[note34218]
====================
“Tiểu thư ơi, cười nào”
Tạch~! [note34219]
Hầu gái Katsura Naomi-san đang cầm chiếc máy ảnh kỹ thuật số chụp tôi cùng bộ đồng phục học sinh.
Tôi hiện đang vừa cảm thấy vui xen lẫn với xấu hổ.
Hôm nay chính là ngày trường mẫu giáo tổ chức khai giảng. [note34220]
Việc tôi vào trường mẫu giáo này dường như đã xảy ra tranh cãi chính với trưởng gia tộc Keikain.
Anh ta có một mái tóc vàng rất điển hình kèm đôi mắt như mèo con, tất nhiên anh ta là người lớn.
Họ không muốn cho tôi đi học trước tiểu học vì họ sợ rằng tôi sẽ bị bắt và theo họ thì việc giáo dục tại gia bởi Tachibana và các hầu gái đã là quá đủ.
Nhưng sự thực thì chính họ lại là kẻ bắt nạt cha tôi sau vụ bê bối đó.
Tôi quyết định vẫn sẽ tự ý mình đi học mẫu giáo.
“Bởi vì em cũng muốn kết bạn mà~♪”
Nơi đó là hệ thống giáo dục Teia, dù sao thì tôi vẫn sẽ học ở đó từ tiểu học lên tới đại học luôn mà.
Tôi cần phải phân biệt rõ về kẻ thù cũng như đồng minh ở đó, nhất là việc thu thập đồng mình. Dù sao thì mọi thứ sẽ theo cùng tôi tới tận hơn mười năm trời, hơn nữa là những kẻ lạc loài ở đó cũng sẽ sớm bị đào thải.
Mà chẳng phải tính toán sâu xa gì nhiều, chỉ cần tôi ngấn giọng làm nũng tí thôi thì hầu gái sẽ giúp đỡ tôi liền ngay thôi ấy mà.
Vậy nên tôi quyết định sẽ gia nhập các nhóm đã được tạo ra lâu.
Mà quả đúng là trường mẫu giáo ở Denenchofu, chỉ có con nhà giàu mới có thể theo học tại đây”
“Em đi đây ạ~♪”
“Tiểu thư đi nhé”
“Tiểu thư đi mạnh khỏe”
“Tiểu thư nhớ cẩn thận nhé”
Lần đầu tới trường mẫu giáo của tôi được ba cô hầu gái tiễn đi và tới trường trên chiếc xe do Tachibana cầm lái.
Tôi thấy rất vui và thoải mái dù cho những thứ này tôi đã đều trải qua ở tiền kiếp hết rồi.
Tôi nhập học gần như là ngay vào ngày tổ chức lễ khai giảng.
Do bình thường vẫn có những học sinh chuyển trường tới nữa, vậy nên tôi lợi dụng điều đó để có thể xin vào được.
“Mình là Keikain ạ! Rất mong các bạn giúp đỡ từ nay về sau nhé~♪”
Tôi chào mọi người với cái miệng cười tươi.
Vì tôi là học sinh chuyển trường, vậy nên là cũng bình thường khi mọi người đang túm tụm lại hỏi.
“Nhà của Keikain-san ở đâu vậy?”
“Cậu thích ăn món gì?”
“Cậu có thích cuốn truyện tranh nào không?”
“Cậu có chơi búp bê không?” [note34221]
“Tóc cậu đẹp quá! Cho mình sờ chút được không?”
Tôi đã nhận được một bài học.
Rằng trẻ em không hề do dự điều gì cả.
Vào một ngày đầu xuân, tôi đang tận hưởng hết nấc những ngày tháng mẫu giáo của mình.
Khi mà tôi còn đang ngồi đọc và so sánh truyện tranh cùng những đứa trẻ xung quanh, một cô bé tóc hai bím với trên tay đang cầm chiếc hộp tới chỗ tôi.
Đằng sau cô bé là một cô bé khác để tóc ngắn cũng đang cầm chiếc hộp tương tự như vậy.
“Mikan kìa! Mikan tới rồi kìa ! !”
“Mình bảo các cậu gọi mình là Orenji cơ mà! Mà mình đã mang cam tới rồi đây!
mọi người cùng lại đây ăn nào~♪” [note: Mikan = Orenji = Orange = Cam, mà nếu nhớ không nhầm Mikan cũng có nghĩa là quýt]
“ “ “Wa~i ! ! !” ” ”
Ủa, cái gì vậy! ?
Tôi ngẩn người ra khi mọi người cùng lấy cam từ trong hộp đó ra và ăn cùng nhau.
Ai đó đang để một quả quýt trước mặt tôi
Đó chính là cô bé buộc tóc hai bím ban nãy.
“Này, của cậu đây, ngon lắm đó”
“Cảm ơn cậu. Cơ mà nhìn thế nào thì quả này cũng là quý……”
“LÀ CAM ! ! !”
À, ừ.
Trước mắt thì tôi cứ bóc quả quýt nhưng được gọi là cam ra đã.
“Ngon ghê”
“Đúng chứ~♪ Của các cậu cả đấy nên cứ ăn thoải mái đi. Mình là mình còn nhiều lắm”
Ra vậy.
Hệ quả của chính sách tự do hóa nhập khẩu thịt bò và cam, một trong những nguyên nhân chính gây nên xung đột thương mại Mỹ-Nhật, lại hiển hiện ngay tại đây à. [note34223]
Tôi nghe được rằng đã có rất nhiều những hộ trồng cam quýt đã bị phá sản kể từ sau đó.
Dù có là vậy nhưng chúng lại ăn ngon quá đi.
Đến lúc tôi kịp nhận ra thì mọi thứ đã bị hốc sạch rồi.
Và cái hộp thứ hai đa được mang tới tiếp. Lần này lại chính là cô bé tóc ngắn ban nãy.
“Cậu đưa cho mình à?”
Cô bé tóc ngắn gật đầu.
Mừng là cô bé đã cười khi tôi nhận lấy.
Cô bé dễ thương hệt như là búp bê Nhật vậy.
“Mình là Keikain Runa. Rất vui được gặp cậu~♪”
“Tớ tên là Kasugano Asuka, còn cậu ấy là Kaihoin Hotaru. Cũng rất vui được gặp cậu”Nghe cô bé nói, do bố mẹ cô gặp vấn đề với việc giải quyết cam quýt tồn đọng nên mới gửi cho cô để chia cho mọi người, vấn đề này đã lan đi quá rộng tới mức không thể kìm lại nữa rồi.
Tôi chợt nảy ra câu hỏi trong lúc vừa nghe câu chuyện vừa ngồi ăn cam.
“Thế vậy tại sao cậu lại gọi nó là “Orenji”?”
“Không phải bởi vì nó nghe ngầu lắm sau! Bây giờ không còn là thời đại của “Mikan” nữa đâu mà là “Orenji” đó ! !”
Là vậy sao.
Đối với cô bé thì đây chắc hẳn là một quãng đen tối.
Mà nhân tiện thì gia đình cô ấy là nghị sĩ quốc hội, nhà của họ và cũng là như nơi mà họ tranh cử, Tỉnh Ehime được cho là thủ phủ của cam quýt.
Cũng vì vậy nên họ mới gửi lên đây tới nhiều cam như vậy.
“......”
Hotaru-san đang ngồi ăn cam ngon lành và mỉm cười nhìn về phía chúng tôi đang nói chuyện.
Tôi có thể hiểu được từ ánh mắt cũng như nét mặt của cô bé, rằng cô bé này khá ngại giao tiếp.
Asuka-chan sau đó đã nhận ra được và nói tiếp.
“Hotaru thường ít khi nói lắm, nhưng cậu ấy là bạn của tớ đấy. Lúc trước khi mà tớ đang loay hoay vì mất đôi đũa thì cậu ấy đi tới đưa tớ một quả cam, sau đó chúng tớ đã trở thành bạn. Còn bây giờ thì tớ và cậu ấy là một đôi bạn thân đó!”
Asuaka-san đang ôm và cọ má với Hotaru-san.
Cô bé kia không hề tỏ vẻ khó chịu nào, vậy nên tôi đoán chắc rằng họ thân nhau lắm.
“Mình cũng muốn được làm bạn tốt với các cậu”
“Được mà. Những ai ăn cam của tớ thì tớ đều coi là bạn hết á ! !” [note34224]
“......”
Hotaru-san cũng gật đầu và cô bé đặt quả cam thứ 3 lên tay tôi.
Ôi đừng.
Cam ngon thật đấy, nhưng mà ba quả thì quá sức tôi rồi…...
====================
Chia sẻ của người dịch một chút.
Bộ này bao gồm cả LN lẫn WN, và tất nhiên là tôi đang chạy bản WN. Trong khi đó bản LN hay hơn bản WN rất nhiều (và tất nhiên cũng dark hơn), nó đào sâu hơn vào các chi tiết mà bản WN chỉ thể hiện một cách qua loa. Cơ mà khốn nỗi truyện mới chỉ được xuất bản 2 tập, trong đó cũng mới chỉ có 1 tập được leak full. Theo đuổi hướng WN tất nhiên là sẽ không thể hay bằng LN được nhưng về lâu về dài thì đảm bảo hơn hẳn.