Quân Kì vừa bước về nhà thì đi tắm giải nhiệt chuyện lúc nảy, lên giường lăn qua lăn lại rồi làm một giấc tới h tối. Nghe tiếng lục đục dưới bếp thì mới chịu mở mắt.
– Ủa Thiên Trúc?
– Ba mày gọi điện cho tao, nói thế nào ăn hết trái cây rồi không chịu mua lại nên nhờ tao mua dùm.
– Mà mày có đem tập qua đây không?
– Có, môn Sinh và Toán.
– Nói mới nhớ, hai môn này cứ như cô Lâm với cô Quân. Liên quan tới nhau thế nào ấy?
– Thôi đi.
Thiên Trúc đợi Quân Kì chép xong thì đem tập về vì cái nhóc này não cá vàng vờ lờ ra. Lo cho mình không, lần làm Thiên Trúc trố mắt nhìn thầy cô chỉ vì Quân Kì quên đem tập của Thiên Trúc.
Cạch
Đang phè phỡn nằm xem tivi ăn trái cây đợi Quân Kì thì nghe tiếng mở cửa.
“Ba Quân Kì có bao giờ thèm ghé nhà nó đâu?!?”
Thiên Trúc ghé mắt ra một chút thì…thì…là cô Vân Quân, hồi hộp vl, ngồi dậy đàng hoàng, chỉnh quần áo xộc xệch.
– Em chào cô.
– Em…
– Em là Thiên Trúc, Mạc Thiên Trúc, bạn của Quân Kì.
– Ừm…chuyện này.
– Cô đừng lo, bước ra cánh cửa đó em sẽ không nhớ nữa, với lại em có nhớ cũng không nói, em mà nói Quân Kì cạo đầu khô em cho xem.
– Bộ nhiều giáo viên ghé lắm hay sao mà em hiểu ý cô vậy?
– Đâu có, cô ngồi đi.
Quân Kì bước ra nghe câu đó của Mạc Thiên Trúc thì đáp lại.
– Người ta là chủ nhà mà mày lại mời ngược lại.
– Rìa-lí?!?_Thiên Trúc hoang mang tột độ.
– Nhà này nhà tao, kia là vợ tao, không phải chủ nhà chứ là gì? Mà chị nữa, khách đến nhà mà không mời nước gì cả.
Quân Kì bước tới, đưa tập cho Thiên Trúc. Quay sang ngồi ngay cạnh cô Vân Quân. Mạc Thiên Trúc đây vốn FA còn phải coi cặp này âu yếm nhau thì chọc mù mắt nó cho rồi. Biết phân à không biết thân biết phận, xách cặp chào cô rồi về nhà.
– Hồi nãy em nói gì vậy?
– Có nói gì đâu, chị đã ăn gì chưa?
– Chị chưa ăn, còn em?
– Vào phòng cho xem cái này.
Quân Kì kéo tay Vân Quân vào phòng. Khoá chốt lại…
– Định làm gì đây?
Không trả lời Vân Quân, đẩy mạnh Vân Quân xuống giường.
– Em chưa ăn rất đói.
– Vậy để chị nấu cho ăn.
– Em muốn ăn trêи giường.
– NÈ!!!
Quân Kì không nói nhiều, giữ tay Vân Quân lại. Để môi chạm môi Vân Quân, qua lớp áo cả hai vẫn cảm nhận được hơi nóng của đối phương. Hôn tới cổ rồi thì…ting tong.
– Đồ ăn em gọi tới rồi.
Quân Kì bỏ Vân Quân nằm trêи giường mặt đỏ bừng.
“Ở đây vài ngày nữa, không nhanh, không chậm cũng bị ăn”
Thở hắt hơi mạnh lấy lại bình tĩnh rồi đi ra.
– Em gọi cơm, cho chị và em, lại ngồi ăn.
———
Đang bí ý tưởng nên viết ngắn lắm.