Vì là thành viên thuộc gia tộc Công tước Keikain, chúng tôi có tới hai tài xế riêng.
Dẫu vậy, dù có thể nói là cả hai tài xế đều do gia tộc Keikain thuê, nhưng dường như họ lại nằm dưới trướng quản gia Tachibana.
「Ý là sao?」
Trên đường về nhà, một cuộc trò chuyện nổ ra ngẫu nhiên khi mà tài xế của ngày hôm nay Sone Mitsukane vừa lái vừa bắt đầu kể về cuộc đời mình.
Đường phố Toukyou luôn ở trong tình trạng tắc đường. Vậy nên trước khi về được tới nhà thì đây cũng là một cách để giết thời gian tốt.
「Tôi vốn xuất thân từ biểu tượng hoa anh đào đấy. Sau đó tôi được Tachibana-san mời về đây
Biểu tượng hoa anh đào là một biệt ngữ được sử dụng trong giới cảnh sát.
Anh ta trông còn quá trẻ để cân nhắc đến chuyện nghỉ hưu, chắc hẳn là có sự tình nào đó nên tốt nhất là tôi không nên tọc mạch làm gì, bản thân Sone-san cũng cảm nhận được điều này nên cũng nhanh chóng mở lòng hơn.
「Tôi là cái dạng mà người ta hay gọi là cảnh sát tham nhũng đấy. Tôi bị kỷ luật và buộc thôi việc rồi sau đó được Tachibana-san nhặt về đây」
「Mà, nếu đích thân anh đã kể ra như vậy rồi, chắc hẳn câu chuyện cũng không quá nghiêm trọng đâu nhỉ…… Vậy anh quen biết Tachibana từ khi nào vậy?」
「Khi đó là lúc mà tôi vẫn còn làm thám tử. Đối với những chỗ đáng ngờ mà khá không tiện nói với tiểu thư đây, sử dụng “biểu tượng hoa anh đào” sẽ khá hiệu quả đấy. Và câu chuyện là nằm ở chính mối quan hệ đó, việc nhận biếu xén cuối cùng khiến tôi bị khiển trách để rồi dẫn tới kỷ luật」
Tachibana cùng cần người hộ tống khi đến những nơi đáng ngờ, và người được thuê chính là anh ta.
Mặc dù vốn việc nhận biếu xén đã là vi phạm, tuy nhiên chắc hẳn khoản biếu xén đó cũng phải cao tới mức dẫn đến việc anh ta bị kỷ luật.
Tôi cứ vờ như không biết gì trong lúc đang tiếp tục suy nghĩ, còn Sone-san thì nói tiếp.
「Con người đó, giờ đây trông có vẻ điềm tĩnh vậy thôi chứ trước đó lại gây phiền phức tới mức khiến cho không ít người trong sở cảnh sát phải ghim thù. Cũng chính vì vậy mà tôi mới đang ngồi lái xe ở đây đấy, tôi trở nên bất đồng với họ, và rồi cuối cùng Tachibana-san đón tôi về khi tôi không trụ lại được ở giới cảnh sát nữa」
Miễn là trong một tổ chức thì lẽ dĩ nhiên là sẽ phát sinh phe phái, và vị trí thám tử của anh ta ở đây có nghĩa anh ta không phải thuộc viên chức mà chỉ là đội tiếp cận hiện trường thôi.
Nếu như câu chuyện trước đó là đúng thì chắc hẳn anh ta cũng có thâm niên ở ngoài hiện trường rồi.
Việc anh ta được Tachibana nâng đỡ bị phát hiện thì gần như khó mà tránh được, vậy nên theo lời Sone thì anh ta được đón về đây làm tài xế như một cách để thể hiện lòng tốt.
Và dường như câu chuyện không chỉ có vậy.
「Thế, trong câu chuyện này, chỉ vì trước đây tôi thuộc “biểu tượng hoa anh đào” mà từng chịu cảnh cấp trên thì soi mói đủ đường, đồng nghiệp thì ra sức ganh ghét…… Thế nhưng một kẻ tiểu nhân như tôi thì chẳng thể nào so với Tachibana được, chắc hẳn ông ấy cũng từng phải chịu vô vàn khó khăn rồi
giờ thì, là cái nào nào?
Liên quan tới yakuza? hay là liên quan tới công an?...... Mà nhắc đến chuyện biểu tượng thì hẳn là yakuza rồi nhỉ.
「Mà, dẫu cho có vậy thì người đó vẫn quá xuất sắc. Dẫu sao thì ông ấy cũng luôn gồng mình ở vị trí giữa hai lằn ranh kể từ thời Chiêu Hòa rồi. Đồng minh thì nhiều mà kẻ thù cũng vô số. Và tôi lại càng ấn tượng hơn khi mà ông ấy lại không ngả hẳn về bên nào cả. Còn tôi ngả quá thành ngã nên giờ mới đang ở nơi này đây」
Sau phần trò chuyện đó, chiếc xe đã về tới nhà và câu chuyện cũng đi tới hồi kết.
____________________
「Sone-san đã nói vậy sao? Hiện có còn phải là thời Chiêu Hòa nữa đâu…… Anh ta đúng thật là……」
Vào một ngày khác. Tài xế còn lại là Akanezawa Saburou-san vừa nói vừa sượng cười.
Vẫn là con đường về nhà đó. Vẫn là dáng vẻ đường phố Toukyou đông nghịt giống mọi ngày.
「Tôi có nghe Sone-san nói rằng anh ấy là cựu cảnh sát, vậy có lẽ nào Akanezawa-san cũng từng là cảnh sát chăng?」
「Tiểu thư đoán đúng rồi đấy. Tôi cũng là cựu cảnh sát đây. Chỉ là, tôi không phải một tay sỹ quan tham nhũng mà thôi」
So với Sone-san đã ngoài ngũ tuần, Akanezawa-san vẫn ở cái tuổi tứ tuần đỉnh cao sự nghiệp. [note60425]
Và nếu như anh ta không phải một tay cảnh sát tham nhũng buộc phải rời ngành, vậy thì không biết liệu anh ta đã gây ra chuyện gì đây.
Tôi còn cứ ngỡ là Akanezawa-san sẽ kể về những khó khăn khi còn công tác trong ngành…… Tuy nhiên sự nghiệp mà anh ta kể ra thì lại hoàn toàn bất ngờ.
「Tôi được biệt phái vào cơ quan cảnh sát tỉnh Yamagata với nhiệm vụ là bảo vệ cha của tiểu thư, đáng lẽ tôi phải là người chịu trách nhiệm cho việc bảo vệ ngài Keikain Otomaro mới đúng」
Akanezawa-san nở nụ cười cay đắng với tôi rồi lại nói tiếp.
Đây cũng chính là một sự nghiệp với đầy gian truân khác.
Không chỉ vậy, chịu trách nhiệm cho việc bảo vệ người cha đã mất Keikain Otomaro của tôi…… n?
「『Đáng lẽ』? ? ?」
「Phải. Cha của tiểu thư đã qua đời sau vụ việc đó, biệt phái thì không phải vấn đề nhưng tôi lại không thể quay về tổng bộ được nữa. Và đó là lúc mà Tachibana-san đã dang tay đón tôi về」
Một sai phạm lớn khi người cần được bảo vệ lại vi phạm COCOM để rồi cuối cùng dẫn tới cái chết.
Và mặc dù bản thân đáng lẽ không phải chịu trách nhiệm liên đới, điều đó vẫn hiện hữu như là vết nhơ ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình thăng tiến của sự nghiệp cảnh sát.
Còn hơn cả vậy khi mà tiếc rằng người này lại vừa mới được tổng bộ điều động tới tỉnh Yamagata theo cái cách chẳng khác đi đày là bao, kết quả là được Tachibana đón về đây.
「Tôi xin được chân thành cảm tạ. Nhờ có tiểu thư mà tôi lại được quay về với mảnh đất Toukyou này」
Phải làm cảnh sát ở vùng hẻo lánh thì khó có thể tìm ra cơ hội thăng tiến được, nhưng ngặt nỗi cánh cửa trở về tổng bộ của anh ta cũng bị đóng sập hoàn toàn.
Và Tachibana lại có thể thám thính được tới cả những nơi như vậy.
Sau đó, Akanezawa-san cũng được tiếp cận và giờ thì trở thành tài xế cho tôi trên đất Toukyou.
「Nào. Chúng ta đã về đến nhà rồi. Thưa tiểu thư」
「Cảm ơn nhé」
Và rồi, câu chuyện cũng đi tới hồi kết sau khi chiếc xe đã về tới nhà.
____________________
「Tachibana đã thuê rất nhiều người để phục vụ cháu nhỉ. Tiền bạc hiện đã không còn phải là vấn đề nữa, Tachibana đã có thể thoải mái mà trang trải các khoản phí cho cháu được rồi」
Ngay tối hôm đó.
Trong lúc đợi bữa tối, tôi nói điều này với Tachibana.
Tachibana thấy vậy chỉ biết gượng cười đáp lại.
「Tôi xin chân thành cảm ơn. Thưa tiểu thư. Chỉ là, mối quan hệ giữa tôi và tiểu thư vẫn nặng về nghĩa vụ và tình người hơn chỉ là tiền bạc đó」
「nghĩa vụ và tình người sao…… Thời Chiêu Hòa nhỉ……」
Thời kỳ Bình Thành bắt đầu cũng kéo theo những chuẩn mực đó dần tan vào mây khói, bong bóng kinh tế sụp đổ kéo theo chuẩn mực về giá trị đồng tiền lên ngôi và ngày càng hằn sâu lên cái xã hội này.
Tận hưởng bữa tối và cũng như là tận hưởng cả những giá trị sót lại từ thời Chiêu Hòa, tôi bộc bạch suy nghĩ bản thân trong khi chắp hai tay lại.
「Cảm ơn vì bữa ăn. Dẫu vậy, mình lại chẳng thể ghét được những điều đó」
====================
Hết vol 1 WN