Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quân Kì cặm cụi trong bếp, chia thức ăn ra từng chén từng chén, tỉ mỉ cho đủ lượng cơm rồi cho một gói bột vào chén canh.
- Cô ăn đi.
Quân Kì đưa tay định vén tóc thì cô gái đó lùi người lại, Quân Kì đành ngậm ngùi rụt tay lại.
- Cô Vân Quân à, đã được một thời gian rồi. Cô vẫn còn sợ em sao?
Quân Kì thở dài nhìn người phụ nữ tuổi đã chập chừng nhưng tâm hồn lại là một đứa trẻ lên .
- Cô ăn ngoan, ăn xong thì gọi em lên.
Quân Kì đứng dậy đi ra khỏi phòng của Vân Quân, chuyện này chính Quân Kì cũng không ngờ được.
Vài tháng trước...
Quân Kì có một chuyến công tác về Việt Nam, hỗ trợ tiền cho một bệnh viện tâm thần, lúc đi ngang công viên thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
- Cô ấy vào đây được tháng. Công an phát hiện cô ấy bị nhốt trong chính nhà chồng của mình. Người đó hành hạ, đánh đập cô ấy.
Cô phụ tá đi cạnh Quân Kì giải thích rõ ràng vì thấy Quân Kì chú ý đến Vân Quân.
- Ba mẹ, người thân cô ấy đâu?
Mắt Quân Kì vẫn hướng lấy Vân Quân đang ngồi trêи xích đu đung đưa.
- Ba mẹ cô ấy không nhận cô ấy nữa, hai người đó đã bán cô cho chồng cô để lấy tiền trả nợ.
- Tôi có thể bảo lãnh cho cô ấy không?
- Nhưng mà...
- Tôi và cô ấy từng là người yêu của nhau.
- Nếu Lý Chủ Tịch đã muốn tôi sẽ làm giấy tờ.
Quân Kì đi theo cô phụ tá làm giấy tờ cho Vân Quân, mua một căn nhà vùng ngoại ô để cho Vân Quân sống.
- Cô phải để...để đâu?
Vân Quân đứng ở chân cầu thang, thấy Quân Kì bước tới liền lùi chân lại.
- Sao cô không gọi em.
Quân Kì định cầm lấy mâm đồ thì Vân Quân kéo lại.
- Bác sĩ nói, trẻ con ăn phải tự dẹp mới ngoan.
- Ừm...cô để lên đó đi.
Quân Kì chỉ vào bếp, Vân Quân rụt rè đi lại chỗ đó đặt mâm lên. Quay lại đi lên cầu thang.
- Cô...ngoan...thưởng kẹo.
Quân Kì xoè tay ra, Vân Quân chộp lấy cây kẹo chạy lên lầu, con Quân Kì thì mắt đã cay xoè, đỏ ngầu.
- Tại sao phải vậy chứ?
Quân Kì trở lại sofa ngồi, lấy điện thoại gọi điện cho Thiên Trúc.
- Mày tìm giúp tao một bảo mẫu.
Sắp tới Quân Kì phải đi Pháp một tháng không thể qua lại, đành phải tìm bảo mẫu cho Vân Quân.
- Sắp tới, em đi công việc lâu ngày, cô ở nhà phải nghe lời bảo mẫu, nếu bảo mẫu gọi điện cho em mà chị không ngoan, em sẽ không mua kẹo cho chị.
- Cô ngoan...sẽ ngoan mà...em...em phải mua kẹo đó.
Nói rồi Quân Kì kéo vali ra khỏi nhà bay thẳng qua Pháp. Vừa đặt lưng xuống, chuông điện thoại đã reo lên.
- Daddy nghe này.
- Daddy mau mở cửa, Rozi mỏi chân.
Quân Kì nghe vậy liền chạy ra mở cửa, là Jennie và hai bảo bối đang chờ.
- Sao chị lại đến đây, còn hai bảo bối của Daddy nữa.
Vừa nói vừa né người sang cho Jennie đi vào. Quân Kì liền ẵm Rozi lên tay.
- Em đi cả tháng, để em cả tháng ở ngoài không an tâm.
- Sợ mất em sao?
- Em thử đi đi.
Jennie nói đúng, cứ thử đi, dòng họ Houtum hết đầu ăn cơm.
- Chị nói nghe dễ quá ha.
- Chứ còn gì nữa.
Thấy hai đứa nhỏ chạy ra ban công, Quân Kì liền kéo Jennie, tay siết lấy bụng Jennie, môi thì ʍút̼ lấy cánh môi hồng.
- Con thấy bây giờ.
- Có sao đâu.
(Tìm hình muốn đui con mắt)
Quân Kì nói vậy chứ vẫn buông Jennie ra, ngó sang nhìn thấy dì Aylant cũng bước vào Quân Kì liền thở phào nhẹ nhõm. Thích con nít thì thích nhưng mình cũng như đứa con nít, bản thân lo chưa xong mà chăm ai.
- Dì giữ hai đứa nó nhé, tối nay con với chị Jennie ôn lại chút kỉ niệm.
- Hai đứa cứ đi, giáo hai nhóc cho dì.