Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

chương 87: bạn tốt dò hỏi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lễ độc thân năm nay, Ngô Cảnh An nghênh đón nguy cơ đầu tiên của cuộc sống ở chung giữa anh và Hứa Huy.

Hôm nay Ngô Cảnh An được nghỉ, buổi sáng tỉnh lại thấy thời tiết không tồi, liền ôm toàn bộ chăn đến ban công phơi nắng. Hứa Huy bị mẹ gã mạnh mẽ lôi đi du lịch, đã đi bốn năm ngày, có lẽ cũng sắp về.

Phơi chăn xong Ngô Cảnh An không có việc gì cũng đứng lại trên ban công xem phong cảnh, phơi nắng bản thân.

Thanh niên trẻ dắt chó đi dạo dưới lầu bộ dạng cũng dễ coi, mắt to mũi cao, lưng rộng eo thon mông cong, lại tuổi trẻ độc thân, đứng dưới kia lắc la lắc lư, Ngô Cảnh An nhịn không được nhìn lâu một lúc.

Đang thưởng thức, đi động đột ngột vang lên, anh cũng không thèm nhìn đã đặt lên tai nghe, “Alo.”

“Nhìn cái gì mà chuyên chú vậy, có mỹ nữ sao?”

Ngô Cảnh An nghi hoặc mà nhìn di động – Tiểu Kiều.

Người này, thật sự là gặp quỷ.

“Cậu ở đâu thế?”

“Ngẩng đầu, nhìn về cửa phía Bắc.”

Ngô Cảnh An đưa ánh mắt nhìn về con đường phía cửa Bắc, vài thân ảnh quen thuộc đang đi tới phía này, trong đó có một người cầm di động đang phất tay với anh.

Trong lòng Ngô Cảnh An cả kinh, giọng nói cũng run rẩy vài phần, “Cậu… các cậu, làm gì vậy?”

Tiểu Kiều nói: “Còn làm gì, tới thăm cậu chứ sao! Giữa trưa ở chỗ cậu cọ một bữa, mua chút rượu ngon thức ăn ngon tiếp đón đi!”

Ngô Cảnh An còn muốn nói gì, Tiểu Kiều đã quyết đoán cúp điện thoại.

Ngô Cảnh An lo lắng bất an nhìn, Tiểu Kiều, Đại Cương, em họ Đại Cương, Lương Tử, mấy người cười nói đi về phía nhà anh, chửi một tiếng đệt cha mẹ nó xong, anh vội vàng về phòng tiêu diệt chứng cớ.

Ảnh chụp, giầy, một cái bàn chải đánh răng, khăn mặt, quần áo, gối đầu toàn bộ ném vào phòng cho khách, chuông cửa vang lên, anh đóng cửa phòng cho khách lại, rút chìa khóa thuận tay ném vào gầm giường.

Mở cửa, Tiểu Kiều bất mãn cằn nhằn, “Làm cái gì vậy, cũng không phải kim ốc tàng kiều, nửa ngày mới mở cửa.”

Đại Cương cười nói: “Quấy rầy rồi, lão Ngô, anh em ta đã lâu không tụ họp, hôm nay vừa lúc vợ tôi đến đây làm siêu âm, nên nghĩ thuận tiện đến chỗ cậu một chút.”Lương Tử thành thật nói: “Lão Ngô, kỳ thật Đại Cương đã nói cả một đường, cậu không vợ không người yêu, vừa lúc đang lễ độc thân, nếu đám bạn bè chúng ta không đến chơi cùng, có vẻ quá đáng thương.”

Tiểu Thụy em họ Đại Cương cầm theo hai bình Nghênh Tinh, “Anh Ngô, chúng ta trước lạ sau quen, đây là lần thứ hai gặp mặt, sau này đều là bạn bè.”

Vẻ mặt Ngô Cảnh An đau khổ – nói cái lông gì nữa, người cũng đã vào đến cửa, nên làm sao thì làm thôi.

Đóng cửa Ngô Cảnh An phát hiện tất cả nhóm bạn nhỏ của anh đều đang sợ ngây người.

Một đám ngây ra như phỗng đứng ở huyền quan, ánh mắt nhắm ngay phòng khách bài trí xa hoa khí phái.

Ngô Cảnh An đau đầu phát hiện đó mới là chứng cứ đáng sợ nhất cũng khó xóa bỏ nhất.

Tiểu Kiều duy trì biểu cảm há to mồm nuốt trứng gà, đưa tay vỗ Đại Cương cũng đang há hốc, “Tôi – tôi không hoa mắt chứ! Đây là nhà lão Ngô? Vừa rồi mở cửa, là lão Ngô?”

Ngô Cảnh An tốt bụng quơ quơ năm ngón tay trước mặt hắn, “Đây, nói theo tôi, ba.”

Tiểu Kiều căm tức đẩy tay anh ra, “Tới địa ngục đi!”

Tiểu Thụy tuổi còn trẻ, đối với những thứ đồ thời thượng này rành rẽ hơn nhiều, hắn tiến lên vuốt ve sô pha lớn bằng da, “Anh Ngô, đây là da thật phải không? Wow, thật khí phái, em từng đi theo giám đốc Trần đến cửa hàng gia cụ xem qua loại này, phải vài vạn đấy nhỉ?”

Lương Tử cẩn thận vuốt ve khung kim loại của màn hình LCD, “Lão Ngô, TV này lớn bao nhiêu vậy? Bạn tôi trước khi kết hôn mua một cái inch, cũng không lớn bằng cái này, cậu nói xem phòng nhà cậu chỉ hơn mét vuông, mua cái TV lớn như vậy không lãng phí sao!”

Tiểu Kiều nhanh như chớp vọt tới tủ kính thủy tinh bên cạnh sô pha, bên trong bày một loạt mô hình máy bay và tàu thuyền được làm tinh xảo, Tiểu Kiều đứng bên nhìn xem mà ngứa ngáy hết cả.

Tiểu Kiều không phải không cảm khái mà nói: “Lão Ngô, có phải cậu bị phú bà bao nuôi không?”

Đại Cương lắc đầu, “Lão Ngô, hay là cậu trúng xổ số?”

Lương Tử hâm mộ, “Lão Ngô, nhà máy điện lớn mỗi tháng trả mấy vạn?”

Tiểu Thụy tươi cười, “Anh Ngô, nhà máy điện các anh có phụ nữ tuổi từ đến chưa lập gia đình không?” Nghĩ nghĩ, lắc đầu, “ cũng được,” khẽ cắn môi, “Ly dị cũng được,” dậm chân một cái, “Mang theo con nhỏ cũng được thông qua,” cuối cùng vẻ mặt không lòng dạ không tâm cơ lại hơi ngượng ngùng cười cười, “Em còn chưa có bạn gái đâu!”

Ngô Cảnh An mang bốn cốc nước sôi từ phòng bếp ra, bình tĩnh thong dong nói: “Các cậu có thể yên tĩnh một lúc không?”

Sau khi đến khách sạn làm thịt Ngô Cảnh An một phen bốn đại lão gia cơm no rượu say nhớ thương cái sô pha siêu lớn và máy chơi game hiện đại ở nhà anh, vì thế không chút khách khí dẹp đường về phủ.

Tiểu Kiều làm ổ trong sô pha không chịu đứng lên, Tiểu Thụy cầm tay dạy Lương Tử chơi game, Đại Cương tò mò đi thăm phòng ở.Sau khi nhìn xong phòng ngủ, phòng bếp, buồng vệ sinh một lần, xoay xoay tay nắm cửa phòng cho khách, hô lên với Ngô Cảnh An, “Lão Ngô, phòng này sao lại khóa?”

Trong lòng Ngô Cảnh An cả kinh, không được tự nhiên mà nói: “Có gì đâu, phòng đó tôi cho thuê, ban ngày người ta không ở nhà, tự nhiên khóa, đừng xem nữa, lại đây ăn hoa quả đi!”

Ấn bả vai Đại Cương thả người xuống ghế sô pha, dùng dĩa ăn xiên một miếng táo đưa tới miệng hắn, nói sang chuyện khác, “Đại Cương, vợ cậu chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ?”

Đại Cương cắn một miếng táo nhai nhai, “Không đến hai tháng nữa, đến lúc đó báo cho cậu, đừng quên đến uống rượu. Đệch, lão Ngô, cậu cũng quá chú ý đi! Ăn táo còn dùng dĩa ăn!”

Tiểu Thụy liếc mắt sang một cái, “Anh họ, anh không hiểu, đó người ta gọi là cuộc sống tinh xảo.”

Lương Tử quay đầu lại cười nói: “Lão Ngô, một mình cậu thì tinh xảo làm quái gì! Còn không biết nắm chắc chút, mấy thứ này tùy tiện dành ra một món cũng đủ lấy vợ mà!”

Tiểu Thụy vỗ cánh tay Lương Tử kêu to, “Cẩn thận, cẩn thận, sắp chết rồi.”

Lương Tử cuống quýt ngó sang chỗ khác, chuyên tâm cùng trò chơi trên màn hình TV phân cao thấp.

Ngô Cảnh An tựa vào ghế sa lông giả vờ thương tâm, nhẹ nhàng nhấc môi lại đem quả bóng cao su đá về trên chân Đại Cương, “Các cậu đừng móc máy tôi! Tôi có tấm gương để noi theo, Đại Cương, dạy dỗ đàn em coi, cậu làm sao sắp hết đầu hai mới tìm được Phương muội muội? Cuộc sống dễ chịu không?”

Đại Cương cười, “Cậu đừng học tôi, tôi chỉ là tạm sống được. Cậu lại không lo, đến nhà máy điện lớn, về sau con gái giới thiệu tới cửa còn không phải rất nhiều sao.”

Tiểu Kiều xoa xoa bụng vui vẻ, “Lão Ngô, ngày tôi đã định rồi, ngày mồng một tháng năm sang năm, vị trí phù rể để dành cho cậu, aiz, cậu cũng đừng nói, tin này của tôi vừa thả ra, vị trí phù dâu thiếu chút nữa là có thể đem ra bán đấu giá. Mấy chị em gái của vợ tôi cứ người sau tiếp người trước, lão Ngô cậu nổi tiếng rồi, cũng sắp thành ngôi sao.”

Đại Cương chậc lưỡi, “Không đến mức ấy chứ!”

Tiểu Kiều xem thường, “Sao lại không đến mức, lão Ngô ở trong thành phố có nhà, công việc tốt, phương diện kinh tế không áp lực. Cha mẹ cũng ở xa tám vạn dặm, sau này không hề có vấn đề mẹ chồng con dâu. Quan trọng nhất là gì, cậu biết không?”

Tiểu Thụy tò mò tiếp nhận vấn đề. “Là cái gì?”

Đại Cương, Lương Tử cũng dỏng tai lên.

Tiểu Kiều bấm cái nút, nhàn nhã nói rằng, “Lão Ngô người ta là ai chứ, bạn thân của công tử Húc Dương đấy! Đúng không, lão Ngô?”

Mọi người bừng tỉnh, Ngô Cảnh An nghiến răng kèn kẹt, “Vậy cậu quyết đoán để công tử Húc Dương đi làm phù rể chằng phải càng tốt hơn!”

Tiểu Kiều ợ một cái, cười ha ha, “Tôi cũng nghĩ đến chứ, nhưng mặt mũi không đủ lớn! Lão Ngô, nếu không cậu kêu Hứa thiếu làm bạn, hai phù rể, giá phù dâu của tôi lại tăng được gấp đôi!”Ngô Cảnh An ném một cái gối sang, “Trong mắt chỉ có tiền!”

Đại Cương thúc thúc khuỷu tay anh, “Nói thật, lão Ngô, cậu và Hứa thiếu kia có phải còn liên hệ không? Hai người các cậu cũng thật lạ, lúc lạnh lúc nóng, thật làm người ta sờ không ra.”

Lương Tử cũng thừa dịp đổi màn, nói tiếp, “Lão Ngô cậu đi rồi, cũng không biết trong xưởng đồn cái gì đâu! Nói cậu với Hứa thiếu là anh em cùng cha khác mẹ, còn nói Lâm Giai Giai đi lần này làm hai người thành bạn bè đồng bệnh tương liên. Tóm lại, phiên bản gì cũng có.”

Làm nam phụ trong đề tài hơn một năm, Ngô Cảnh An đã sớm chết lặng với mấy lời này, thâm trầm nhìn ngoài cửa sổ, giả vờ sâu sắc, “Sự chú ý của con người có hạn, tôi rời khỏi tầm mắt của mọi người ở quặng mỏ W lâu, sớm muộn gì có một ngày bị mọi người quên đi.”

Đại Cương bĩu môi, Lương Tử cúi đầu buồn cười, Tiểu Kiều ngồi thẳng người, dùng ánh mắt tìm tòi nhìn anh, “Lão Ngô, cậu và Hứa thiếu kia còn liên hệ không?”

Ngô Cảnh An bị hắn nhìn đến sợ hãi trong lòng, nói có lệ, “Thỉnh thoảng.”

Hít sâu một hơi, Tiểu Kiều trịnh trọng lạ thường, “Lão Ngô, anh Ngô, anh dạy em cách câu được một phú nhị đại với, nhờ anh!”

Xuống máy bay, Hứa Huy lấy lí do đi tiểu trốn chạy sự trông giữ của quân đoàn phụ nữ nhà gã, đánh xe đến thẳng nhà vàng nhỏ.

(Từ câu Kim ốc tàng kiều, chỉ nhà nuôi người đẹp)

Năm ngày không gặp, nói không nhớ đó là lời nói dối, chỉ là hừ hừ vài câu qua điện thoại, căn bản không giải khát được thân thể. Hôm nay gã làm đủ chuẩn bị, trở về chuyện đầu tiên chính là tha người lên giường, gặm một cái long trời lở đất, làm đến trời đất đen kịt.

Vì thế, kích động lấy chìa khóa mở cửa, trào dâng nhiệt huyết hô một câu “Anh đã trở về”, thấy được người làm gã đầu óc sung huyết đang cơ tình bắn ra bốn phía.

(Cơ tình: tình gay)

Tình nhân nhỏ nhà gã cưỡi trên người một gã đàn ông khác, ở trên ghế sô pha gã mua trình diễn thâm tình, một đám người ngồi vây bốn phía xung quanh, liên tục ủng hộ trầm trồ khen ngợi.

Tình nhân nhỏ nói: “Kỳ thật người tôi muốn câu nhất chính là cậu, thế nào, muốn từ chối sao!”

Gã đàn ông bị áp vẻ mặt hoảng sợ, “Anh Ngô, đừng như vậy, người ta sợ lắm, anh, anh, anh phải cẩn thận.”

Tình nhân nhỏ dùng hai ngón tay nâng cằm người nọ, “Phải vậy không, đến đây, để anh nếm một cái, anh cho em thích ngất trời có được không?”

Gã đàn ông bị áp e lệ, “Không cần đâu, phía dưới người ta không động đậy được.”

Người xem cười rộ, tình nhân nhỏ cười ha hả, Hứa thiếu…

Hứa thiếu nhẫn nhịn không nổi giận, hai bước vọt vào phòng, dùng giọng nói không thể xem nhẹ nói, “A, đang làm gì vậy?”

Tiếng cười im bặt, năm người mười con mắt nhất tề nhìn về phía vị khách không mời.

Ngô Cảnh An ngoài tâm tình kinh ngạc như bọn Tiểu Kiều còn thêm một loại tâm tình.Anh thấy được chân chân thật thật hai chữ trong mắt Hứa Huy – kinh, khủng.

Khóe miệng Hứa Huy gợi lên một nụ cười ác liệt, hơi nheo mắt lại, “Cảnh An, trong nhà có khách, sao không nói sớm một tiếng.”

Lý trí Ngô Cảnh An trong nháy mắt hỏng mất.

Họ Hứa, tôi đệt cả nhà anh!

Truyện Chữ Hay