Không biết nên hình dung cảm giác trong lòng như thế nào, chỉ cảm thấy đau, đau quá.
Nhưng chậm rãi, tâm lại dần dần không cảm giác. Có phải quá đau nên không còn đau nữa?
Ngoan lệ của ngươi, vô tình của ngươi, làm cho ta rốt cuộc thấy rõ địa vị của mình; ngươi tổn thương ta, thật sâu, thật sâu.
Ta không nghĩ đi hận, cả đời ta, cơ bản không có dư thừa khí lực đi làm chuyện lãng phí thời gian.
Nhưng là, người dạy ta biết hận, cũng là ngươi.
Nhắm mắt lại, che tai, giấu lòng, từ nay về sau, thân thể của ta, lòng của ta, không hề vì ngươi mà mở ra. Vết cắt ngươi rạch ra, ta không thể làm liền lại, chỉ có thể giữ lấy nó để luôn luôn nhắc nhở bản thân.
Ta có thể phong bế hết thảy tình cảm, không nhìn, không nghe, không hỏi, không cảm giác, như vậy, ngươi sẽ không còn có thể tổn thương ta.
Khả ngươi, cũng không hề thỏa mãn.
Ngươi thống hận ta phong bế hết thảy, ngươi bắt đầu vội vàng muốn xé rách vỏ bọc của ta.
Ngươi động thủ đánh ta, nghĩ muốn lấy đau đớn bức bách ta khuất phục. Thật khờ dại nha, tâm đều đã không còn thấy đau, thể xác bị thương thì có là gì?
Ngươi thậm chí đem ta đưa cho nam nhân khác, ngươi nghĩ rằng ta để ý sao? Cùng với nam nhân khác một đêm xuân lại như thế nào, dù sao, ta vốn là sủng vật cung ngươi đùa bỡn.
Nhưng vì sao người tức giận vẫn là ngươi?
Sau đêm đó, ngươi ở bên cạnh ta, ngươi cúi đầu nói một câu.
Câu nói kia, làm cho ta không biết, chính mình, có nên hay không, hận ngươi.
Giáo huấn thảm khốc luôn làm cho ngươi ta tỉnh thật mau, đau đớn qua đi, đối với thương tổn, tựa hồ cũng không còn cảm giác.
Khi tỉnh lại, nghe nói đã là hai ngày sau. Lâu Thế Tuần từ từ nhắm hai mắt, nằm trên giường không nhúc nhích.
Thương Minh Tương đi rồi, tựa như tướng lãnh chỉ vì chiến tranh mà sống, lấy tư thái của người thắng thổi quét qua, đánh thắng, bước đi.
Không giữ được trái tim của mình, là hắn ngu xuẩn. Tuần không oán y, chính là hận y đem người vô tội cuốn vào giữa cuộc chiến của hai người.
Sau khi tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là Tuyết đang ngồi khóc sướt mướt. Nàng nhìn có vẻ như không có việc gì, Thương Minh Tương cuối cùng dừng tay, có điều, khó chắc chắn y sẽ không lại đùa giỡn một lần nữa. Đối với một cái bố cục tỉ mỉ, cẩn thận, đối với một kẻ gian hoạt kinh thương mà nói, tôn nghiêm Tuần tự cho là đúng hiển nhiên chỉ là trò cười.
Hắn không thắng được y, đành phải đóng hết thảy, không thể làm cho y thừa cơ.
Ăn uống, tắm rửa, trừ bỏ nhu cầu sinh lý, hơn phân nửa thời gian, Tuần đều là lẳng lặng nằm trên giường, không nói, không động, không nghe, không cần.
Lại nhìn thấy Thương Minh Tương là hai tuần sau, y đã trở lại, mang theo nụ cười của kẻ chiến thắng, hướng hắn mà đến.
Thương Minh Tương nằm mơ cũng không nghĩ tới, cuối cùng được đến, là một thân xác trống rỗng, vô hồn.
Đôi mắt bình thường như hỏa giờ đây lại trầm lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã gầy càng gầy hơn, không chút sức sống, tiều tụy khiến người chua xót.
“Tuần, không cần mặt không chút thay đổi nhìn ta, ngươi không sợ ta làm bị thương Tuyết? Chỉ cần ngươi mở miệng nói chuyện, ta sẽ không lại làm gì nàng?” Thương Minh Tương lược hạ nói.
Hưởng ứng y chính là biểu tình vô thần, phảng phất như Tuyết đã không còn là người quan trọng đối với hắn, sống chết của nàng không bao giờ…liên quan đến hắn nữa..
Thương Minh Tương nhìn hắn, không thể tin chính mình rốt cuộc thân thủ phá hủy hắn.
“Ngươi đừng nghĩ ta chỉ tùy tiện nói.” Vẻ mặt y cuồng nộ, tay chộp tới Tuyết sớm đã bị dọa khóc. “Ta không tin ngươi thật có thể thờ ơ!” Tay y không lưu tình chút nào tát vào mặt Tuyết.
Tuyết ngã bay đi ra ngoài, người trên giường lại vẫn như cũ không phản ứng, cuồng nộ càng làm khuôn mặt y thêm dữ tợn.
Không nên là như vậy, không nên là như vậy! Sau lần này, Tuần đáng ra càng phải thuần phục y, nghe lệnh mở miệng nói chuyện, hắn như thế nào lại càng ngày càng phong bế chính mình, cách y càng ngày càng xa?
Thương Minh Tương kéo thân thể mềm oặt của Tuần, tuấn nhan hoàn toàn vặn vẹo. “Ngươi định dùng phương thức này đối mặt ta sao? Tự tôn của ngươi vất đi đâu vậy? Con người kiêu ngạo kia của ngươi rốt cuộc cũng chỉ thế thôi sao?”
Điều y muốn chính là hủy diệt đi ánh lửa trong đôi mắt hắn, y thành công, trong lòng cũng có khoái cảm chiến thắng, nhưng không biết vì sao có một thứ cảm xúc xa lạ lại chiếm cứ hết thảy tâm tư của y.
Y không rõ đó là cái gì, chỉ biết là, y không cần Tuần của y giống như người chết, y muốn hắn giương cặp mắt đầy lửa kia nhìn thẳng y, cùng y thiêu đốt, kẻ giống như người chết này đâu phải là Tuần của y!
“Ngươi đang trốn tránh, ta biết. Ngươi cho là đóng cửa chính mình có thể thoát khỏi ta? Ngươi mơ tưởng ta sẽ cứ như vậy buông tha ngươi!” Đưa tay túm lấy tóc của hắn, y kéo hắn lại gần.
“Ta là Thương Minh Tương, ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ta tất sẽ có phương pháp khiến ngươi mở miệng!” Tục tằng khuôn mặt là cuồng dã tàn khốc, Thương Minh Tương lôi hắn quay về Bắc uyển.
Y tựa như một con dã thú, tàn bạo tê toái quần áo của hắn, tàn nhẫn chà đạp thân hình tiêm gầy của Tuần; y mệnh lệnh hắn, uy hiếp hắn, làm đau hắn, Tuần lại vẫn như cũ không chút phản ứng. Tựa như cùng thi thể giao hoan, không thú vị đến mức khiến người phát cuồng.
Từ trước Tuần tuy rằng không nói, nhưng vẫn nghe, hắn sẽ vì y mà nở rộ, vì y phóng thích dục vọng, còn Tuần của hiện tại, lại chỉ có thân thể mà thôi.
Thú tính trong cơ thể thét gào, hận không thể giết hắn.
Đồ chơi đã hỏng thì nên vứt bỏ, Thương Minh Tương kháp trụ cổ Tuần, chỉ cần dùng một chút lực, hắn liền vĩnh viễn sẽ không làm y khó chịu.
Sắc mặt nhanh chóng trở nên xanh mét, nhưng Tuần lại vẫn không hề giãy dụa, phảng phất giống như đang ở chờ chết.
“Ngươi muốn chết sao? Trả lời ta, ngươi muốn chết sao?” Mạnh mẽ kháp trụ hắn, lại không có được câu trả lời như ý làm cho Thương Minh Tương mất hết lý trí, trong đầu chỉ có hủy diệt.
Chỉ cần dùng thêm chút lực, chỉ cần dùng thêm chút lực, hắn chắc chắn sẽ phải chết, đôi mắt đỏ ngầu dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm thanh, mắt hắn đã trắng dã; tim bỗng nhiên đập loạn, y bối rối bỏ tay ra.
“Chết tiệt, ta không cho ngươi chết!” Thương Minh Tương rống giận, phúc thượng lên cặp môi tái nhợt, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho hắn.
Sau vài lần lặp lại, Tuần rốt cuộc khụ thanh, khôi phục hô hấp.
Thương Minh Tương lại vung tay, đánh Tuần bay ra ngoài. Hắn dựa vào tường thở gấp, lại vẫn vô biểu tình.
Thương Minh Tương ngoan lệ trừng hắn, con ngươi đỏ ngầu như dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
“Ngươi đừng nghĩ chết là có thể thoát được ta, ta không cho ngươi nhe ý, ta càng muốn trói buộc ngươi cả đời!”
Nói không nên lời là cái gì cảm giác, Tuần phong bế cùng thoát đi không khiến y thấy không thú vị mà buông tay, ngược lại lại kích khởi y phát cuồng, còn hơn cả dục vọng trước đây, y đối hắn càng không thể buông tay!
Xả ra phẫn nộ, y ly khai, tựa như một trận cuồng phong đảo qua, quay đầu lại đều là xơ xác.
Tuần đau đớn khởi động toàn thân, đầu óc vô ý thức vẫn nhớ rõ hắn không thể lưu lại trong phòng y, hắn nghiêng ngả lảo đảo đi ra cửa, bước loạng choạng trên hành lang gấp khúc.
“Trời ơi! Y đánh ngươi!?” Giọng nói hoảng sợ của Thương Minh Quỳ vang lên.
Trên vành cổ trắng ngần là lặc ngân xanh tím, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện rõ dấu tay, đôi môi nhợt nhạt dính máu, quần áo trên người tả tơi, giống như mới từ địa ngục đi ra.
Quỳ đưa tay đỡ hắn, hắn làm như không thấy; Thường Trủng Anh sợ hãi giữ chặt lấy góc áo hắn, hắn tàn nhẫn giựt ra, còn Tuyết khóc đến nhìn ra không ra bộ dáng nào nữa, không dám đến gần hắn, chỉ là một bước một bước đi sát theo Tuần, sợ hắn xảy ra chuyện gì.
Tuần bước đi từng bước một, khóe miệng chảy xuống từng giọt từng giọt máu; thân thể bị thương tổn, nhưng tâm lại một chút cảm giác cũng không có.
Cự tuyệt sự quan tâm của Quỳ, cách ly Anh đáng yêu, bỏ qua cô gái giống Tuyết, như vậy, ngươi sẽ không có gì có thể uy hiếp ta.
Thương Minh Tương, ngươi cuối cùng cũng không thể tổn thương được ta.
Mặt Tuần không có chút biểu tình, cứ thế đi về Đông uyển, tháng sáu oi bức, nhưng lại làm cho người ta toàn thân rét run.
Tháng bảy, nóng đến mức khiến người phát cuồng.
Đế vương duy ngã độc tôn đã trở lại, cũng không có đối mặt nhìn, y chỉ là mệnh lệnh Thường Trủng Tinh dẫn Lâu Thế Tuần đến Nam uyển.
Tại Nam uyển, chờ hắn, ngoại trừ Thương Minh Tương, còn có một nam nhân mập mạp.
Thân hình cao tráng trong bộ tây trang màu đen, tuấn dã ngũ quan cùng hương vị của một người đàn ông thành thục, Thương Minh Tương không nhìn về phía Tuần, tùy tay gọi hắn qua, khí thế dũng mãnh làm cho người ta không rét mà run.
Đi tới bên cạnh y ngồi xuống, Tuần vẫn như cũ mặt không chút thay đổi; một bàn tay to kéo lấy hắn, Tuần đứng không vững loạng ngã vào ngực y.
“Thương Minh, nam sủng này của ngươi bộ dạng thật tốt.” Nhìn thân hình tuyết trắng trong bộ kimono đơn bạc của Tuần, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc cặp đùi trắng nõn, nam nhân mập mạp nở nụ cười dâm đãng.
“Linh Mộc, hắn hợp ý ngươi sao?” đưa tay tham nhập vào trong, đẩy ra cổ áo, lộ ra bả vai tinh tế trắng noãn. Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lướt dọc theo xương quai xanh, vừa lòng nghe thấy mập mạp nam nhân thở gấp.
“Ha hả a, là không tồi nha, chỉ là hắn xem ra dường như có chút lạnh lùng.” Vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm ngón tay đang vuốt ve xương quai xanh xinh đẹp, Linh Mộc đốn giác dục hỏa đốt người.
“Như thế mới kêu khiêu chiến! Thế nào, có hứng thú?” Đem vạt áo kéo rộng ra, nụ hoa hồng nhạt như ẩn như hiện.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.” đầu v nho nhỏ cực kỳ kích thích, Linh Mộc tà cười không thôi.
“Như vậy, về súng ống đạn dược bên Quan Tây…” Thương Minh Tương ngừng tay, cảm giác áp bách kéo tới, ưng mâu lợi hại bắn về phía Linh Mộc.
“Ta tất nhiên là giúp ngươi, tuyệt không theo Tá Đằng Thận.” Linh Mộc hứa hẹn.
“Tốt lắm, đêm nay, hắn là của ngươi.” Không lưu tình chút nào đẩy ra Tuần, Thương Minh Tương lạnh lùng đáp ứng.
“Còn không đứng lên, Tuần. Đêm nay hảo hảo hầu hạ Linh Mộc đại gia cho ta.” Con ngươi lạnh băng tà nghễ nhìn Tuần, khuôn mặt vô tình không chút độ ấm.
Cuối cùng, cũng tới ngày này. Tuần chậm rãi đứng dậy.
Đối với ta, ngươi vẫn là chán ghét đi.
Ngươi vẫn đều như vậy; khi muốn, không từ thủ đoạn; khi không cần, vứt đi như giầy cũ.
Món đồ chơi chơi chán, trò chơi cũng đã xong, đã muốn không cần đến, nên vứt bỏ.
Giá trị của ta, chỉ còn là thay ngươi chiêu đãi khách nhân mà thôi?
Mỗi người đều giống nhau, không cần, không nghĩ muốn, không có giá trị lợi dụng, nên vứt bỏ.
Ta sẽ không khổ sở, bở vì ta, sớm đã chuẩn bị cho ngày này.
Đứng lên, bởi vì vạt áo rộng mở, bờ vai trần trụi có vẻ mị hoặc mê người; hắn bước nửa bước nhỏ, vạt áo tắm theo đó lay động, lần lượt như có như không lộ ra cặp đùi trắng như tuyết.
Thật nhẹ nhàng, Tuần quay đầu lại, mềm mại, đáng yêu, ôn thuần nở nụ cười.
Hai nam nhân trong phòng, một cái mầu mị mị thở dốc, một cái lặng lẽ nắm chặt nắm tay, toàn thân run lên.
Tuần đi ra ngoài, Linh Mộc sớm không kiềm chế được tông cửa xông ra, tiểu nam yêu này khiến cho hắn cả người phát nhiệt, hắn thế nào cũng phải hảo hảo thương hắn.
Trong phòng nghị sự, lưu lại thân ảnh khôi ngô cao tráng.
Oanh một tiếng, tay dựa trên ghế đoạn gãy.
Hung hăng trừng mắt nhìn nắm tay xuất huyết, tức giận không rõ từ đâu hiện lên trên mặt nam nhân.
Trong gian phòng nhỏ, nam nhân béo đến không thể béo hơn đang hưng phấn thở gấp.
Cái miệng của hắn tham lam hút lấy người dưới thân, lại chà xát, lại niết, lại tát, lại đánh, tiểu nam yêu dưới thân vẫn không chút phản ứng.
Linh Mộc duyện cắn da thịt tế bạch, lưu lại thật nhiều điểm hồng ngân.
Khôi ngô nam nhân nhìn camera giám thị, nhìn đến cảnh này, hai nắm tay xiết chặt thành quyền.
Thật lâu không chiếm được phản ứng, Linh Mộc túm lấy mái tóc Tuần, vẻ mặt tục tĩu, “Tiểu nam yêu, sao lại bất động không kêu đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn cuồng loạn hơn nữa? Vừa lúc, ta cũng thích như thế!”
Đương roi thứ nhất quất xuống, khôi ngô nam nhân không tự giác nhăn mày.
Một roi một roi dừng trên lưng, Tuần cắn răng, không nhúc nhích; máu tươi từ vết thương chảy xuống, chỉ chốc lát sau, cả mông và lưng đã là một mảnh màu đỏ.
Linh Mộc hưng phấn đem dục vọng trướng đại đi vào huyệt động nhỏ; nam nhân nhìn camera, gương mặt ngày càng vặn vẹo.
Vì cái gì? Nam nhân tức giận nghĩ.
Đã thống khổ như vậy, vì cái gì ngươi vẫn không muốn mở miệng cầu xin tha thứ?
Chỉ cần ngươi mở miệng, con rùa Linh Mộc kia tuyệt đối không chạm được một cọng tóc của ngươi, chỉ cần ngươi, mở miệng cầu ta.
Ngươi cười, mới vừa rồi, ngươi cười thực mềm mại đáng yêu, nụ cười đẹp đến vô cùng.
Đó là lần đầu tiên, từ khi sinh nhật qua đi, cũng là một lần duy nhất tươi cười.
Cười vì cái gì?
Chẳng lẽ ngươi tình nguyện ở dưới thân nam nhân khác, cũng không nguyện hướng ta cầu xin tha thứ?
Ngươi rõ ràng chỉ thuộc về một mình ta!
Linh Mộc sau khi cao trào, lại một lần nữa vung roi; tấm lưng tuyết trắng càng ngày càng thê thảm; khôi ngô nam nhân sóng dữ mãnh liệt, ngay cả y cũng chưa từng động thủ thương tổn nơi tuyệt đẹp ấy, hắn nhưng lại để cho người ta đánh cho mình đầy thương tích!
Chết tiệt! Ngươi vì sao không chịu mở miệng?
Vì sao tình nguyện chịu nhục cũng không chịu ngoan ngoãn ở bên cạnh ta?
Gương mặt tuấn dã trở nên dữ tợn, y nghĩ muốn ngăn cản, lại không hạ được thể diện; trận hoan ái đầy máu này, lặng lẽ bao phủ đáy lòng, lạc hạ mãi mãi không bao giờ phai nhạt.
Hừng đông qua đi, Linh Mộc vẻ mặt thỏa mãn, từ trong phòng đi ra, trở lại phòng nghị sự.
“Bảo bối của ta hầu hạ, không biết Linh Mộc tiên sinh có vừa lòng hay không?” Ưng mâu che kín tơ máu, khôi ngô nam nhân một đêm không ngủ.
“Không tồi.” Linh Mộc bĩu môi. “Đáng tiếc rất lạnh, bất luận đánh như thế nào, cũng không kêu không động, nhưng dẫu sao hậu huyệt của hắn thật đúng là khá tốt, so với xử nữ còn nhanh!”
“Hợp tác giữa hai chúng ta xem như thành?” Thương Minh Tương vươn tay.
“Đương nhiên.” Linh Mộc cũng biết rõ đạo lý buôn bán, cũng đưa tay ra bắt tay Thương Minh Tương.
Con ngươi đỏ ngầu thẳng tắp nhìn chằm chằm thân hình mập mạp, lực tay dần tăng mạnh.
Linh Mộc, mối hận này ta nhớ kỹ, ngươi đánh hắn bao nhiêu roi, ta sẽ trả lại ngươi gấp bội!
“A, đau!” Linh Mộc đau kêu lên, y để làm chi phải dùng sức thế a!
“Thực thật có lỗi.” Thương Minh Tương rút tay lại, gọi Thường Trủng Thần. “Tiễn Linh Mộc tiên sinh đi.”
Không biết Linh Mộc đi đã bao lâu, Tuần chống đỡ thân mình từ trong phòng đi ra, màu máu đỏ tươi gần như thấm đẫm toàn bộ áo, Tuần dựa tường, thiếu chút nữa thở không nổi.
Thương Minh Tương đi tới trước mặt hắn, không nói được một lời.
Không biết ta hầu hạ có vừa lòng ngươi? Thương Minh đại gia.
Tuần nhìn hắn, lại nở một nụ cười – quyến rũ.
Thân thể thật sự rất đau, đau đến tê dại không cảm giác, hắn hoài nghi chính mình sao còn có sức để đứng lên, có thể đứng được, có lẽ chỉ dựa vào chút ý chí.
Thương Minh Tương âm trầm nhìn Tuần, bỗng nhiên đưa tay lau đi vệt máu bên môi hắn.
Y cúi đầu, kề sát bên tai Tuần.
“Ngươi thắng.”
Tiếng nói mềm nhẹ trầm thấp phiêu tiến trong tai.
Cái gì!? Tuần ngây người, không thể tin được lời y vừa nói.
Ta…thắng?
Kẻ tự cao tự đại, duy ngã độc tôn như ngươi, cư nhiên ở trước mặt ta…nhận thua?
Đây là có ý gì?
Ngươi đối ta, rốt cuộc là có tâm? Vẫn là vô tình?
Thân thể lung lay sắp đổ, đau đớn trên thân cùng trong tâm đánh sâu vào, làm cho hắn không chịu nổi ngã xuống.
Lúc ngã xuống, bên tai vang lên tiếng gầm rống như dã thú bị thương, Tuần cuối cùng mang theo nghi hoặc ngất đi.
Ngươi đối ta…
Rốt cuộc là có tâm…
Vẫn là vô tình….