Edit: SCR
Hươu sao vui vẻ chạy quanh khu rừng, thân thiết cọ đầu vào đám động vật xung quanh, bày tỏ lòng biết ơn của mình.
"Cám ơn các bạn đã cứu tôi." Hươu sao dùng sức mạnh tinh thần của mình gửi lời cảm ơn đến mọi ngóc ngách trong khu rừng. Lần này cô có thể sống sót, ngoại trừ sức mạnh cầu nguyện của con người còn có lời chúc phúc của cả ngọn núi dành cho cô.
"Grừ"
Phút chốc, tiếng kêu của muôn thú lại vang lên khắp rừng rậm.
Hươu sao cười hì hì, linh hoạt rướn người nhảy lên một tảng đá lớn, tiếp đó, cô bỗng cảm nhận được luồng yêu lực khổng lồ đến từ không trung, cô bất giác ngẩng đầu.
"Ủa, đại nhân." Hươu sao vui sướng nhìn Phàn Thần bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, tiếp đó nhún người nhảy đến chỗ Phàn Thần đáp xuống.
"Tiểu Hươu sao, đã khỏe hẳn chưa?" Sau khi đáp xuống, Phàn Thần buông tay Mễ Uyển ra trước rồi mới ân cần hỏi thăm Tiểu Hươu sao.
"Rồi, đã ổn cả rồi, hơn nữa, tôi cảm thấy trong khoảng thời gian này, sức mạnh của tôi ngày càng mạnh lên." Tiểu Hươu sao vui vẻ trả lời.
"Quả thật tu vi của cô đã tăng lên. Lúc vừa gặp cô khoảng đỉnh cấp ba, giờ đã tới cấp năm rồi." Mễ Uyển bước ra từ sau lưng Phàn Thần.
"Chúng ta có biết nhau sao?" Hươu sao mở to mắt, tò mò nhìn cô gái con người bỗng nhiên xuất hiện.
"Lúc cô hôn mê tôi đã từng gặp cô một lần." Mễ Uyển cười giải thích.
"Ra là thế" Hươu sao cười hì hì, ánh mắt lại quay sang Phàn Thần. Lần này tỉnh lại, tu vi của cô đã tăng hai cấp, có rất nhiều chỗ cần tìm người để hỏi. Nếu không nhân lúc vị đại lão yêu tộc này đang ở đây, tranh thủ hỏi một lần cho xong, không biết phải đến khi nào cô mới tự mình hiểu rõ hết được.
Chẳng qua, khi cô đặt tầm mắt lên người vị đại nhân yêu tộc này lần nữa, cô phát hiện, ánh mắt của anh đang dán chặt vào người cô gái kia, ánh mắt dịu dàng như... như... ánh mắt bác gấu nhìn thím gấu, như anh báo đen nhìn chị dâu. ( Phàn Thần:...)
Tiếp đó, trong lòng cô bỗng mơ hồ nảy sinh một loại cảm giác, rất ám áp, khá giống với loại năng lực cô có được sau khi sống lại, cô từng thấy nó lúc dưỡng thương ở thế giới loài người, tên là ước nguyện gì đó. Sau khi kiểm soát được năng lực mới một cách thuần thục, cô đã học thêm được một kỹ năng phụ, là loại kỹ năng có thể nhìn thấu lòng người.
Ra không chỉ có lòng người, lòng của yêu cô cũng nhìn thấu được.
Hươu sao bỗng thấy rất hiếu kỳ, cô nhắm mắt lại, cảm nhận từng chút một, giác ngộ ý cảnh kia. Lát sau, Hươu sao mở mắt ra lần nữa, ánh mắt chuyển động qua lại giữa hai người, sau đó vội xoay người, chạy tới bụi hoa ven hồ.
Quanh bụi hoa có rất nhiều bươm bướm đang bay lượn, chúng nó thấy Hươu sao chạy tới, không hề kinh hoảng mà vô cùng thân thiết cọ vào hai má của Hươu sao, để mặc Hươu sao hái hoa mà tụi nó thích nhất xuống, rồi lại xoay người rời đi.
Hươu sao dùng miệng ngắt một đóa hoa, quay lại chỗ hai người, sau đó đặt hoa vào tay Phàn Thần trong ánh mắt ngạc nhiên của Mễ Uyển.
Phàn Thần giật mình, lần này anh đến chủ yếu là để giúp Mễ Uyển hái hoa ước nguyện, nhưng mình vẫn chưa nói gì, sao Hươu sao lại biết mà hái giúp mình? Có điều, hoa ước nguyện một khi đã hái xuống thì không thể sửa đổi, anh có muốn chuyển sang cho Mễ Uyển cũng không được. Ngẫm nghĩ một hồi, Phàn Thần vẫn đưa tay nhận lấy đóa hoa Tiểu Hươu sao đưa cho mình.
"Cảm ơn" Đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt vừa chạm vào tay Phàn Thần đã phát ra tia sáng. Là yêu vương, Phàn Thần có thể dễ dàng đọc được ý cảnh từ trong đóa tia sáng này.
Phàn Thần khẽ cứng người, mắt liếc nhìn Hươu sao với vẻ mất tự nhiên. Anh không thích thứ năng lực ước nguyện này cho lắm, quả thực là . Nhưng mà, dù sao thì Hươu sao vẫn biết giữ ý giữ tứ hơn Phạm Âm thụ, ít nhất thì cô không có bô lô ba la nói toạt ra ngoài, mà chỉ yên lặng tặng cho anh một đóa hoa ước nguyện.
"Cảm ơn" Phàn Thần nói.
"Chúc đại nhân sớm được như ý." Tiểu Hươu sao mở to mắt, gửi cho Phàn Thần biểu cảm khéo hiểu lòng người.
"Như ý? Chuyện gì được như ý?" Mễ Uyển nghi hoặc, lát sau, cô mới chợt nhận ra Hươu sao vừa đưa cho Phàn Thần một đóa hoa ước nguyện. Vậy là, Hươu sao đang giúp Phàn Thần hoàn thành tâm nguyện?
Mễ Uyển kéo ống tay áo Phàn Thần một cách đầy tự nhiên, tò mò hỏi: "Anh vừa ước điều gì thế?"
"Em đoán xem." Phàn Thần mỉm cười, đặt hoa ước nguyện vào tay Mễ Uyển.
Mễ Uyển tò mò quan sát đóa hoa kia, tia sáng ước nguyện trên đó đã không còn, đồng nghĩa với việc trong nháy mắt vừa rồi, đóa hoa đã hoàn thành việc chúc phúc của mình. Nhưng trên người Phàn Thần cũng không thấy có gì khác lạ. Chẵng lẽ... ước nguyện không thành?
"Tiểu Hươu sao, điều ước của cô không linh sao?" Mễ Uyển quay sang hỏi Hươu Tâm Nguyện.
"Tôi không biết, tôi chỉ mới tặng đúng hai đóa hoa, một đóa là cho bác sĩ của tôi, còn một đóa là cho đại nhân." Hươu sao tỏ vẻ mình cũng chỉ là tay mơ.
Ánh mắt Mễ Uyển bất giác tia sang Phàn Thần: "Ước nguyện vừa nãy của anh có thành hiện thực không?"
"Vẫn chưa." Phàn Thần cười nhạt, lắc đầu.
"Cũng đúng, thời gian quá ngắn, có thể phải thêm một thời gian nữa mới biết được kết quả." Mễ Uyển nghĩ nghĩ rồi nói: "Trừ khi là điều ước búng tay một cái là có thể thực hiện được ngay."
"Chúng ta thử xem sao." Hươu sao nảy sinh hứng thú, cô cũng xem thử khả năng mới của mình: "Cô thử ước điều gì chỉ búng tay một cái là có thể thực hiện được đi, tôi tặng hoa cho cô."
"Được đó, được đó, để tôi nghĩ thử xem." Mễ Uyển vội gật đầu không ngừng, nhưng điều ước có thể thực hiện được ngay, là cái gì?
Mễ Uyển tay nắm thành quyền, cằm ngẩng cao bốn mươi lăm độ, mắt nhìn lên trời, tiến vào cảnh giới nhập tâm suy nghĩ. Phàn Thần thấy cô như thế, đoán trong chốc lát chưa xong ngay được, liền mở lời với Hươu sao: "Vụ động đất lần trước làm ảnh hướng đến cấu trúc nền đất, địa thế nhiều chỗ bị đứt gãy, để tôi sửa lại giúp cô."
Kỳ thật, chỉ cần Hươu sao trở lại rừng, những nơi địa thế bị đứt gãy dù có gây sụt lún cũng sẽ không tạo nên ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng nếu anh phát hiện, tiện tay sửa lại thì càng tốt.
"Cám ơn đại nhân." Hươu sao nói.
"Chơi vui vẻ." Phàn Thần cười cười, thong thả đi sâu vào trong núi.
Vị tiền bối này thật sự là yêu tốt! Hươu sao càng thêm quyết tâm muốn giúp đối phương hoàn thành nguyện vọng. Cô nhìn sang cô gái con người còn đang ngẩng đầu nhìn trời kia, thắc mắc không hiểu vì sao cô ấy vẫn chưa đồng ý lời tỏ tình của vị tiền bối này.
Tiền bối tốt như thế, mạnh như thế, vĩ đại như thế, một người một yêu nhìn cũng rất đẹp đôi cơ mà.
"Tôi nghĩ ra rồi." Lúc này, Mễ Uyển thôi tự hỏi, hưng phấn hét lên: "Tôi nghĩ ra được một điều ước rất thích hợp để làm ngay."
Cái gọi là thích hợp để làm ngay nghĩa là lúc ước nguyện bạn không thể xin những thứ viễn vông, ví dụ, bạn ước lập tức nhặt được một trăm vạn, nhưng trong rừng lấy đâu ra một trăm vạn cho bạn nhặt, có muốn nhặt thì cũng phải đến trước cửa ngân hàng mới nhặt được chứ.
"Điều ước gì?" Hươu sao hỏi.
"Tôi muốn đi ngủ, mơ một giấc mơ đẹp." Mễ Uyển nói: "Nếu ngay sau khi cầm được hoa, tôi có thể ngủ ngay, mơ một giấc mơ đẹp, vậy chứng tỏ hoa ước nguyện của cô hữu dụng."
"Được, cô chờ đó." Nói xong, Hươu sao mau chóng chạy tới bờ sông, hái thêm một đóa hoa nữa, đưa cho Mễ Uyển.
Mễ Uyển nhận lấy, sau đó lập tức cảm nhận được một nguồn lực ấm áp, giống ngọn gió ngày lập xuân, lại giống ánh dương giờ ngọ, như mùi hương thơm ngát của hoa cỏ, như giai điệu du dương, sau đó...
Hươu sao vội bước tới hai bước, dùng cả người đỡ lấy cơ thể mê man của cô gái, sau đó quỳ rạp xuống đất, để cô gái thoải mái tựa lên lưng mình.
"Mơ một giấc đẹp đi!!" Hươu sao chúc phúc.
Mễ Uyển cảm thấy thần chí của mình mờ đi trong một chốc, sau đó liền tỉnh táo trở lại. Cô phát hiện mình đang đứng dưới tàng cây, tay cầm đóa hoa ước nguyện, cũng không ngủ.
"Ủa, không ngủ, không có tác dụng sao?" Mễ Uyển nghi hoặc nhìn Hươu sao đang đứng trước mặt mình.
"Có lẽ năng lực chúc phúc không đủ. Để tôi tăng thêm một chút." Hươu sao nói.
"Làm sao tăng thêm? Cho tôi thêm một đóa nữa sao?" Mễ Uyển hiếu kỳ hỏi.
"Không cần, cô đứng yên đừng nhúc nhích, tôi đụng cô vài cái là được." Hươu sao nói.
Đụng? Tuy thắc mắc nhưng Mễ Uyển không né tránh, xem như ngầm đồng ý.
Hươu sao tiến lên mấy bước, cụng đầu vào hông cô hai cái, tiếp đó là chuyển đến sau lưng cô, cụng thêm vài cái, lại đổi sang một chỗ khác, tiếp tục cụng.
"..." Mễ Uyển câm nín: "Cô làm gì thế?"
"Tôi đang khởi động kỹ năng đặc biệt." Hươu sao hỏi: "Cô cảm nhận được không?"
"Cảm nhận được cái gì?" Mễ Uyển thở dài nói: "Tôi chỉ cảm nhận được cô đang chuyển động lung tung."
"Đúng đó, đây là kỹ năng đặc biệt của tôi, hươu con đụng bậy."
Cô đang kể chuyện cười lạnh hả?
Mễ Uyển đoán có lẽ Hươu sao phát hiện hoa ước nguyện của mình mất linh, bị đả kích nên ảnh hướng tới đầu óc. Cô ngẫm nghĩ, định an ủi hai câu thì ánh mắt Hươu sao bỗng lóe lên tia sáng, bao trùm cả người cô.
Mễ Uyển híp mắt theo bản năng, lúc mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đang ở trong nhà Phàn Thần. Phàn Thần mặc áo choàng ngủ, ngồi ở sô pha phòng khách.
Cảnh tượng này có hơi quen, hình như lần đầu tiên mình xuất hồn đi tìm Phàn Thần, anh ta đang định đi tắm nên trên người mới khoác áo choàng.
Khoan đã, vậy là... Kỹ năng hươu con đụng bậy thật sự có ích? Cô thật sự đang ngủ, còn nằm mơ?
Nhưng đây là giấc mơ đẹp? Cô nhớ tình cảnh lúc ấy không có xảy ra chuyện gì khiến cô vui cả.
"Sao cô không nói lời nào?" Trong cơn mơ, Phàn Thần nhìn Mễ Uyển với vẻ mất kiên nhẫn.
"Nói... nói cái gì?" Cô vừa mới đến, không biết câu chuyện đã đi đến đâu rồi.
"Phương pháp thu hồi sức mạnh của Càn Khôn Đằng." Khí chất của Phàn Thần trong mơ có chút khác lạ, có vẻ lạnh lùng hơn so với thường ngày. Anh bình tĩnh nhìn chăm chú vào Mễ Uyển, dùng yêu lực khổng lồ áp bức linh hồn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục của Mễ Uyển: "Tôi cho cô hai lựa chọn, thứ nhất, tôi xé mở linh hồn cô, trực tiếp thu hồi Càn Khôn Đằng. Thứ hai, song tu. Cô chọn cái nào?"
Song tu? Song tu? Song tu?
Ý là... hoặc là chết, hoặc là song tu?
"Anh... anh... sao anh có thể như thế?" Đây tuyệt đối không phải là Phàn Thần mà cô biết. Phàn Thần mà cô biết sẽ không như thế.
"A~~ tôi cho cô mười giây để lựa chọn, sau mười giây nếu không chọn, tôi sẽ tự cho là cô chọn cách thứ nhất." Nói xong, Phàn Thần bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy..."
"Từ từ..." Cách thứ nhất là cái gì, là xé mở linh hồn của tôi hả? Tôi không muốn chết đâu.
"Ba, hai..."
"Tôi chọn song tu!" Mễ Uyển hét lớn.
"Vậy đến đây đi." Nói xong, Phàn Thần đứng lên khỏi sô pha, chậm rãi đi về phía Mễ Uyển, theo mỗi bước đi của anh, áo choàng chậm rãi rơi xuống~~
Trong hiện thực, Phàn Thần sửa chữa cho ngọn núi xong, lúc về lại bên hồ thì phát hiện Mễ Uyển đang gối đầu say ngủ trên người Hươu sao, giấc ngủ có vẻ không ngon, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
"Uyển Uyển sao thế?" Phàn Thần hỏi.
"Cô ấy đang nằm mơ." Hươu sao trả lời.
Xem ra không phải một giấc mơ đẹp, Phàn Thần ngồi xuống bế Mễ Uyển lên để Hươu sao đứng dậy: "Để tôi chăm sóc em ấy."
"Được, tôi đi tìm chim Hoàng Oanh để chơi đây." Nói xong, Hươu sao hấp tấp chạy đi.
Phàn Thần cúi đầu, thấy vẻ mặt Mễ Uyển càng ngày càng bất an, đành vỗ nhẹ lên mặt cô để gọi cô dậy: "Uyển Uyển, Uyển Uyển, tỉnh lại đi..."
Chốc lát sau, Mễ Uyển liền mở mắt. Phàn Thần thấy cô đã tỉnh, định nói chuyện, cơ thể bất chợt bị Mễ Uyển kéo xuống, đôi môi chuẩn xác chạm vào một thứ rất mềm mại.
"Song tu thì song tu, ai sợ ai!"
Chớp mắt, yêu lực vô hình lan tràn khắp cả khu rừng, nơi nó len đến, hoa nở ngập tràn.