Trời đã đến nửa đêm, Trần Lạc và Trấn Đông vẫn ngồi bên bản đồ điện tử, hắn biết rằng không rút khỏi cao điểm có thể ngày mai phải đối mặt với ít nhất vài sư đoàn cơ giáp của địch, nhưng nếu bỏ cao điểm, toàn bộ phòng tuyến sẽ bị lung lay, nguy cơ thất thủ còn cao hơn, Trần Lạc vẫn chưa tìm được đối sách tối ưu lúc này.
“ Trấn Đông, chỉ vị trí hiển thị của Bommen “.
“ Báo cáo, bình thương Bommen sẽ ở cắn cứ, rất ít khi lên tiền tuyến, nhưng sau khi vây hãm được tư lệnh ở trong vùng núi Tây Bắc hắn đã đích thân lên tiền tuyến chỉ huy dưới sự hộ vệ của quân đội đặc biệt của hắn. Hiện giờ hắn đang cách chiến tuyến hai trăm cây số về phía Đông Bắc, đây cũng là trụ sở tiếp tế của quân địch “.
“ Được rồi, ngươi đi chỉnh đốn đội ngủ, đưa thương binh về tuyến sau, toàn quân chuẩn bị di chuyển, chưa có mệnh lệnh của ta không ai được vào đây “.
“ Rõ, tướng quân “.
Trần Lạc hắn có ý định đi tiêu diệt Bommen nhưng cần sự hỗ trợ của không quân, hắn cần liên lạc với quân bộ, nhưng khổ nối giờ không còn bộ đàm liên lạc, hắn muốn dùng Đậu Đậu để liên lạc với sở chỉ huy.
“ Đậu Đậu, có việc cần đến ngươi rồi “.
Như thường lệ hình ảnh phản chiếu của Đậu Đậu lại xuất hiện trước mặt Trần Lạc.
“ Chủ nhân có gì dặn dò “
“ Liên lạc với bộ chỉ huy quân liên bang, đặc biệt bố của Du Du luôn “.
“ Vần chủ nhân …”
Tít, tít, tít….
Trong khí đó bố của Du Du đang nằm ngủ bên vợ, điện thoại vệ tinh chợt kêu inh ỏi, sau đó trong phòng bắt đầu có những tiếng rầm rầm, thêm tiếng người kêu la, tiếng đồ đạc bị ném, một lúc sau cửa phòng ngủ của ông ta mở ra. Vị tưởng quân oai hùng của quân Liên Bang hai mắt sưng húp ngạo nghễ bước ra khỏi phòng ngủ kèm theo tiếng vọng.
“ Nửa đêm còn để chuông điện thoại, muốn lão nương thức đêm già chết à, cút ra phòng khách “.
Lúc này trong lòng ông muốn băm chết kẻ nào làm phiền mình lúc nửa đêm, lết bước chân về thư phòng, ông ta mở máy điện thoại vệ tinh lên và nói.
“ Ai đó?, nửa đêm không để người khác ngủ à “.
Trần Lạc nghe tiếng hét biết là có người bất mãn, hắn cũng rất bất đắc dĩ.
“ Là ta, ta có việc nhờ đến ngài “.
“ Ồ, Trần Lạc à, mà sao cậu có số điện thoại riêng của ta, ta nhớ là chưa cho cậu số điện thoại này mà “.
“ Tại sao tôi có ông không cần hỏi, giờ chỉ cần nhờ ông giúp một việc thôi “.
“ Việc gì mời nói!”
Nhân thấy có việc gấp Trần Lạc mới gọi điện mình vội vã lúc này, ông bỏ qua việc bị vợ bạo lực mà lắng nghe Trần Lạc nói.
“ Hiện giờ lực lượng không quân của Liên Bang còn có thể điều động được không, được khoảng bao nhiêu máy bay chiến đấu “.
“ Hiện giờ ở đó chúng ta còn rất ít máy bay, chúng ta chỉ còn một hạm đội ngoài vũ trụ, trên tầu sân bay có tầm gần một trăm chiếc, người cần máy bay làm gì “.
“ Tôi cần khoảng ba mươi phút máy bay ném bom quấy nhiễu phòng tuyến bao vây của quân địch, tốt nhất là ông điều hết máy bay đi “.
“ Không được, cậu phải biết máy bay đắt cỡ nào chứ, giờ ném bom một trăm chiếc đi liệu còn mấy chiếc trở về, kĩ thuật phòng thủ trên không của người Nhân Ngư tiên tiến hơn chúng ta nhiều lắm, số máy bay nay ta đang tính để yểm hộ đưa quân đổ bộ, một chiếc cũng không thể cho cậu được “.
“ Ông nhìn bản đồ điện tử tôi gửi cho ông đi rồi hẵng quyết định “.
“ Đậu Đậu gửi toàn bộ hình ảnh giả lập của trận chiến cho đầu dây bên kia, cả thêm giả lập phát triển trận đánh nữa “.
“ Vâng chủ nhân “.
Bố của Du Du đang nhận được bản giả lập của Trần Lạc, lão ngồi xem một lúc, yên lặng một hồi lâu, nhìn vào hắn biết toàn bộ quân đội còn sót lại trong vùng núi Tây Bắc không còn thời gian nữa, cha của hắn cũng không còn thời gian nữa, phòng tuyến phòng thủ ngày càng bị co lại, quân đội Nhân Ngư bắt đầu có dầu hiệu tăng binh, hắn cảm thấy lần này người Nhân Ngư muốn tiêu diệt triệt để vị chỉ huy đã cầm quyền ba mươi năm của Liên Bang.
“ Cậu cần máy bay làm gì, ta cần cậu nói cụ thể kế hoạch, giờ Liên Bang không thể chịu thêm tổn thất nào nữa “.
" Tôi muốn ông ném bom toàn bộ nhũng chạm chốt kiểm soát của người Nhân Ngư, tôi muốn đi ám sát Bonmem, chỉ cần Bommen chết quân đội Nhân Như sẽ thay người chỉ huy mới, trong lúc người đó đến toàn bộ quân đội ở đây sẽ chỉ đóng quân bao vây, chúng ta có thêm thời gian để đợi quân tiếp viện ".
Trần Lạc nói xong không thấy đầu dây bên kia phản ứng gì, một lúc sau bố Du Du mới nói.
" Cậu phải biết ám sát Bonmen không đơn giản, một mình cậu dù có sức địch vạn người cũng không giết hết được quân đội phòng vệ của hắn ".
" Giờ ông có kế hoạch khác hay hơn để cứu vãn tình thế không ".
Suy tư một hồi ông nói:" Ba mươi phút sau toàn bộ máy bay sẵn sàng xuất kích, khi nào cậu ra hiệu ta sẽ cho ném bom, bảo trọng ".
" Cảm ơn ".
Dập máy Trấn Lạc ra lệnh cho Đậu Đậu lui còn mình tìm Trấn Đông và Phong Tử để bàn bạc kế hoạch.
Hai người đi vào trông lều thấy Trần Lạc đã ăn mặc võ trang đầy đủ, trong đầu cũng có chút thắc mắc có phải đội trưởng lại muốn đi đánh đâu đó, vừa mới đánh một trận xong chả lẽ người Nhân Ngư vẫn có gan đánh tiếp.
" Trấn Đông, Phong Tử ta có nhiệm vụ cho hai người đây ".
" Vâng đội trưởng ".
" Trấn Đông đưa thương binh về trụ sở chính, kèm theo liên lạc cho tư lệnh rằng củng cố phòng tuyển, giảm phạm vi phòng thủ để quân đội có thời gian thở dốc, tránh việc phòng tuyến quá dài, có thể làm cho người Nhân Ngư tiêu diệt quân ta từng bộ phận ".
" Rõ, tướng quân ".
" Phong Tử, lập tức mệnh lệnh toàn bộ tiểu đoàn mười ba chặn hậu, vừa đánh vừa rút, bảo vệ cho đám người Trấn Đông rút lui trước, sau đó đến vị trí phòng thủ mới, lão nguyên soái sẽ sắp xếp cho các người ".
" Đội trưởng, ngài không đi cùng sao ".
" Ta có việc trọng yếu phải làm, tí nữa bổ sung toàn bộ đạn dược cho Atula ta cần phải đi ngay ".
" Rõ, đội trưởng ".
Đắn đó một lúc Trấn Đống nói " tướng quân, bọn ta biết mình không tinh nhuệ như đám người Phong Tử, có thể cho tiểu đoàn hai chặn hậu của tiểu đoàn mười ba, bọn họ sống mới có ki vọng phá vòng vây ".
" Trấn Đông, người đi làm việc của ngươi đi, mệnh lệnh đã đưa ra còn không thực hiện ".
" Rõ ".
Trấn Đông tròng lòng tràn đầy lo lắng, hắn biết với thực lực tiểu đoàn mười ba việc rút lui là quá dễ dàng, vì phải dẫn theo tiểu đoàn của hắn nữa Trần Lạc mới để tiểu đoàn mười ba chặn hậu, hắn chỉ biết thờ dài, ơn này bao giờ mới có thể trả, một lần đi lính, cả đời làm quân nhân, quân nhân nhận ân tình của ai thì họ sẽ cảm kích suốt đời, hôm nay Trấn Đông đã hai lần nhận ân tình của Trần Lạc, hắn chỉ có thể lấy việc đoạn hậu ra để giả ân tình cho người ta mà cũng không thể thực hiện được.
Sau khi hai người đi ra Trần Lạc liên lạc lại với bố Du Du.
" Được rồi bắt đầu kế hoạch đi!".
" Máy bay đã sẵn sàng, từ tầu mẹ cho đến lúc ném bom cần mười lăm phút, mười lăm phút sau dù thành công hay thất bại ta cũng sẽ rút hết máy bay về ".
" Được rồi, ném bom ở tọa độ .. việc còn lại tôi sẽ xử lí ".
" Bảo trọng!".