Cô Học Sinh Bá Đạo Của Thế Giới Ngầm

chương 34

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bóng tối nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu rừng, Thanh Băng và mọi người dừng chân tại một gốc cây lớn, đốt lửa lên, thay phiên canh gác, đầu tiên là Hoài Minh và Đài Phong.

Hoài Minh và Đài Phong dựa vào một gốc cây, nhìn đám người đang ngủ cách mình không xa.

“Phong, anh nói xem, Thanh Băng sao lại lợi hại như vậy, cái gì cũng biết, cứ như là đã từng vào khu rừng này rồi vậy.” Hoài Minh nhìn về phía Thanh Băng đang ngủ.

Đài Phong mỉm cười khinh bỉ với Hoài Minh, “Cậu không biết cái gì gọi là sách vở à?”

“Tôi đương nhiên biết, nhưng thực tiễn khác với sách vở.” Hoài Minh bào chữa.

Đài Phong mỉm cười, thật ra chính anh ta cũng có cảm nghĩ giống Hoài Minh, Thanh Băng ơi Thanh Băng, đến khi nào anh mới nhìn thấu em đây? Em thâm sâu đến mức nào? Lợi hại đến mức nào? Thân phận của em lớn đến mức nào? Rốt cuộc cực điểm của em là đâu? Đến khi nào anh mới có thể hiểu rõ.

~Xoạt xoạt~

Đài Phong và Hoài Minh lập tức cảnh giác, tiếng động này là của những bước chân. Cả hai nhìn nhau cầm những thanh sắc đã mang theo lên.

~Hú……. Hú……~ Những âm thanh ghê rợn của cho sói kéo dài khiến những người đang ngủ điều phải tỉnh giấc.

“Là chó sói đó.” Ái Linh hoảng sợ nép vào lòng Văn Vĩ.

“Suỵt!.”- Văn Vĩ ra hiệu im lặng.

“Yên tâm, chó sói sợ lửa nhất.” Tử Hạo trấn an mọi người, nhưng chính anh ta cũng không hiểu sao mà hoảng sợ.

Thanh Băng đứng lên, chó sói sợ lửa? lúc trước khi cô đi vào khu rừng này cũng từng gặp cho sói và cũng nghĩ chó sói sợ lửa nhưng… hoàn toàn không, kết quả là cô suýt chút nữa là bị xơi tái. Động vật trong khu rừng này vốn có môi trường tốt để phát triển hơn những nơi khác nên ‘chỉ số IQ’ và bản năng sinh tồn luôn cao hơn những động vật khác, những kiến thức lý thuyết trong những cuốn sách khô khan kia căn bản không thể áp dụng lên chúng.

Thanh Băng đi tới bên Đài Phong đứng kế bên anh, dù anh cũng từng nhận được sự huấn luyện của tổ chức Mafia nhưng chưa bao giờ sinh tồn trong rừng, đối với cô anh rất quan trọng nên bất giác cô nãy sinh tâm lý bảo vệ.

Nào ngờ…

Đài Phong đứng che cô lại, “Đừng sợ, có anh ở đây.” Anh tưởng rằng do cô hoảng sợ nên muốn bảo vệ cô.

Lần đầu tiên trong đời Thanh Băng muốn cười không được muốn khóc cũng không xong mà…

“Đài Phong, không phải cậu là Bạch Lang sao, mau lên, nói tụi sói đừng tới đây.” Hoài Minh sợ đến nói lắp bắp, giọng nói run run. Anh ta cũng thuộc dạng là qua nhiều bão táp nhưng không sống nổi với bão tố trong rừng.

Đài Phong liếc Hoài Minh, “Cậu mà còn nói nhảm tôi sẽ đập chết cậu.”

~Hú…..Hú… xoạt, xoạt~ Những âm thanh kinh dị kia lại lần nữa vang lên, rất dễ dàng nhận ra âm thanh ngày càng gần.

“Làm sao bây giờ.”- Thiên Ân hỏi.

“Chuẩn bị đi, gặp là giết.” Sắc mặt Thanh Băng không có cảm xúc, lời nói lãnh khốc cùng băng lãnh kia khiến tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh. Gặp là giết? Ba chữ này không phải nhẹ nhàng gì mà cô nói ra như đó là lẽ dĩ nhiên.

Bọn họ không biết, loài sói vốn có thể đánh hơi rất rõ huống hồ đây lại là loài phát triển cao. Cho dù chạy đi đâu cũng không thể thoát, cách duy nhất là…Gặp là giết.

~Gruuu~ từ trong đám cỏ một con sói màu đen to lớn lao ra hướng về phía Tuấn Khải, sau đó con sói màu đen khác như phát hiện ra con mồi hoàn hảo lao nhanh về phía đám người.

Thanh Băng tung cước đá vào bụng của con sói khiến nó văng ra xa nhưng lại vì đau đớn mà càng tức giận hơn, nhắm về phía Thanh Băng trả thù.

Đài Phong cùng Hoài Minh đánh một con trông có vẻ là lớn nhất trong đám.

Không xong rồi, đám người Văn Vĩ vừa đánh lại phải vừa bảo vệ hai cô nhóc kia nên chắc chắn không gượng được lâu.

Thanh Băng hạ được một con sói nhưng chẳng bao lâu nó lại ngồi dậy dùng sức mạnh lớn hơn lao về phía cô, không được, đánh mãi không phải là cách, Thanh Băng rút súng mà mình đã chuẩn bị.

~Pằng Pằng~ Hai phát súng vang lên, con sói kia cũng bị hạ gục, Thanh Băng tiếp tục nổ súng hạ những con còn lại, Tứ Long thấy cô dùng súng cũng rút súng ra bắn.

Những tiếng súng như xuyên thủng thời gian vang lên, từng con sói hung ác bị hạ gục.

Mọi người sau khi chấn tỉnh lại cả kinh, Thanh Băng có súng? Hơn nữa còn nhắm rất chuẩn xác… một người bình thường sao lại có súng?

~Toe…..Toe…..~ Từng hồi kèn vang lên, không biết là thứ gì nhưng khi những con sói nghe thấy lập tức cong đuôi bỏ chạy.

Thanh Băng nhíu chặt mày…

Đột nhiên mặt đất run lên như có động đất, cách bọn họ không xa nhưng tiếng bước chân liên tục …

Thanh Băng nhếch miệng. Người quen tới rồi…

Từ xa, một đám người đi tới, khỏng người ngồi trên đà điểu và một người ngồi trên lưng voi, xem ra là chỉ huy lớn nhất.

Người đàn ông ngồi trên lưng voi cởi trần, toàn thân chỉ có duy nhất mất bộ đồ làm bằng lá cây, nước da ngâm đen, mái tóc dài và rối, ánh mắt quét qua từng người một.

Thiên Ân thấy đây là ‘Ân nhân’ nên mỉm cười bước lên, “Xin chào.”

Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên người Thiên Ân, nhưng không hiểu anh ta nói cái gì, “Katasarumote?”

Thiên Ân nhíu mày, không hiểu người đàn ông nói gì, thì ra đây là bộ tộc sống cách biệt với văn minh mà mình thường nghe nói.

Sau đó một đám người bước lên nhanh chóng bắt giữ toàn bộ đám người Thanh Băng, cô cũng không chống cự hay đánh trả mà ‘ngoan ngoãn’ đi theo họ.

Bọn họ đưa đám người Thanh Băng qua một con đường mòn trong rừng, đi một quãng khá xa thì ai cũng sửng sốt khi thấy một ngôi làng toàn những người ăn mặc ‘thiếu vải’, bọn người kia nhìn đám người Thanh Băng như là nhìn ‘sinh vật lạ’.

Ái Linh nhìn ngó xung quanh rồi run giọng, quay qua Thanh Băng, “Nguy rồi, đây không phải bộ tộc ăn thịt người chứ?”

Thanh Băng im lặng không trả lời.

Truyện Chữ Hay