“Mr. Carlyle, tôi đã e-mail những thông số anh yêu cầu rồi.”
Tôi ngước lên và nhướn mày. Mọi người ở văn phòng đều biết tôi liên tục kiểm tra hộp thư của mình. Sao phải mất công báo cáo là đã gửi?
“Cám ơn, Riley. Có cơ hội tôi sẽ xem ngay.”
Riley Jameson đứng trước ngưỡng cửa văn phòng tôi, gõ những ngón tay giục giã lên khung cửa.
Đang ngụ ý bảo tôi kiểm tra luôn giờ hả? Tôi thích Riley, nhưng còn lâu tôi mới để cậu ta nghĩ là mình được quyền chiếm dụng đặc biệt nào đó trên thời gian biểu của tôi. “Còn gì nữa không?”
Cậu ta giật mình. “Không, Mr. Carlyle.”
Trông có vẻ hơi luống cuống. Biết đâu cậu ta mới là người cần được gợi ý. “Vậy thì thế thôi.” Tôi nói tử tế.
Những ngón tay thuôn dài của Riley ngừng trên khung cửa. “Vâng.” Cậu ta lẩm bẩm rồi quay người bỏ đi.
Nghiêng đầu, tôi lén soi cặp mông tròn trịa bó trong quần của cậu ta. Ngay khi cậu ta đóng cửa, tôi để mặc cho một nụ cười uể oải toét ra trên miệng mình.
Trời, tôi biết là sai lầm hết sức mà—cậu ta ta là cấp dưới trong phòng của tôi!—nhưng cậu ta rất đẹp. Tóc nâu, mắt nâu lục nhạt. Còn cách vạch năm feet tám chút xíu, nghĩa là thấp hơn tôi bốn inch, được cái dáng vẻ thanh mảnh như vận động viên điền kinh làm cậu ta nhìn cao hơn nhiều. Và cậu ta hai mươi ba tuổi. Trẻ hơn bốn tuổi, đồng nghĩa với việc cậu ta là một trong số ít những nhân viên ở tầng này xấp xỉ tuổi tôi.
Thỉnh thoảng, tôi đi dọc hành lang và loáng thoáng nghe thấy những cuộc tán gẫu mà ai đó gọi tôi là “thằng nhóc”. Không phải lời nói của những người làm việc trực tiếp với tôi, càng không phải từ phòng này. Dù vậy, tôi vẫn hi vọng sự hiện diện của Riley sẽ làm những lời thì thầm ấy êm bớt.
Tôi không tuyển cậu ta, nhưng đôi khi tôi coi cậu ta như một món quà được ban tặng cá nhân. Tôi thậm chí còn chẳng thèm để bụng đến bao nhiêu lỗi lầm cứ mọc ra trong những việc cậu ta làm—người mới mà, ai chẳng có lúc bắt đầu.
Thở dài, tôi quay lại màn hình máy tính. Tôi đang mải đọc một bài báo trên Internet, vừa hào hứng vừa sợ sệt.
Omnifluvac đã được phân tán. Nó là một loại vắc xin chống cúm tổng hợp chuyên tấn công các chất đạm đặc trưng trong tế bào phổ biến ở tất cả các loại virus, không chỉ có tác dụng trước một loại cúm, mà giải quyết được tất cả các loại cúm tồn tại trên đời. Dựa theo mấy bài viết mới nhất tôi đọc được, có vẻ như nó đang trên đà đưa ‘cúm’ vào chung danh sách với ‘sởi’ và ‘bại liệt’. Tuyệt vời thật đấy. Mỗi tội là có vài phản ứng phụ kỳ khôi.
Năm mươi phần trăm số người tiêm thuốc cao thêm trung bình năm inch nữa. Phát triển rất rõ ràng, vài đối tượng lên đến mức bảy inch và có người chỉ được ba inch.
Miệng tôi há ra khi bấm sang trang sau.
Thiên hạ đổ xô đi tiêm, âu cũng là điều dễ hiểu. Tăng trưởng không nguy hại đến sức khỏe của cá thể, và ai mà chẳng muốn được thêm vài phân đi đôi với cả đời không nhiễm cúm?
Nhưng, Chúa ơi, cái tác dụng phụ còn lại…
Trong tất cả những người nhận vắc xin, . phần trăm tụt mất trung bình ba inch. Cùng một kiểu với những người cao lên—nhiều nhất là bốn inch, ít nhất là một inch. Nhắc lại, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe, và “chỉ” . phần trăm bệnh nhân mất đi chiều cao, cho nên nó được coi là liều lĩnh ở mức có thể chấp nhận.
Tay tôi run rẩy khi đọc đến dòng đó.
Tôi thích cao tròn sáu feet. Cảm giác cao hơn hầu hết cánh đàn ông trong văn phòng là rất sung sướng. Và bất kể bạn có tin hay không, những người đàn ông cao từ sáu feet trở lên kiếm được gần ba phần trăm nhiều hơn những người kém số đo.
Thống kê không biết nói dối.
Tóm lại, tôi không muốn liều mạng làm giảm chiều cao hiện tại. Và tôi còn trẻ—không cần tiêm phòng cúm, nhỉ?
Phải. Tôi đóng cửa sổ hiển thị và chuyển sang hòm thư. Mà vụ đó chắc cũng chỉ là cường điệu hóa thôi.