Edit: SCR
Kế phòng khám là quán ăn Quảng Đông, Mễ Uyển đặt một phòng, dắt năm đứa nhóc qua đó ăn. Vừa gọi món xong, Mễ Uyển nhận được tin nhắn Chim sẻ tinh đã về.
"Anh Chim sẻ." Gặp được Chim sẻ tinh, cả năm con cá đều hân hoan. Khoảng thời gian trước khi phải ở lại phòng khám để chữa bệnh, là Chim sẻ tinh chăm sóc tụi nó, đổi nước cho tụi nó, cho tụi nó ăn ngon, còn mua quần áo đẹp. Tụi nó đều rất thích Chim sẻ tinh.
"Mấy nhóc không đi học hay sao mà lại chạy đến đây?" Chim sẻ tinh ra vẻ tức giận hỏi.
"Tụi em, tụi em sai rồi, ăn xong sẽ về ngay." Không biết có phải vì Nhã Nhã là cô bé đáng yêu nhất nhóm nên đã được cử làm người đại diện hay không mà mỗi lần nhận sai đều là khuôn mặt đáng thương của cô bé đứng mũi chịu sào, khiến người ta có giận cũng không nỡ trút.
"Được rồi, được rồi, biết sai thì tốt, lát nữa anh đưa tụi em về trường." Quả nhiên, lửa giận của Chim sẻ tinh cũng bị khuôn mặt đáng thương ấy dập tắt.
"Dạ" Năm con cá con đồng loạt gật đầu, trả lời.
Tốc độ lên món của quán khá nhanh, chốc lát đồ họ gọi lần lượt được dọn lên, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện. Ăn được một nửa, Mễ Uyển mới chợt ý thức một chuyện, thắc mắc hỏi: "Tụi em ra khỏi trường từ lúc nào?"
"Tám giờ rưỡi." Tiểu Hải cắn một miếng vịt quay to, vừa nhai vừa đáp: "Tám rưỡi tụi em ra khỏi trường, đi hơn một tiếng thì tới phòng khám."
"Tụi em đi bộ tới?" Mễ Uyển há hốc mồm, năm đứa này lững thững cuốc bộ khắp phố như thế, không bị lừa bán đúng là may mắn. Đương nhiên, nếu bị lừa bán thật, đoán chừng người không may sẽ thành bọn buôn người.
"Tụi em biết đường mà." Tiểu Hải nói.
"Đúng, tụi em biết xem bản đồ, trường đại học dễ tìm lắm." Nhóc mập Cá mè hoa phụ họa.
"Giỏi quá." Mễ Uyển bội phục, không ngờ đám nhóc này còn biết xem cả bản đồ, trong khi đến giờ cô nhìn còn chưa hiểu. Khoan đã, không đúng không đúng, cái cô muốn hỏi không phải cái này. Mễ Uyển kéo dòng suy nghĩ đang đi chệch đường ray của mình lại, hỏi lần nữa: "Tụi em vắng mặt cả buổi sáng mà giáo viên không đi tìm sao?"
Năm con cá con nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
Lắc đầu là ý gì? Không tìm hay không biết?
"Mỗi yêu tộc con trên người đều có một dấu ấn, chỉ cần dấu ấn không cảnh báo nguy hiểm, giáo viên trong trường sẽ mặc kệ." Chim sẻ tinh kịp thời giải đáp thắc mắc cho Mễ Uyển.
"Nghĩa là giáo viên trường yêu tộc dù biết học sinh trốn học cũng mặc kệ?" Mễ Uyển ngạc nhiên hỏi.
"Ừ" Chim sẻ tinh gật đầu: "Đến lúc tan học, họ có thể dựa vào dấu ấn để tìm yêu con, không có gì phải lo."
"Yêu tộc các cậu lạc quan thật đấy." Mễ Uyển không khỏi cảm thán, nghe nói tỉ lệ sinh của yêu tộc sụt giảm, yêu con trở nên cực kỳ quý giá sao? Nuôi thả kiểu này có ổn không đó?
"Thật ra, ở trường có đặt kết giới, những yêu con có thể phá được kết giới để trốn học đều đủ khả năng để tự bảo vệ mình. Hơn nữa hiện giờ Hiệp hội bắt yêu và Yêu tộc đã có hiệp nghị, sẽ không làm hại yêu tộc. Tóm lại là không có nguy hiểm gì hết." Chim sẻ tinh giải thích: "Thêm nữa, đa số yêu con đều không trốn học."
"Vậy sao mấy đứa lại trốn học?" Mễ Uyển liếc mắt nhìn năm con cá con, mới lên nhà trẻ đã bắt đầu trốn học, sau này sẽ còn làm ra chuyện gì nữa?
"Tụi em, tụi em không thích đến trường." Nhã Nhã chu miệng, uất ức nói.
"Không thích?" Mễ Uyển ngẩn ra: "Lúc trước cũng là mấy đứa la hét đòi đi học, còn nói muốn học chung với bạn gì gì đấy trong khu mấy đứa mà?"
"Linh Linh." Nhóc Cá mè hoa trả lời.
"Đúng, muốn học chung với Linh Linh, tóm lại không phải lúc trước mấy đứa thích đi học lắm sao?" Mễ Uyển hỏi.
"Trường học không tốt." Cô nhóc Nhã Nhã buồn bã nói: "Mấy bạn không thích tụi em."
"Nhã Nhã, đừng buồn." Tiểu Hải thấy cô dâu nuôi từ bé của mình buồn, vội lên tiếng an ủi.
Nhìn năm con cá con bỗng nhiên chìm vào bầu không khí bi thương, Mễ Uyển liếc sang Chim sẻ tinh với vẻ mờ mịt, mấp máy môi dùng khẩu hình hỏi: Sao vậy?
Chim sẻ tinh suy tư một lát, nhanh chóng hiểu ra, hỏi năm con cá con: "Có phải mấy yêu con khác trong trường khi dễ tụi em không?"
Một cô bé khác trong nhóm tên Đóa Đóa nức nở nói: "Rõ ràng tụi em đã khỏi bệnh, có thể hóa hình, nhưng mấy bạn vẫn không thích tụi em, không chơi chung với tụi em, còn thường nhạo báng tụi em là hàng lỗi."
"Họ còn hợp sức khi dễ tụi em." Nhóc Cá mè hoa cũng nói.
"Tụi em vừa khỏi bệnh, thời gian tu luyện không dài, đánh không lại họ. Tiểu Hải khá hơn nhưng một mình Tiểu Hải không thể địch nổi." Nhóc cá cuối cùng tên An Nhân bổ sung.
"Lần trước Tiểu Hải vì bảo vệ em đã bị họ đánh tới mức nằm trên giường suốt ba ngày. Em không muốn đi học nữa." Nhớ tới chuyện Tiểu Hải vì bảo vệ cô bé mà bị thương, Nhã Nhã bật khóc.
"Cậu đừng khóc, tớ không sao. Trưởng lão nói yêu tộc chúng ta chỉ cần yêu đan vẫn còn, bị thương nặng cỡ nào cũng không sao." Tiểu Hải luống cuống an ủi Nhã Nhã.
Bạo lực học đường à!
Mễ Uyển nhìn Chim sẻ tinh, hỏi: "Tới mức đó mà sao giáo viên vẫn mặc kệ?"
Chim sẻ tinh cười gượng: "Yêu tộc coi trọng sức mạnh, cảm thấy đánh nhau là một cách để tăng tu vi, cho nên chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, giáo viên và cha mẹ cũng ít khi can thiệp."
Câu này sao quen thế? Mễ Uyển ngẫm nghĩ một lát, nhanh chóng nhớ ra. Không lâu trước đây cô đã từng nghe nhân công số của mình nói câu này, hình như em trai của nhân công số khi dễ Quan Đồng, Quan Lý không nhịn được đã ra tay dạy dỗ cậu ta một chút. Vừa nãy năm con cá con nói bạn học mắng tụi nó là hàng lỗ; Quan Đồng cũng từng thoái hóa, sau đó mới được mình chữa khỏi. Vậy nên, trường học yêu tộc phân biệt đối xử? Yêu con tốt số sinh ra khỏe mạnh kỳ thị mấy đứa nhóc được cô chữa khỏi?
Mễ Uyển bỗng thấy khó chịu, tụi nó khi dễ hàng lỗi thì cũng thôi đi, dựa vào đâu mà dám khi dễ tụi nhóc được cô chữa khỏi, khinh thường y thuật của cô hay gì?
"Bọn nó đánh hội đồng mấy đứa?" Mễ Uyển hỏi.
"Không có, là năm đánh năm, nhưng thực lực của tụi em quá kém, đánh không lại." Nhóc Cá béo nói. Tuy Tiểu Hải có thể một chọi hai nhưng bốn đứa bọn nó quá yêu, bên kia chỉ cần phân ra hai người là đủ đánh bọn nó nằm bẹp dí, ba người còn lại thì đánh hội đồng Tiểu Hải, vậy nên lần nào bọn nó cũng thua.
"Sao mấy đứa yếu thế?!" Mễ Uyển vừa nghe là năm đánh năm, đối phương không hề lấy nhiều hiếp ít, chỉ biết thở dài ngao ngán. Không phải kẻ địch quá mạnh, là bạn bè quá yếu, phải giải quyết thế nào đây?
"Tụi em... tụi em..." Năm con cá con không ngờ cả Mễ Uyển cũng nói bọn nó như thế, càng đau lòng hơn, đứa nào đứa nấy đều nước mắt ngắn nước mắt dài.
"Khóc thì được ích gì, phải đánh lại chứ." Mễ Uyển nói xong lại thấy không đúng, nếu tụi nó có thể thắng đã không chạy tới đây khóc lóc, thế là, cô đành nhìn quay sang Chim sẻ tinh, nói: "Chim sẻ nhỏ, cậu dạy tụi nó đánh nhau đi."
Mễ Uyển vừa dứt lời, năm con cá con lập tức dừng khóc, năm cặp mắt lấp lánh nhìn thẳng vào Chim sẻ tinh.
"Tôi... tôi..." Chim sẻ tinh hoảng hốt: "Bà chủ, cô nghĩ với tu vi của tôi có thể đánh được ai?"
Chim sẻ tinh, sống hơn hai mươi năm, đến giờ mới tu luyện được tới cấp hai, ngay cả cấp ba còn chưa đột phá được, trình độ đánh nhau quả thực không cách nào hình dung.
"Cũng đúng, với chút tu vi này của cậu, chưa biết chừng đến cả Tiểu Hải còn đánh không lại." Mễ Uyển đau đầu, sao cô lại thu nhận một nhân viên yếu như thế chứ? Cá nhỏ Tiểu Hải mới hai tháng đã đột phá được lên cấp hai, chưa kể thằng nhóc chỉ mới có năm tuổi.
"Bà chủ, hay cô chỉ dạy cho tụi nó vài chiêu đi? Không phải cô là người bắt yêu sao? Đánh yêu là đúng chuyên ngành của cô rồi."
Năm con cá con lại đồng loạt chuyển hướng, nhìn chằm chằm Mễ Uyển.
"Cậu cũng biết tôi là người bắt yêu, chiêu thức của tôi tụi nó học được sao?" Mễ Uyển cười lạnh.
Cũng đúng, bọn họ là yêu tộc, chiêu thức của người bắt yêu chắc chắn là không học được rồi. Hi vọng cuối cùng bị dập tắt, năm con cá con thất vọng cúi đầu mân mê tay nhỏ, không khí trên bàn ăn lại chìm xuống tận đáy.
"Khụ... hay để chị vẽ cho mấy đứa hai lá bùa? Ai khi dễ mấy đứa, mấy đứa dán bùa lên mặt họ?" Tốt xấu gì cũng là cá mình nuôi suốt mười lăm ngày, Mễ Uyển không nỡ.
Năm con cá con hào hứng trở lại, mặt mày tươi cười.
"Chuyện đó... bà chủ, yêu con trong nhà trẻ đều rất yếu." Chim sẻ tinh nhắc nhỏ, bùa của bà chủ nhà cậu đến cả đại yêu cấp sáu còn chế ngự được, nếu đem xài ở nhà trẻ, chưa biết chừng lại biến thành thảm án.
"Yên tâm đi, tôi chỉ vẽ hai lá bùa định thân, không gây hại gì đâu." Cô chỉ là thấy năm con cá con quá thảm, vẽ hai lá bùa cho tụi nó phòng thân, lỡ đánh không lại có thể dùng bùa cản đối phương rồi bỏ chạy, cũng không đến mức ba ngày không xuống giường được. Hơn nữa, dám kỳ thị y thuật của cô, đám yêu con này đáng ghét quá rồi, phải dạy dỗ.
Chim sẻ tinh nghe là bùa định thân không gây hại, không nói gì nữa.
Vì lẽ đó, ăn trưa xong, Mễ Uyển quay về sân sau, múa bút vẽ hai lá bùa định thân đưa cho năm con cá con rồi mới để Chim sẻ tinh lái xe đưa tụi nhỏ về lại nhà trẻ.
Tới cổng trường, năm con cá con tạm biệt Chim sẻ tinh, tự đi vào trường.
Thời gian còn sớm, chưa tới giờ học buổi chiều, đám yêu con trong nhà trẻ đều đang chơi đùa trên sân, đứa chơi cầu trượt, đứa ngồi xích đu, trừ việc tụi nhóc chưa kiểm soát tốt yêu lực, thỉnh thoảng lộ tai, lộ đuôi... thoạt nhìn không khác gì một nhà trẻ bình thường, bầu không khí khá chan hòa.
Cho đến khi... năm con cá con đeo túi sách bước vào sân trường.
Một đứa nhóc cả người vàng khè không biết là loại yêu gì kéo tay cô bé đang chơi trong bụi cỏ: "Linh Linh, tụi Nhã Nhã tới kìa."
"Không phải tụi nó sợ tới mức không dám đi học sao?" Cô bé tên Linh Linh cầm nhánh cỏ quay đầu lại, nhìn năm đứa bé đang đứng trong sân, đặc biệt là cá con Nhã Nhã đứng giữa, vừa thấy khuôn mặt còn đẹp hơn cả mình kia, Linh Linh liền nổi điên. Con nhỏ Nhã Nhã đáng ghét, không thể giữ mãi cái đầu cá bảy màu đươc sao, tự nhiên hóa lại thành hình người làm gì.
"Đi gọi Sa Sa, chúng ta đánh bọn nó." Linh Linh ra lệnh cho cậu nhóc vàng khè.
Cậu nhóc vàng khè lập tức chạy vào trong sân, thông báo cho đồng bọn tên Sa Sa và hai vệ sĩ của cô bé, tập hợp đủ năm người đứng chắn trước mặt năm con cá con.
"Tụi bây còn dám tới trường?" Linh Linh liếc xéo năm con cá con với vẻ ghét bỏ.
"Các cậu tránh ra, tụi tôi muốn vào phòng học." Tiểu Hải trả lời không chút yếu thế.
"Còn mạnh miệng, có tin lần này tôi đánh cậu nằm liệt giường nửa tháng luôn không." Linh Linh cũng rất ghét Tiểu Hải, lúc nào cậu ta cũng che chở cho con nhỏ Nhã Nhã đáng ghét, lại còn yêu sớm, mới năm tuổi đã bày đặt nhắc tới chuyện kết hôn, còn lên cả kế hoạch sinh con.
"Chúng tôi không sợ cậu đâu." Có bùa định thân, gan của Cá béo cũng to lên, gân cổ cãi lại đám nhóc đối diện.
"Thằng mập này chán sống rồi hả, có tin tôi cạo sạch vẩy cá trên người cậu không." Cô gái tên Sa Sa trừng mắt hung dữ với Cá béo.
Cá béo ghét nhất là Sa Sa, trước kia Sa Sa từng dùng đồ ăn lừa lấy yêu đan của nhóc, lúc nhóc khỏi bệnh đi học thì ra sức khi dễ nhóc. Là con trai không được tỏ ra sợ sệt, lửa giận nhóc béo bùng lên, lần đầu chủ động đẩy ngã đối phương.
"Cậu dám đẩy tôi? Đánh bọn nó cho tôi." Vừa dứt lời, mười yêu con liền xông vào sáp lá cà.
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Hải là bảo vệ Nhã Nhã, sau đó lấy một địch ba nhận lấy hầu hết đòn tấn công của đối phương. Bốn con cá con khác chia làm hai đội, một đội chống đỡ, một đội lấy bùa, 'bẹp' 'bẹp' hai cái dán lên người hai nhóc yêu. Bốn con cá con thấy bùa chú có tác dụng, vừa dán lên đã chế ngự được hai kẻ địch, ai nấy đều hào hứng. Nhóc béo và An Nhân được rãnh tay, chuyển sang giúp đỡ Tiểu Hải, bắt đầu trận đấu ba đấu ba.
Năm đánh năm họ đánh không lại, nhưng ba đấu ba thì họ thắng được, Tiểu Hải lấy một địch hai, An Nhơn và Nhóc béo lấy hai chọi một, đánh cho bọn kia khóc kêu cha gọi mẹ.
Bỗng chốc, toàn bộ yêu con trên sân trường đều ngơ ngác.
Năm đứa hàng lỗi này lại đánh thắng được? Phi lý quá.
"Ai kêu cậu luôn khi dễ tôi, tôi sẽ giật đứt tóc cậu." Nhóc Nhã Nhã xông lên, nắm lấy mái tóc màu xanh xinh đẹp của Linh Linh. Linh Linh đau đớn la oai oái. Đóa Đóa cũng học xeo, xông lên kéo tóc Sa Sa. Tiếng kêu khóc nhất thời vang vọng khắp sân trường.
Năm giờ chiều, Mễ Uyển tan học, đi tới phòng khám, phát hiện năm con cá con cô vừa tiễn đi lúc trưa lại tới nữa.
"Sao mấy đứa lại tới nữa?" Mễ Uyển cau mày, nhìn xuống hỏi.
Năm con cá con nhỏ giọng gọi "Chị", sau đó e dè nhìn thoáng qua khu chờ trong phòng khám.
Mễ Uyển tò mò nhìn qua, là một con yêu quen, trưởng lão Thủy tộc Dư Phi Hàng.
"Mễ đại sư" Dư Phi Hàng cũng nhìn Mễ Uyển. Anh bước ra khỏi khu chờ, chào hỏi khách sáo.
"Trưởng lão Dư, sao anh lại tới đây?" Mễ Uyển khó hiểu.
"Có chuyện muốn xác nhận với Mễ đại sư." Nói xong, Dư Phi Hàng lấy trong túi ra hai lá bùa Mễ Uyển vô cùng quen thuộc, đưa tới trước mắt cô, hỏi: "Hai lá bùa này là cô đưa cho tụi nó?"
Mễ Uyển bỗng có dự cảm bất ổn: "Phải... đúng thế."
"À, xem ra tụi nó không nói xạo." Dư Phi Hàng thở dài, cất lá bùa đi.
"Xảy ra... chuyện gì sao?" Mình chỉ vẽ hai lá bùa định thân thôi, chẳng lẽ Dư Phi lại vì chút chuyện nhỏ này mà trực tiếp đến tìm mình.
"Không có gì, chỉ là... bọn nó bị trường học đuổi rồi." Dư Phi Hàng nói nhẹ tênh.
"Cái gì?!" Mễ Uyển bỗng thấy chột dạ: "Chắc không liên quan gì đến hai lá bùa này đâu nhỉ."
Tuy không muốn nghĩ thế, nhưng Dư Phi Hàng đã đặc biệt tới đây, còn đưa bùa cho mình để xác nhận, hiển nhiên là có liên quan.
Dư Phỉ Hàng nhìn Mễ Uyển với vẻ phức tạp. Anh không dám đắc tội Mễ Uyển, nhưng việc này quả thật có liên quan đến cô: "Bọn nó dùng hai lá bùa này định thân mấy đứa nhóc khác, sau đó đánh hội đồng người ta."
"Mất mạng?" Mễ Uyển căng thẳng, đừng nói mấy nhóc này lấy bùa của cô làm ra chuyện gì thương thiên hại lý nha.
"Không có, chỉ xây xát ngoài da thôi." Dư Phi Hàng đáp.
"Vậy... sao lại bị đuổi?" Cô nhớ trường học yêu tộc khuyến khích đánh nhau mà, lúc trước mấy nhóc cá cũng nói Tiểu Hải bị đánh tới mức phải nằm trên giường suốt ba ngày nhưng trường học vẫn không can thiệt. Sao hôm nay mới đánh một chút, bọn họ đã bị trường đuổi học rồi?
"..." Sắc mặt của Dư Phi Hàng càng rối rắm hơn, nhưng anh vẫn nói ra nguyên nhân: "Vì họ dùng bùa cô đưa."
"Là sao?" Tim Mễ Uyển bị hẫng một nhịp, là tại mình thật sao.
"Yêu tộc tụi tôi..." Vừa thấy Hứa Trang kéo cửa bước ra, Dư Phi Hàng vội sửa lời: "Chúng tôi có quy định, đứa nhỏ trong trường có thể mặc sức đánh nhau, nhưng không thể mượn... sức của các cô."
'Các cô' có ý chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Tóm lại là, nội bộ yêu tộc đánh nhau cỡ nào cũng không sao, nhưng người bắt yêu không thể can dự. Chẳng lẽ tụi nó sử dụng bùa cô đưa, đụng tới cấm kỵ của yêu tộc nên bị trường học đuổi?
Má ơi... sao Chim sẻ tinh không nhắc nhở cô.
"Tôi... tôi không biết chuyện này." Mễ Uyển vội giải thích.
"Tôi biết, tôi chỉ tới xác nhận một chút thôi." Dư Phi Hàng gật đầu, tỏ vẻ anh hiểu.
"Vậy... tụi nó sẽ ra sao? Bị đuổi rồi có thể đổi sang trường khác được không?" Tuy bị đuổi, nhưng bọn nó có ở lại cũng bị