Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

chương 48: làm bánh bao...

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi tối tắm rửa, lên giường, hai người nằm úp sấp trên giường chờ bó củi kia cháy.

Hai tay Tưởng Lộ giao lại trước ngực, cắn cắn ngón tay, ngại ngùng hỏi, “Honey, cậu nói xem, hai chúng ta cùng nhau, ai làm ai làm ?”

Ngô Cảnh An cười, “Nhìn thế nào tôi cũng đàn ông hơn cậu, Tiểu Lộ Lộ cậu hi sinh một chút đi!”

Tưởng Lộ bĩu môi, “Nhưng tôi lớn hơn cậu mà, cánh tay cái chân già cả của tôi không chịu nổi sức ép đâu, nếu không, cậu nhường tôi đi!”

Ngô Cảnh An cũng nói theo hắn, “Cậu cũng nói cậu già rồi đấy thôi, công tác cường độ cao như việc làm , thắt lưng của cậu có chịu được không, làm đến một nửa lại trẹo thắt lưng, lúc đó mất hết cả tình thú, đúng không, aiz, vẫn nên nhận già chịu thua đi!”

Tưởng Lộ không cam lòng, “Cậu thì có bao nhiêu kinh nghiệm chứ, có biết làm thế nào cho người ta sung sướng lên trời không, con nít ranh tránh sang một bên, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm có biết không!”

Ngô Cảnh An hung hăng trừng mắt với hắn, “Đúng, cậu có kinh nghiệm, nam sinh trẻ tuổi non nớt bị cậu làm còn xếp thành cả hàng dài, thiếu tôi đây một người cũng không ít đúng không!” Xốc chăn lên, dằn mạnh hai chữ “Đi ngủ!” Xoay người vào vách tường, không để ý đến hắn nữa.

Tưởng Lộ lúc này mới nhận ra mình nói sai, cẩn thận cọ cọ cánh tay anh, lấy lòng, “Thân mến, honey, bảo bối, sweet heart, tôi sai, sai rồi không được sao? Nếu không, chúng ta chia hai tư sáu, ba năm bảy được không, thân mến, honey, bảo bối, sweet heart, được rồi, cậu ba lần tôi một lần được không, đừng giận tôi chứ…”

Một đêm này, vô cùng dài.

Sáng ngày thứ hai, lúc Ngô Cảnh An đang bưng bánh bao cùng cháo ngũ cốc thơm ngào ngạt ra, Tưởng Lộ mới thật sự cảm giác được mình có một gia đình, nói như câu ai đó nói, hạnh phúc đến muốn bay lên.

“A, có vợ thật là tốt.”

Giây tiếp theo, vợ tốt đá vào lưng hắn một cú, đau đến mức khiến hắn oa oa gọi bậy.

Ăn xong điểm tâm, hai người bắt đầu bận việc. Tưởng Lộ làm thiết kế, yêu cầu phải có một không gian độc lập, Ngô Cảnh An đem phòng dành cho khách ban đầu quét sạch sẽ sau đó đem đồ vật của hắn vào coi như là phòng làm việc.

Tưởng Lộ vui mừng hôn chụt vào mặt anh, “Bảo bối, cậu đối với tôi thật tốt.”

Bận bịu xong đã là giữa trưa, hai người cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn.

Tưởng Lộ hỏi anh lúc nào đi làm, Ngô Cảnh An nói vốn là tối nay, nhưng anh đổi ca với người ta, cho nên ngày mai mới đi.

Ngô Cảnh An tính toán sau này mỗi tuần đều đổi ca với người ta hai ngày, như vậy tuy rằng vất vả hơn một chút, nhưng có thể ở nhà thêm hai ngày.

Anh với Tưởng Lộ trụ cột còn rất mỏng yếu, cần nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm hơn chút.

Về nhà, Ngô Cảnh An nhanh nhẹn làm hai xào một canh bưng lên bàn, vừa ăn hai người vừa nói chuyện.”An Tử, nếu không, cậu bỏ công việc đang làm đi?”

Ngô Cảnh An kinh ngạc nhìn hắn, không rõ vì sao hắn nói như vậy.

Tưởng Lộ nói: “Kỳ thật, cậu cũng không thật sự thích công việc kia phải không?”

Ngô Cảnh An cúi đầu không nói.

Tưởng Lộ nói tiếp, “Cậu đi làm sáu ngày lại nghỉ một ngày rưỡi, thời gian gặp mặt của chúng ta quá ít. Hơn nữa công việc của cậu tiền lương cũng không cao, An Tử, cậu suy xét một chút, không bằng thôi việc, về nhà tự kinh doanh. Ở gần nhà mở một cái quán, cũng không cần kiếm quá nhiều tiền, chủ yếu mỗi ngày có thể ở cùng nhau, được không?”

Ngô Cảnh An kỳ thật đã sớm có ý tưởng này, chỉ là vẫn không dám làm. Có rất nhiều thứ phải băn khoăn, hơn nữa, phương diện tiền nong…

Tưởng Lộ nói: “Nếu cậu lo lắng chuyện tiền bạc, trong tay tôi có chút tiết kiệm, lấy ra dùng trước đi.”

Ngô Cảnh An nói: “Tiền kia không phải là vốn cậu định sau này mở cửa hàng sao?”

Tưởng Lộ cười cười, “Thành gia lập nghiệp, thành gia rồi mới lập nghiệp, chuyện của cậu còn chưa xong, tôi làm sao có thể gây dựng sự nghiệp đây? An Tử, vì tôi, vì chúng ta, suy xét đề nghị của tôi một chút.”

Nói không cảm động là giả, Ngô Cảnh An vẫn luôn muốn bỏ việc, lại vẫn luôn băn khoăn này băn khoăn kia, hiện tại rốt cuộc có người nắm tay anh đẩy một phen, có lẽ đã đến lúc ra quyết định.

Nói thực tế một chút, cùng Tưởng Lộ ở riêng lâu dài, cũng không tốt.

Ngô Cảnh An thở dài, “Tôi suy nghĩ đã!”

Buổi chiều lại là một phen thu dọn, quần áo Tưởng Lộ cơ hồ chiếm đầy tủ quần áo của Ngô Cảnh An, làm Ngô Cảnh An buồn bực đến độ phải nhéo lỗ tai hắn mắng, “Cậu là cái đồ hư hỏng, mua nhiều quần áo như vậy là tính toán quyến rũ bao nhiêu đàn ông! Sao tôi lại định sống cùng một người lăng nhăng như cậu chứ?!”

Tưởng Lộ xoa xoa lỗ tai bị anh nhéo, mếu máo như cô dâu nhỏ bị khinh bỉ, “Tôi, tôi là nhà thiết kế, nhất định phải hiểu biết trào lưu thời thượng bây giờ, nếu tôi cả ngày đều mặc quần đùi áo trắng, có ông chủ nào dám thuê tôi chứ?”

Máy tính bàn của Ngô Cảnh An bị dọn ra ngoài, thay thế chính là bàn trang điểm của Tưởng Lộ.

Không sai, thật sự không sai, là bàn trang điểm, trên mặt bàn là mấy chục chai chai lọ lọ xếp cùng nhau, không phải bàn trang điểm còn là cái gì?!

Ngô Cảnh An nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Cậu còn có thể đàn bà hơn được nữa không?”

Tưởng Lộ cực kỳ nghiêm túc: “Thân mến, tuy chúng ta là đàn ông, nhưng cũng nên chú trọng bảo dưỡng. Cậu xem, rõ ràng cậu nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng nhìn cậu còn già hơn tôi đến năm tuổi đấy! Thân mến, cậu nằm xuống, tôi với cậu đắp mặt nạ! Về sau, mỗi buổi sáng tôi sẽ trang điểm cho cậu thật đẹp rồi mới ra cửa, mang ra ngoài nói là người đàn ông của Tưởng Lộ tôi mới có mặt mũi!”

Ngô Cảnh An muốn nói, thà rằng mỗi ngày tôi đều chết dí trong nhà không ra khỏi cửa.

Đến chạng vạng, Ngô Cảnh An đi nhà chú Câm một chuyến.Vốn là Tưởng Lộ cũng muốn cùng đi, Ngô Cảnh An nói còn chưa đề cập chuyện của mình với chú Câm bọn họ, lần này hay là để anh đi trước, chờ lần sau hai người bọn họ có chuẩn bị lại đi sau.

Ngô Cảnh An lần này đến chủ yếu có hai mục đích, một là nói chuyện giữa anh và Tưởng Lộ, hai là gia nhập liên minh mở cửa hàng bán đồ ăn sáng.

Trải qua vài năm dốc sức làm việc, cửa hàng điểm tâm của chú Câm và chú Trương làm cũng rất có hình có dạng. Vị trí địa lý dựa núi, trong cửa hàng trang hoàng thanh tân lịch sự tao nhã, cho người ta cảm giác rất sạch sẽ. Thêm vào tay nghề của chú Câm, gặp phải ngày lễ ngày nghỉ, quả thực là người đến người đi tấp nập. Qua mấy năm, cũng làm nên thương hiệu cho bản thân.

Tiểu khu nhà Ngô Cảnh An cũng có mấy nhà thuê phòng mở cửa hàng, Ngô Cảnh An từng ăn qua, hương vị giống nhau, giá cả cũng không rẻ, anh nghĩ trước hết thuê một cửa hàng, không cần mặt tiền quá lớn, cùng với tay nghề của chú Câm, quán này hẳn là có thể kinh doanh được.

Ngô Cảnh An nói với chú Câm một chút, không ngờ chú Câm phản ứng mạnh như vậy.

Liên tục vỗ bả vai anh, hưng phấn mà “nói” không nên lời.

Chú Trương ở một bên cười, nói, “Chú ấy là cao hứng thay con, cảm thấy rốt cuộc con có ý tưởng, đồng ý nghiêm túc làm việc.”

Ngô Cảnh An xấu hổ cười cười, chẳng lẽ vài năm nay anh đi làm đều là chơi bời vớ vẩn sao?

Trước khi đi, anh ngại ngùng nhắc đến chuyện với Tưởng Lộ.

Chú Câm sửng sốt, chú Trương cũng sửng sốt.

Ngô Cảnh An bỏ lại một câu “Lần sau mang đến cho hai người gặp” liền vội vàng đi.

Nếu không đi thật sự không biết còn bị thẩm vấn đến lúc nào.

Bởi vì nguyên nhân công việc, thời gian để Ngô Cảnh An học tập thật sự rất ít, lấy công thức từ chỗ chú Câm, đến đơn vị xong anh chạy tới thương lượng với Khổng Tân, tan việc thì đến bếp nhà hắn luyện tập.

Món ngon nhất trong quán chú Câm là bánh bao. Bao năm nay Ngô Cảnh An đã ăn không ít, nhưng vẫn chưa từng nghĩ đến học làm món này.

May mà tay nghề bếp núc của anh không tồi, thật sự học cũng không phải quá khó.

Mấy thứ như bánh bao này mười quán thì làm ra mười hương vị, Ngô Cảnh An muốn bắt chước được giống hệt như vị chú Câm vẫn hay làm, cũng phải tốn nhiều công phu.

Vợ Khổng Tân vốn không quá muốn nhìn mặt Ngô Cảnh An, nhưng Khổng Tân đóng cửa nói với cô vài câu xong, cô cũng tạm thời buông xuống thành kiến.

Hơn nữa, có người mua bột mua thịt đến làm bánh bao cho bọn họ, hơn nữa tay nghề còn không tồi, việc này, nói như thế nào cũng là có lời.

Ngô Cảnh An vốn định làm ở ký túc, nhưng một phòng mấy người thời gian đi làm khác nhau, tan việc mình không mệt không muốn ngủ cũng phải để ý người khác, một ngày hai ngày còn được, để lâu, còn không phải cãi nhau!

Cho nên đành da mặt dày mà nhờ Khổng Tân, quan trọng là nhà hắn đủ gia vị, dùng nồi hấp dù sao cũng tốt hơn anh ở ký túc xá dùng nồi cơm điện làm.Một lần, hai lần, ba lần… Hương vị bánh bao Ngô Cảnh An làm ra ngày càng chính tông, vợ Khổng Tân mừng rỡ còn đi theo anh truy hỏi cách làm.

Nhưng Ngô Cảnh An biết, mấy cái đó và bánh bao bình thường chú Câm làm, hương vị vẫn kém một chút.

Ngô Cảnh An muốn làm thật hoàn hảo.

Trở về nhà càng suốt ngày ở trong nhà chú Câm luyện tập.

Tưởng Lộ đau lòng gọi điện thoại tới: Bảo bối, cậu đừng làm mình mệt mỏi quá, không được thì thôi, cậu ở nhà cũng được, tôi nuôi cậu!

Ngô Cảnh An: Cút!

Tưởng Lộ nhìn bộ dáng Ngô Cảnh An tràn ngập nhiệt tình cũng rất vui vẻ, chuyện này ít nhiều cũng chứng minh, anh coi hắn là quan trọng, đồng ý vì tương lai bọn họ mà cố gắng.

Hai ngày nay Tưởng Lộ tăng ca, từ công ty ra về đã là mười giờ tối, mua chút gà rán và bia định trở về ăn cùng Ngô Cảnh An.

Vào đến cửa nhà, hắn hạnh phúc mà hô lớn một tiếng: Tôi đã về.

Lại không chờ được tiếng người đáp lại.

Hắn thăm dò đi vào phòng bếp nhìn nhìn, chân dừng một bước, sững sờ ở nơi đó.

Ngô Cảnh An mặc tạp dề, một tay chống mặt ghé vào nơi bàn bếp đang ngủ.

Tưởng Lộ đi vào bếp, nhìn lò vi ba, có lẽ đã đến giờ hẹn, trong phòng tràn ngập mùi thơm bánh bao nhân thịt.

Tưởng Lộ ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt Ngô Cảnh An đang ngủ say sưa, nhịn không được nhẹ nhàng nhéo mặt anh một chút.

Nhìn dáng vẻ này, chắc anh cũng mệt muốn chết rồi.

Mỗi ngày đều luyện đến nửa đêm, bánh bao trong nhà đã nhồi đầy mấy tầng tủ lạnh, còn chia mấy nhà hàng xóm một ít, tất cả mọi người đều khen ngon, cũng hứa hẹn sau khi anh mở quán sẽ đến mỗi ngày đến cổ vũ.

Tưởng Lộ dìu người đang mơ mơ màng màng vào phòng ngủ, đem tạp dề cùng giày tất cởi ra, bưng nước vào lau sạch bột mì trên mặt và tay anh.

Tắm rửa xong, Tưởng Lộ nằm bên cạnh, kéo anh vào trong ngực, hôn hôn hai má anh, dịu dàng nói: “An Tử, cậu sớm yêu tôi một chút đi!”

Tưởng Lộ nghĩ, Ngô Cảnh An có lẽ sẽ là người yêu cuối cùng của đời hắn.

Lúc này đây, hắn nghĩ chỉ cần kiên trì sẽ có kết quả.

Giống chú Câm cùng chú Trương Ngô Cảnh An vẫn hay nhắc tới, giống như bọn họ, tạo nên một gia đình, trải qua cuộc sống vợ chồng bình thường.

Nắm tay nhau, đi hết cuộc đời.

Cho dù tương lai đối mặt nhiều đả kích và khó khăn hơn nữa, hắn cũng tuyệt đối không muốn buông tha.

Hắn sẽ nắm chặt tay Ngô Cảnh An, cũng chỉ có hắn có thể cho anh cuộc sống anh muốn.

Bọn họ có chung mục tiêu, bọn họ nhất định sẽ làm được, nhất định.

Truyện Chữ Hay