Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

chương 64: chính thức yêu đương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngô Cảnh An mang Hứa Huy một thân mùi rượu về nhà.

Mới vừa mở cửa, Hứa Huy lấy từ túi áo ra một gói socola đóng gói đẹp đẽ đưa tới, “Vừa rồi mải nói, quên mất cái này, cho em, quà Valentine.”

Ngô Cảnh An nhìn chằm chằm phần socola kia muốn cười, “Anh còn thật sự tặng à?”

Hứa Huy cởi áo khoác, đặt mông ngồi vào trong sô pha, “Đương nhiên, anh nói rồi, chỉ cần em muốn anh đều sẽ tặng.”

Ngô Cảnh An cười một tiếng, đi vào phòng tắm xả nước, khi trở lại phòng khách nói với gã, “Đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu.”

Hứa Huy lắc la lắc lư đi vào phòng tắm, lúc đi ngang qua anh còn cười hề hề gian xảo, “Tắm rửa sạch sẽ, có thể…”

Ngô Cảnh An đá vào mông gã một cước, “Cút!”

Rạng sáng không giờ năm mươi phút, Cao Phú Soái thành công leo lên giường Ngô điểu ti.

Đầu tiên là hôn môi, sau là vuốt ve, sau sau đó là… cua đồng ooxx.Đối mắt với ánh mắt thâm tình nóng cháy của Hứa đại thiếu, Ngô tiểu nhân chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

“Cho anh đi, a, có thể được chưa, anh đã nghẹn đến nửa năm, Cảnh An, Cảnh An, thân…” Hứa thiếu chớp chớp mắt.

“Anh… Anh biết làm thế nào sao?” Tên họ Ngô nào đó trợn mắt thành hình tam giác.

“Vô nghĩa, anh đã cân nhắc lâu như vậy, sao có thể không biết, đi mà, em chỉ cần hưởng thụ thôi, anh nhất định sẽ làm em thỏa mãn.” Hứa thiếu nở một nụ cười cuồng vọng.

“Để em nghĩ đã..” Tên họ Ngô nào đó lau lau mồ hôi chảy xuống.

Chuyện yêu đương này, đàn ông và đàn bà có bao nhiêu khác biệt đâu, đầu tiên làm đủ tiền diễn, tiến vào hay cắm vào cũng đều thế cả!

Hứa Huy nghĩ như vậy.

Thoa trơn, Hứa Huy cẩn thận tiến vào cơ thể Ngô Cảnh An, hai tay ôm lấy khuôn mặt anh vì khó chịu mà nhăn lại, một lần lại một lần hôn môi.

Nhẫn hồi lâu, Ngô Cảnh An rốt cuộc không kiên nhẫn kêu lên, “Anh nhúc nhích đi chứ!”

Hứa Huy thương tiếc mà hôn hôn anh, nói, “Không phải nói, lần đầu tiên đều sẽ đau lắm hả, anh muốn để em thích ứng một lát.”

Ngô Cảnh An nhíu mày, dở khóc dở cười, “Em đã làm gay mười mấy năm, rốt cuộc anh dựa vào cái gì mà cho rằng đây là lần đầu tiên?”

Cao Phú Soái bị chọc đến buồn bực đỏ mặt, “Em giỏi!”

Ngay sau đó là điên cuồng đoạt lấy.

Nam điểu ti lấy đá đập chân mình vừa ai thán cái mông mình chịu ngược vừa hung tợn nghĩ trong lòng: trên thế giới làm gì có tuyệt đối hay , mẹ nó, một ngày nào đó, anh sẽ xoay người khởi nghĩa.

Họ Hứa, anh chờ đó!

“A…”

Sáng sớm hôm sau Hứa Huy đã không thấy bóng dáng, Ngô Cảnh An rời giường xong đi một vòng trong trong ngoài ngoài cũng không thấy người.

Xoa cái mông bị thương nghiêm trọng, anh miễn cưỡng làm cho mình một chút điểm tâm.

Người nào đó oán niệm vạn phần cắn một ngụm bánh bao, mắng một câu súc sinh không lương tâm.

Ăn xong bữa sáng anh lại nằm về trên giường dưỡng thương.

Mười giờ, từ huyền quan truyền đến tiếng mở cửa.

Ngô Cảnh An vểnh tai nghe một lúc, sau khi xác định có tiếng bước chân đi về hướng phòng ngủ bèn kéo chăn lên quá đầu, tiếp tục giả bộ ngủ.

Có người mở cửa, bất mãn lải nhải một câu, “Sao vẫn còn ngủ!”

Sau đó đóng cửa, đi về hướng phòng vệ sinh.

Ngô Cảnh An thiếu kiên nhẫn giả bộ ngủ nửa giờ xong, ra cửa phòng, đi vào phòng khách.

Trong phòng khách người nào đó đang nằm trên sô pha, ôm di động chơi game.

Ngô Cảnh An không vui nheo mắt, sao lại không có mắt mà thích một đứa con nít ham chơi thế này!

Hứa Huy nghe được động tĩnh, nhìn thấy anh đi đến, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, “Hắc, tỉnh, em cũng ngủ khỏe thật, aiz, anh nhớ trước kia em đâu có thói quen ngủ nướng đâu.”Ngô Cảnh An bĩu môi nghĩ, đây là do ai ban tặng chứ!

Đi vào phòng vệ sinh,, Ngô Cảnh An bảo trì bình tĩnh liếc mắt một cái từ bàn chải đánh răng mới đến khăn mặt xà phòng, kem cạo râu.

Trở lại phòng ngủ, mở tủ quần áo, cố gắng bình tĩnh nhìn đống đồ xa hoa hàng hiệu không thuộc về mình từ áo khoác, quần, áo trong, cà vạt, quần lót, tất, thở ra một hơi.

Thay xong quần áo, anh đi đến huyền quan mở tủ để giày, bên trong đặt bảy tám đôi giày đàn ông, trên cơ bản giá một đôi ít nhất đều phải bằng mười hai đôi của anh.

Lúc này đây, Ngô Cảnh An không bình tĩnh nổi.

Ngô Cảnh An không bình tĩnh nhìn về Cao Phú Soái phía sau, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Nếu không, anh quyết đoán đem nhà mình dời lại đây đi, rộng biết bao nhiêu, ở khẳng định là thoải mái.”

Cao Phú Soái không hiểu chớp chớp mắt nhìn anh, “Em muốn đổi nhà? Thích đoạn đường nào nói với anh một tiếng.”

Ngô Cảnh An nheo mắt, tiếp tục bảo trì tác phong bình tĩnh của bản thân.

Đi giày, xoay người ra cửa.

Ngồi trong xe Hứa Huy, Ngô Cảnh An nói, “Hôm nay ăn ở bên ngoài đi, lười làm.”

Hứa Huy gật gật đầu, “Được. Đúng rồi, vài ngày nữa sinh nhật anh, mấy người anh em bao quán bar Huy Hoàng, em sắp xếp thời gian đến một chút.” Nghĩ nghĩ, gã thăm dò, “Định dành cho anh bất ngờ gì vậy?”

Ngô Cảnh An liếc gã một cái, “Giờ nói cho anh biết thì còn là bất ngờ gì nữa.”

Hứa Huy cười, “Kỳ thật không cần phiền phức, em nhảy vào hộp đóng gói lại, để người ta buộc vào cái ruy băng thật to chuyển phát nhanh cho anh là đủ.”

Ngô Cảnh An không thể tin được nhìn gã, “Anh rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”

Hứa Huy cười nói, “Chú, năm nay con mười lăm, vị thành niên, chú không được bắt nạt con, nếu không con tố cáo chú loạn.”

Ngô Cảnh An xoay mặt nhìn ngoài cửa sổ, lười đáp lời với trẻ vị thành niên.

Lúc ăn cơm, Ngô Cảnh An hỏi, “Chuyện tối hôm qua anh nghĩ ra phải giải quyết thế nào chưa, những người bạn đó của anh… đáng tin không?”

Chuyện come out này nói lớn cũng lớn nói nhỏ thì nhỏ, nhìn bản lĩnh gây ầm ĩ trước đây của Hứa Huy, xem ra nhà gã không phải dạng vừa, thật sự truyền ra ngoài, chỉ sợ cũng không sao thái bình được.

Hứa Huy cũng không lo lắng, cười cười nói, “Em không phải quan tâm, tự nhiên sẽ có người giúp đỡ giải quyết, đảm bảo một chữ cũng không truyền ra ngoài.”

Ngô Cảnh An nghe xong lời này của gã cũng không biết nên cảm động hay cảm thán, theo hiểu biết của anh, người này có thể ở trước mặt người quen làm loại chuyện xấu hổ này, cũng thật sự là có lòng, chẳng qua nghe lời vừa rồi, cảm động này dường như lại bị giảm bớt một chút.

Người này ăn nhiều vây cá tổ yến, có can đảm phóng cũng có năng lực thu.

Ngô Cảnh An ác ý tưởng tượng phương pháp gã giải quyết hậu quả một chút, chẳng lẽ là, giết người diệt khẩu.Cười một cái, thoát khỏi ý tưởng nhàm chán của bản thân, thuận miệng nói, “Anh có bao nhiêu bạn bè, tổ chức một cái sinh nhật còn phải bao cả quán bar sao?”

Hứa Huy gắp một đũa đồ ăn đặt vào bát anh, “Chỉ là bọn họ muốn chơi, mượn lý do điên một lần! Có vài người em gặp rồi, đám lão Liêu, Socola, Trương Âm… Ông chủ quán bar cũng là một người bạn, có hoạt động gì cũng tổ chức ở chỗ hắn, sân đủ lớn, cấp bậc không thấp, điên lên cũng đã nghiền.

Ngô Cảnh An nghĩ nghĩ nói: “Vì sao anh kết bạn đều là loại này?”

Hứa Huy giương mắt nhìn anh, “Em có ý gì?”

Nhận thấy lời mình không thỏa đáng, Ngô Cảnh An giải thích, “Qua năm anh cũng hai mươi bảy, phú nhị đại đến tuổi này bình thường đều có sự nghiệp của bản thân, bạn bè phần lớn cũng là người thành thục ổn trọng có sự nghiệp. Nhưng nghe anh nói, sao giống như sinh viên mở một cái party, một đám thiếu niên tụ cùng một chỗ chỉ lo chơi.”

Hứa Huy ném dao nĩa trong tay, vẻ mặt không vui trừng anh, “Sao nào, giờ mới biết người đàn ông của em không có bản lĩnh, muốn trả vé?”

Ngô Cảnh An liếc gã một cái cúi đầu tiếp tục ăn cơm, “Coi như em nói sai, ăn cơm đi!”

Một bữa cơm kết thúc trong không khí không vui, lúc đi siêu thị mua đồ, Hứa Huy dừng lại trước giá hàng bao cao su hồi lâu, lâu đến mức nhân viên sắp xếp hàng hóa không thể không đỏ mặt tiến lên hỏi gã muốn mua gì.

Ngô Cảnh An đẩy xe tiến lên, xấu hổ nhỏ giọng giục gã một câu, “Muốn mua cũng nhanh lên chút.”

Nào biết người vô liêm sỉ nào đó liếc liếc anh, “Gấp cái gì, chọn không đúng cả hai ta đều không thoải mái.”

Nhân viên sắp xếp hàng hóa bên cạnh trừng lớn hai mắt, liếc qua liếc lại xem xét hai người.

Ngô Cảnh An cúi đầu tìm kiếm cái lỗ có thể chôn mình vào.

Có người nói như thế sao, có người bình thường nào nói như thế sao.

Ngô Cảnh An nghiến răng nghiến lợi: “Anh còn chưa xong sao!”

Hứa Huy không vui lòng, liếc mắt xem xét anh, “Hay là không mua, dù sao anh cũng không thích dùng, đến lúc chịu tội là em, em tự suy nghĩ đi.”

Ngô Cảnh An hận không thể ném cả một giá bao cao su vào mặt gã.

Hung hăng trừng gã một cái, Ngô Cảnh An đẩy xe, bước nhanh về phía quầy thu ngân.

Khi tính tiền, hai hộp bao cao su bị ném vào xe đẩy, tên họ Hứa nào đó bày ra khuôn mặt mê chết người không đền mạng với anh, đưa tay sờ sờ cái gáy anh trấn an. “Thôi, đừng nóng giận, anh mua, mua còn không được sao, nhìn bụng dạ hẹp hòi của em kia, buổi tối mở cả hai hộp thử xem, cái gì dùng tốt thì sau này mua nó.”

Ngô Cảnh An trừng hai con mắt đỏ hồng kề sát khuôn mặt gã, gằn từng tiếng, “Anh con mẹ nó tuyệt đối là cố ý!”

Hứa Huy cười càng đắc ý, đưa tay xoa xoa khuôn mặt đỏ lên của anh, “Thân, em giờ mới biết sao, có thù không báo không phải là quân tử, sau này chớ có chọc anh!”Mua xong đồ về đến nhà, Hứa Huy vội vàng mở hộp bao cao su ra, vẻ mặt hưng phấn mà nói, “Đến đây, thử hai cái, dùng không tốt anh lại đi mua loại khác.”

Ngô Cảnh An dùng vẻ mặt nhìn quái vật nhìn gã, “Anh tưởng đây là thử quần áo hay là thử đồ ăn, ban ngày ban mặt còn có thể coi cầm thú là lạc thú.”

Hứa Huy không vui lòng, “Hừ, cứ coi như anh là cầm thú, em giả quân tử cái gì, tối hôm qua thích đến độ gọi ha ha là ai, không vui thì thôi, ai cầu em chứ!”

Ngô Cảnh An thầm mắng trong lòng, ha cái đầu mẹ anh!

Trở về phòng thu thập chút đồ đem theo, nhìn thời gian, hơn bốn giờ, cũng nên ra ngoài bắt xe, đi tới huyền quan, anh nói với người nào đó đang trốn ngoài ban công làm ô nhiễm không khí, “Em đi đây, lúc nào đi đừng quên khóa cửa.”

Người nào đó đang đứng trên ban công thiếu kiên nhẫn, mãnh liệt quay đầu lại, hung thần ác sát vọt tới trước mặt anh, “Đi đâu?”

“Đi làm.”

“Tám giờ rưỡi mới bắt đầu, giờ này đã đi, em định làm gì?”

Ngô Cảnh An cũng nổi lửa, “Ông đây ngày nào chẳng giờ này đi làm, cũng không thấy anh dong dài bao giờ, hôm nay anh muốn tự tìm khó chịu đúng không?”

Hứa Huy cười lạnh, “Trước kia không quan hệ, anh không quản được em, hiện tại em là người của anh, phải nghe anh.”

Ngô Cảnh An khinh thường hừ nhẹ một tiếng, “Anh làm đại gia làm đến nghiện, tôi làm sao mà thành người của anh, có cần tiểu nhân dập đầu thỉnh an với ngài không?”

Hứa Huy nói: “Em có tâm ý này anh cũng không ngăn cản, để anh nhắc nhở em một câu, hôm qua giường anh cũng lên rồi, coi như chính thức yêu đương, em không mau quên thế đi!”

Ngô Cảnh An sửng sốt, đệch, người này lại lấy việc đó làm căn cứ bắt đầu yêu đương!

Truyện Chữ Hay