của chúng, không hiểu sao lại có chút bùi ngùi. Chọn một cành Lưu ly còn nguyên vẹn, và bài thơ của Yeats mà Ninh Phi gửi cho vào trong một quyển vở, kẹp vào trên giá sách.
Một đoạn tình cảm như vậy, chỉ có thể để nó được bụi bao phủ, theo thời gian, chậm rãi qua đi.
Vệ Khanh thấy cô buồn bã, biết dù cô không nói gì, nhưng vẫn sẽ tức giận chuyện bó hoa, vì thế chọc chọc, hôn môi cô nói: “Được rồi, được rồi, từ nay về sau, mỗi ngày anh đều tặng em hoa được không?” Cô bĩu môi nói: “Em cần nhiều hoa như vậy làm gì, không thể nấu thành cơm ăn.” Vệ Khanh dỗ cô vui vẻ: “Hôm nay không cần nấu cơm, chúng ta về nhà ăn cơm chực đi!” Gọi điện thoại cho Vệ mẫu, nói muốn về nhà ăn cơm. Chu Dạ nghĩ có thể ăn đồ ăn Vệ mẫu làm, tâm tình vui lên một chút.
Trên đường nói: “Hai ngày trước em gọi điện, nghe nói mẹ không khỏe, cứ mỗi khi trời mưa thì chân và thắt lưng lại đau, chúng ta đi mua ít thức ăn bồi bổ sức khỏe cho mẹ đi. Lớn rồi còn đi ăn chực, còn ra thể thống gì.” Vệ Khanh nói: “Thuốc bày bán trên thị trường cũng không tốt lắm, còn không bằng trả thù lao, đưa cho mẹ thích mua gì thì mua, tiện hơn nhiều.” Chu Dạ đấm hắn một cái: “Anh nghĩ mẹ sẽ tự đi mua hả, mẹ đâu có nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta mang tới, mẹ thấy, sợ lãng phí, tự nhiên sẽ ăn.”
Vệ Khanh cười: “Sao chẳng thấy em tốt với anh như vậy nhỉ?” Chu Dạ trợn mắt hỏi lại: “Em còn chưa đủ tốt với anh hả? Không cho anh ăn no, hay không cho anh mặc quần áo, hay là ngược đãi anh hử?” Vệ Khanh mặt dày nói: “Hàng đêm chồng em làm lụng vất vả, thận hư khí mệt, cũng cần phải được bồi bổ…” Cô lại huých hắn một cái: “Anh còn muốn bồi bổ à?” chưa từng thấy ai háo sắc như hắn, trước kia chỉ là sắc lang, giờ thì hoàn toàn biến thành ác ma. Cô mặc áo ngủ, hắn phải cởi sạch bằng được mới thôi, còn nói là ngủ khỏa thân có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh.
Hai người cầm túi lớn túi nhỏ trở về, Vệ mẫu trách móc: ‘Về ăn cơm là được rồi, còn mua này nọ làm gì, lãng phí quá.” Chu Dạ muốn đi vào bếp phụ một tay, Vệ mẫu liên thanh nói không cần, không cần, bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe, đã có thể ăn cơm rồi. Lúc ăn cơm, múc cho Vệ Khanh một bát lớn vịt hầm sa sâm, ngọc trúc. Chu Dạ không biết, kêu oai oái: “Con cũng muốn ăn, con cũng muốn ăn!” Nói xong, giành bát canh của Vệ Khanh.
Vệ mẫu vội nói: “Đấy là đồ ăn cho đàn ông, Thi Thi, con ăn cái này.” Đưa cho cô một bát canh mực hạch đào, cười nói: “Mực thơm ngon, hạch đào nhiều chất dinh dưỡng, vừa có tác dụng bồi bổ sức khỏe lại có thể dùng để dưỡng da, con gái còn trẻ ăn là tốt nhất.” Cười dài nhìn bọn họ, nói lời sâu xa: “Hai đứa là vợ chồng trẻ, cần phải chú ý thân thể nha.” Cô hiểu ra, mặt hơi đỏ đỏ, cúi đầu ăn canh. Vệ Khanh cố ý hỏi: “Có muốn ăn phần của anh không? Bồi bổ chung luôn.” Cô lén lút véo hắn một cái.
Trên bàn ăn, Vệ mẫu nói bóng gió: “Các con đã kết hôn rồi, có tính tới chuyện có con chưa?” Vệ Khanh xấu xa nói: “Con không có ý kiến.” Vệ mẫu liền dời mục tiêu, kéo tay Chu Dạ nói: “Thi Thi à, con tính bao giờ có em bé? Mẹ biết các con trẻ tuổi thích tự do, không muốn bó buộc. Nhưng tục ngữ cũng có nói, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại [], toàn bộ Vệ gia đều trông chờ vào con. Nếu con ngại có em bé phiền hà, mệt mỏi thì mẹ đến. Con có chịu không?”
Chu Dạ cúi đầu, mãi sau mới nói: “Mẹ, con còn đang học bài mà.” Đã kết hôn sớm thì thôi, cô cũng không nghĩ sẽ sinh con sớm như vậy, giờ cô vẫn còn là một người lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ. Vệ mẫu nói: “Không phải còn nửa năm nữa là tốt nghiệp sao, cũng nên nghĩ tới chuyện có con. Nếu kết hôn, cũng nên có con, có phải không nào?” chờ cháu nội đã sốt ruột lắm rồi. Chu Dạ yếu ớt nói: “Mẹ, con mới có hai mươi mốt tuổi, đợi một hai năm nữa nói sau được không ạ?”
Vệ mẫu vỗ vỗ tay cô nói: “Hai mươi mốt tuổi cũng không phải nhỏ nữa, hồi mẹ hai mươi mốt tuổi, anh hai con đã có thể đi lại vững vàng rồi.” Chu Dạ âm thầm khóc thét, sao có thể so sánh bây giờ với trước kia, người ta mới là một cô gái hai mươi mốt tuổi, đi học đại học thay người yêu như thay áo, còn cô thì đã lấy chồng.
Vệ Khanh thấy cô toát mồ hôi lạnh đầy trán, liền nói: “Mẹ, việc này gấp cũng không gấp được, từ từ sẽ tới. Mẹ cũng không thể bảo tụi con ngay tức khắc biến ra một cháu nội cho mẹ được.” Vệ mẫu ý thức được mình quá nóng vội, vội vàng đưa lời: “Ăn cơm, ăn cơm thôi, vất vả lắm mới về nhà một lần, ăn nhiều một chút nha. Con xem hai con đó, sắc mặt tái nhợt, không biết cả ngày đã ăn những cái gì?”
Cơm nước xong, Vệ mẫu tiếp tục làm công tác tư tưởng. Chu Dạ âm thầm kêu khổ trong lòng, bên ngoài thì vẫn phải gật đầu vâng dạ, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, việc này bọn con sẽ lưu ý.” Xem tình hình này, muốn đợi ba năm là không được rồi. Trên lưng, mồ hôi lạnh dính vào quần áo, lạnh lẽo, cả người lạnh toát, vội vàng nói: “Mẹ, con muốn đi toilet.” Vội vàng chạy trốn.
Vệ An ngồi bên cạnh nghe, cười nói: “Mẹ, mẹ quá nóng vội rồi, vợ chồng trẻ, vừa mới kết hôn, làm sao có em bé nhanh như vậy được.” Vệ mẫu liền chĩa mũi dùi về phía anh: “Còn không phải tại con à, nếu con có con, lúc này đã đi học tiểu học rồi.”
Vệ An liền đứng dậy, thức thời nói: “Mẹ, con có việc, con lên lầu trước.” Vì chuyện con cái, anh bị mẹ nói nhiều tới mức lỗ tai sắp dài chạm đất rồi. Vỗ vỗ bả vai Vệ Khanh nói: “Em trai, trọng trách cách mạng giao cho chú, chú cần phải hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn. Tất cả mọi người đều trông chờ vào chú.”
Vệ Khanh cười mắng: “Anh hai, anh cũng phải giúp một tay đi chứ?” Nhớ ra, đi theo anh lên lầu hỏi: “Chị dâu đâu, sao lại không thấy chị ấy vậy? Gần đây không phải hai người rất tốt sao? Hôm em kết hôn, còn thấy anh và chị ngồi cùng nhau nữa.” Vệ An im lặng, không nói, xoay người đi vào phòng. Vệ Khanh đẩy cửa bước vào, hỏi: “Rốt cuộc hai người làm sao? Đã chuyển biến tốt như vậy, sao lại cứng nhắc thế?”
Vệ An lắc đầu: “Chuyện này chú đừng quản, chuyện anh chị cũng không phải ngày một ngày hai. Trước kia thế nào, thì bây giờ cứ thế thôi.” Vệ Khanh nói: “Anh hai, anh cứng nhắc như vậy, muốn dỗ dành phụ nữ là không được rồi. Em mà giống tính anh á, đừng nói là cưới vợ, ngay cả bóng dáng con gái nhà người ta cũng không có nốt. Chu Dạ xấu tính, em ở bên cô ấy không biết đã ăn bao nhiêu trái đắng đâu. Nhưng, cuối cùng không phải em vẫn cưới cô ấy vào cửa đó sao? Cho nên mới nói, phụ nữ trời sinh dễ dỗ. Dù chị dâu có tài giỏi tới đâu, cũng vẫn chỉ là một phụ nữ, không phải sao? Lúc chị ấy cứng rắn thì anh phải mềm, lúc chị ấy mềm thì anh phải mềm theo, đánh rắn tùy gậy chứ…”
Nói những suy nghĩ tâm đắc trong lòng ra, khiến Vệ An bật cười: “Hóa ra nhờ thế này mà chú lừa được con gái nhà người ta sao? Anh phải nói cho Chu Dạ biết, để xem thím ấy trị chú thế nào!” Vệ Khanh ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Haizz, anh à, anh có ý gì thế? Em giúp anh lừa chị dâu, sao anh lại nghĩ lòng tốt của em thành lòng lang dạ thú thế?” Vệ An không kiễn nhẫn, nói: “Được rồi, được rồi, chuyện của anh chị không cần chú quan tâm.”
Vệ Khạnh vịn hai bả vai anh hỏi: “Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh em chúng ta cùng chung sức, chẳng có chuyện gì là không thể làm được.” Lại phát hiện ở cổ tay lộ ra bên ngoài áo sơ mi có một vết bầm tím, vội hỏi: “Anh, tay anh làm sao thế này?”
Vệ An vội kéo tay áo xuống, xấu hổ nói: “Không sao, không cẩn thận bị đụng vào thôi.” Va chạm kiểu gì mà lại ở cổ tay được? Rõ ràng là vết thương do người khác gây nên. Hắn cẩn thận hỏi: “Chị dâu ra tay với anh à?” cho nên mới nói cưới một phụ nữ giỏi võ là chuyện vô cùng đáng sợ. Đánh không đánh lại, mắng không mắng lại, bình thường còn phải giả vờ nhường nhịn, không có cách nào khác.
Vệ An nghiêm mặt trừng hắn: “Nói linh tinh gì thế!” Vẻ mặt nghiêm túc, giống như đi theo lãnh đạo quốc gia ra nước ngoài phỏng vấn, đứng trước mặt đông đảo phóng viên giới truyền thông vậy.
Vệ Khanh âm thầm cười trộm trong lòng, đây đúng là sỉ nhục của đàn ông, hắn đau như cắt, đến bây giờ còn thỉnh thoảnh bị Chu Dạ lôi ra giễu cợt. Vội nói: “Anh hai, có phải anh quá vội vàng không?” Trần Lệ Vân rất có kỷ luật, không phải là loại người bạo lực dùng võ.
Vệ An trầm mặt xuống, giục hắn mau đi. Vệ Khanh ngồi yên bất động, nói: “Chỉ có hai anh em mình, có chuyện gì không thể nói chứ? Có việc cứ để trong lòng, cẩn thận bị nghẹn thành tâm bệnh. Phụ nữ lạnh lùng sợ nhất đàn ông quấn lấy, anh chỉ cần quấn quýt chặt vào, trận đánh này, sớm hay muộn chị dâu cũng sẽ bị anh tóm được…”
Vệ An nghe hắn nói hươu nói vượn, càng ngày càng kỳ cục, kêu lớn: “Chu Dạ, Chu Dạ, Vệ Khanh đang nói xấu em này, em mau tới giáo huấn cậu ta!” Vệ Khanh hoảng hốt đứng dậy, nghiến răng ken két nói: “Cuối cùng em đã hiểu mấy chính trị gia các anh giết người vô hình thế nào rồi! Không đánh mà thắng, đẩy người ta vào chỗ chết. Coi như em học được bài học, cùng ai qua lại cũng không thể qua lại với mấy người theo phe chính trị!”
Quả nhiên Chu Dạ đi lên, cười hì hì nói: “Anh hai, anh ấy bắt nạt em, anh cũng phải giúp em dạy cho anh ấy một bài học mới được!” Vệ Khanh ồn ào: “Bà xã, em đừng nghe người ta châm ngòi ly gián, anh nào dám bắt nạt em, thương em còn không kịp nữa là.” Vệ An chẳng những thấy chết mà không cứu, còn đổ thêm dầu vào lửa: “Tên nhóc Vệ Khanh này, anh nhìn chú ấy lớn lên từ nhỏ, ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo, bằng mặt không bằng lòng, là sở trường của nó. Em dâu, em đừng để chú ấy lừa.”
Chu Dạ ngọt ngào cười: “Vẫn là anh hai uy phong sáng suốt”. Xoay người nhìn Vệ Khanh, kéo tay hắn nói: “Ông xã, chúng ta về thôi, kể cho em nghe xem từ nãy giờ anh nói gì, em cũng muốn nghe qua một chút.” Dẫn hắn về phòng. Cô cứ một điều ông xã, hai điều ông xã làm Vệ Khanh vừa mừng vừa sợ, nhưng lại có cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão. Có lẽ vẫn vì chuyện con cái mà cô hờn dỗi hắn, đêm nay sợ rằng hắn phải chịu tội rồi.
Y như rằng, vừa đóng cửa lại, Chu Dạ ngồi xuống giường liền hỏi: “Lúc nãy mẹ hỏi em, sao anh không nói gì?” Vệ Khanh chột dạ, cười cười, cọ cọ vào cô nói: “Tính mẹ thế nào, không phải em không biết, bà cụ đã muốn ôm cháu nội lắm rồi. Em xem, có phải chúng ta cũng nên sinh một nhóc hay không?” Cô xoay người sang chỗ khác không nói lời nào, trong lòng rất tủi thân. Có ai đứng ở vị trí của cô suy nghĩ một chút không? Đối với cuộc sống hôn nhân đột ngột diễn ra, cô đã không kịp phản ứng, huống chi là có con, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý!
Vệ Khanh ôm thắt lưng cô, cô ngẩng đầu nhìn hắn, cầu xin: “Vệ Khanh, hai năm nữa mới sinh con có được không? Em còn chưa có kinh nghiệm, rất sợ…” Vệ Khanh đáp cho có lệ, nhưng tay thì không hề nghiêm túc, thân thể thanh xuân mềm mại của cô lại bốc cháy một ngọn lửa lớn. Chu Dạ thở hổn hển, cố gắng giữ tay hắn lại nói: “Em không mang thuốc theo, anh có mang bao…” hắn không chịu tránh thai, nên cô đành phải thường xuyên uống thuốc.
Vệ Khanh nghe thấy ba từ “thuốc tránh thai”, sắc mặt không vui, nghĩ thầm: không mang đi là tốt nhất. Chu Dạ cũng không để yên, đứng dậy nói; “Làm việc cả ngày, không mệt sao? Tắm một cái rồi nghỉ ngơi thôi.” Giúp hắn đi vào phòng tắm. Cô buồn bực nghĩ, tuy tuổi hắn không còn trẻ, nhưng đối với những thương nhân thành công mà nói, mới ngoài ba mươi tuổi đã đạt thành tựu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tinh lực dồi dào, vì sao lại muốn có con sớm như vậy?
Đang lúc miên man suy nghĩ, từ bên trong Vệ Khanh gọi lớn: “Tây Tây, Tây Tây..” cô vội chạy vào, gõ cửa hỏi làm sao? Hắn nói: “Em vào đây một chút…” đều đã là vợ chồng, cô cũng không kiêng dè, trực tiếp đẩy cửa vào. Vệ Khanh nói: “Em nhìn sau lưng anh có bị đỏ không, ngứa quá, em gãi giúp anh đi.”
Chu Dạ lại gần: “Có hơi đỏ, có phải bị con gì cắn không?” Nghe hắn kêu ngứa, nhẹ nhàng xoa hai ba cái, nói: “Tốt nhất đừng có gãi, lát nữa ra em bôi thuốc cho.”
Vệ Khanh dùng lực một chút, kéo cô úp xuống ngực, làn nước ấm áp dán vào người cô. Cô hoảng hốt kêu lên: “Anh làm ướt đồ em rồi!” Vệ Khanh dã man xé toạc áo cô ra, đẩy cô đứng trước gương. Trong nháy mắt, Chu Dạ bị dục vọng mênh mông mãnh liệt phá vỡ lý trí, cứ như thế, không kịp đề phòng, căn bản là không còn đường sống, thở gấp nói: “Đừng làm trong này…” lời chưa nói hết đã bị hắn nuốt vào trong bụng.
Hắn xấu xa nói: “Được, không làm ở đây.” Ôm cô đi vào bồn tắm lớn, đặt cô ngồi lên trên. Toàn thân cô vì dục vọng mà co rút, hơi ngượng ngùng kèm theo lo lắng. “Chờ một chút, anh đeo bao …” Vệ Khanh không kiên nhẫn, thẳng tay ấn cô ngồi xuống, động tác dứt khoát. Cô không kịp ngăn cản, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc hổn hển. Thậm chí cô còn chưa kịp điều chỉnh tư thế, đã cùng hắn tới cao trào. Hắn vẫn thấy chưa đủ, ôm cô đặt lên bồn rửa tay, tùy ý thâm nhập. Trong gương phản chiếu hình ảnh triền miên giữa hai người, vô cùng kích thích.
Tắm rửa xong xuôi, đã là một tiếng đồng hồ sau, cô mềm như nước, không còn sức lực. Vệ Khanh ôm cô đi ra, biểu hiện vô cùng thỏa mãn. Chu Dạ đẩy hắn ra, từ từ nhắm mắt lại: “Cùng nhau tắm uyên ương, có phải rất thoải mái không?” Cuối cùng thì hôm nay hắn cũng thực hiện được. Lẩm nhẩm tính toán, hôm nay đúng kỳ nguy hiểm, ngày mai nhất định phải nhớ uống thuốc mới được.
Hôm sau, Vệ Khanh cầm thuốc đi vào. Cô ngạc nhiên, hỏi vì sao hắn lại mua thuốc tránh thai cho cô. Hắn tức giận nói: “Anh không mua, em cũng không mua chắc?” Cô làm mặt quỷ, ngoan ngoãn nuốt vào. Cô còn nói: “Từ lần sau, đừng có uống thuốc tránh thai lung tung nữa, không tốt cho cơ thể. Anh sẽ dùng biện pháp tránh thai.”
Về sau, mỗi khi hai người thân mật, hắn đều mang áo mưa. Cô cũng biết uống thuốc tránh thai linh tinh gì đó không tốt, có tác dụng phụ rất lớn, vì thế hoàn toàn tin tưởng hắn, không có uoonggs nữa.
Vài ngày sau, Vệ Khanh đi công tác ở Thượng Hải. Hoàn thành xong việc, hắn liền vội vã trở về. Buổi sáng hôm ấy trời mưa phùn, mưa bụi lất phất, những tán lá vàng nhạt phấp phới đón gió, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.
Chu Dạ nằm lỳ trên giường, không muốn đứng lên. Vệ Khanh lay cô dậy: “Mèo con lười biếng, không dậy là muộn học bây giờ.” Cô mơ màng ậm ừ vài tiếng, nói không đi, cuộn tròn trong chăn, tiếp tục vào mộng đẹp.
Hắn rửa mặt xong, thấy cô vẫn còn ngủ, bịt mũi cô nói: “Mặt trời lên tới ngọn tre rồi.” Cô xoay người, lẩm bẩm: “Trời đang mưa, ngủ là hợp nhất, không có mặt trời.” Vệ Khanh ôm cô, thấy cô nhắm mắt không chịu tỉnh, hôn môi cô, yêu chiều nói: “Muốn ngủ thì ăn sáng xong ngủ tiếp.” Thật không hiểu tới bao giờ cô mới sửa thói quen lười ăn sáng nữa. Cô lắc đầu, gần đây hay mệt mỏi, cảm giác ngủ bao nhiêu cũng không đủ, có lẽ vì đang là mùa xuân.
Vệ Khanh lắc đầu thở dài, cầm chén cháo đi vào, đỡ cô ngồi dậy: “Ngoan… há miệng ra…” Chu Dạ giống như một đứa trẻ mới sinh, theo bản năng nuốt vào. Vệ Khanh đắp chăn cho cô, nói: “Anh đi làm, em ngủ thêm lát nữa rồi dậy. Trưa anh gọi về mà vẫn còn đang ngủ, thì tối về sẽ đánh đòn.” Cô không kiễn nhẫn, bịt tai lại. Từ khi kết hôn xong, cảm giác tự do ngủ thẳng tới hai, ba giờ chiều như hồi ở kí túc đã không còn nữa.
Ngủ tới mười giờ, Chu Dạ ngáp ngắn ngáp dài đứng dậy, không hiểu vì sao, gần đây tinh thần rất mệt mỏi. Nếu không đi học, có lẽ sẽ bị giáo sư phê bình mất. Cô cầm đồ ăn Vệ Khanh chuẩn bị sẵn ở trên bàn, vừa đi vừa ăn, nghĩ thầm, gần đây cô rất lười, chỉ ăn và ngủ, thảo nào Vệ Khanh toàn cười mắng cô là heo. Cô xiết chặt hai tay, hạ quyết tâm, từ ngày mai sẽ ngủ sớm dậy sớm, sẽ chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều tới phòng vẽ tranh.
Tới lóp, thấy mọi người là lạ, giống như đang lén lút quan sát cô. Buổi trưa xuống canteen ăn cơm, một mình cô ngồi một góc, nghe có người ở phía sau nói: “Không biết có phải chồng cô ấy khong, có thể là không phải mà, thoạt nhìn không giống người như vậy. Tình cảm cô ấy và chồng rất tốt, làm sao có thể xảy ra chuyện này?” Lại nghe người khác nói: “Ha ha, cho dù ảnh chụp không rõ ràng lắm, nhưng chẳng lẽ viết tên sai sao? Chồng cô ấy vừa đẹp trai vừa có tiền, có xảy ra chuyện này cũng là bình thường thôi, đàn ông làm gì có ai không lăng nhăng…” lúc đầu cô không thèm để ý, không biết bọn họ lại buôn chuyện về ai nữa.
Một lát sau, nghe thấy một người thở dài: “Vừa mới kết hôn, đã xảy ra chuyện như vậy, Chu Dạ thật đáng thương.” Người kia nói: “Cho nên mới nói đại thiếu gia có tiền, hoa hoa công tử đều không đáng tin! Đã kết hôn rồi, còn lăng nhăng với người phụ nữ khác, Chu Dạ mà biết, không biết sẽ đau lòng thế nào.” Cô biến sắc, hóa ra người đàn ông mà bọn họ đang nói chính là chồng cô – Vệ Khanh!
Cô cố gắng trấn tĩnh đi ra, mất hồn mất vía đi về lớp, một đám người vây xung quanh một chiếc laptop nhìn ngó, ríu rít bình luân, thấy cô, tất cả mọi người đều im lặng, tìm cớ rời đi. Cô liếc mắt một cái, trên trang web ghi rõ là ảnh chụp Vệ Khanh và một nữ ngôi sao truyền hình hôn môi, tiêu đề màu đỏ ghê người. Trong cơn giận dữ, cô nhìn chằm chằm máy tính, hận không thể đâm thủng người trước mắt.
Lục Đan thấy sắc mặt cô thay đổi, quan tâm hỏi: “Chu Dạ, bạn có khỏe không? Đừng tin mấy cái tin lá cải mà cánh phóng viên giải trí đưa tin, bọn họ vì muốn người đọc chú ý, cái gì chẳng nói được. Sống cũng có thể nói là chết! Chẳng qua Vệ Khanh lọt vào tầm ngắm của bọn họ mà thôi. Cái cô diễn viên này suốt ngày gây scandal, chẳng qua cố ý nổi bật, bám vào đàn ông thôi, bạn đừng để ý.” Chu Dạ tức giận, tay run rẩy, môi run run, nửa ngày không nói ra lời. Đây không phải tát cho cô một bạt tai trước mặt mọi người sao?
Lục Đan kéo cô ra ngoài, khuyên giải: “Đây chỉ là trường hợp xã giao lễ nghi thôi, có lệ mà thôi. Chẳng qua bị đám phóng viên cố ý phóng đại, viết khó coi, đừng tức giận chuyện không đáng. Báo lá cải, có bao nhiêu phần trăm là thật chứ? Báo chí vì muốn thu hút người đọc, chuyện gì cũng có thể xảy ra, qua vài ngày nữa sẽ chẳng còn ai nhớ…”
Trong lòng Chu Dạ, sóng to gió lớn, bề ngoài lại lắc đầu nói: “Yên tâm, mình không sao, hi, nói thật đấy, không phải chỉ là một tấm ảnh chụp thôi sao, cũng không biết là thật hay giả, có lẽ là do người khác rắp tâm bất lương, cố ý ghép tranh không chừng. Bây giờ trên mạng, chuyện thật thật giả giả cũng khó nói lắm…” không đợi nói dứt câu, vội vàng rời đi.
Cô còn nhớ rõ trước mặt bạn học phải làm bộ như không biết việc gì xảy ra, giữ mặt mũi cho hắn! Có lẽ có người đồng tình, hoặc thương hại, hoặc xấu xa chờ cô đau lòng, cô sẽ không để họ được toại nguyện!
Đi qua hành lang, cô còn nghe thấy một bạn học nói: “Ôi! Cái gì? Chồng Chu Dạ hôn người khác á?” Dường như tất cả mọi người đều nói về chuyện này. Rốt cuộc cô không chịu nổi nữa, tức sùi bọt mép, nổi trận lôi đình, hầm hầm đi về nhà. Giờ bảo cô ở lại trường thế nào được? Toàn bộ mọi người đều biết chuyện chồng cô trước mặt đông đảo phóng viên hôn người khác. Ngay cả bước chân ra khỏi cửa cô cũng không dám đi, sợ mọi người chỉ trỏ, cô không thể nào đứng dậy nổi.
Lời đàm tiếu của thiên hạ thật đáng sợ. Mà điều khiến trái tim cô băng giá là, Vệ Khanh không hề đả động gì tới chuyện này, dù chỉ một câu!
[]: “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”:có điều bất hiếu với cha mẹ, trong đó không có con là điều nặng nhất.