Sau trận chiến Trần Lạc cho phép cả sư đoàn đóng quân tại sườn đội, một mặt có công sự phòng thủ của đám người Lục Khoang đào sẵn, một mặt họ đang không biết xử lí tù binh như thế nào, tù binh của họ tầm hơn ba vạn người, riêng việc trông coi đã rất vất vả, còn cả mấy tên sư trưởng nữa. Trần Lạc quyết định gọi điện thoại vệ tinh về quân bộ xin chỉ thị.
Lần này hắn gọi điện đến quân bộ không phải là giọng ông nội của Du Du trả lời như thường ngày mà là giọng của bố cô, hắn báo cáo toàn bộ cuộc chiến cho ông rồi yên lặng nghe chỉ thị mới.
Lần này khi hắn báo cáo quân công không còn nghe thấy tiếng vô bàn vui mừng của quân bộ nữa, cũng không còn nghe thấy tiếng cười của ông cụ mà chỉ nghe thấy tiếng thở dài, hán đoán là có việc gì đó xẩy ra ngoài ý muốn, hắn đang đợi bố Du Du trả lời.
“ Hôm qua mới nhận được tin ông cụ đang bị bao vậy ở phía bắc của ốc đảo, chưa rõ sống chết ra sao, toàn bộ chiến dịch thất bại rồi “.
“ Ông cụ không phải vẫn ở quân bộ đấy thôi, sao lại bị bao vây “.
“ Sau khi cậu chiến được thị trận, ông cụ đã địch thân ra tiền tuyến chỉ huy, ai ngờ toàn bộ cuộc chiến là do người Nhân Ngư dẫn dụ chúng ta tấn công, hai mươi vạn binh sĩ tham gia chiến dịch giờ tử thương vô số, theo thông kê có ít nhất gần mười lăm vạn thi thể người Trái Đất “.
“ Người Nhân Ngư chỉ có hơn mười vạn sao có thể tiêu diệt quân đội nhiều như vậy, đám lính kia là bù nhìn à “, Trần Lạc hét lên giận dữ vào điện thoại.
Bên kia điện thoại chỉ có tiếng thở dài “ Bên địch vận tải đến hai mươi vạn quân, thêm máy móc, trang thiết bị quân sự, chúng ta vệ tinh bị che mắt, không phát hiện ra, lúc ông cụ vừa đến thì người Nhân Ngư tổng tiến công, may mắn bên phía Tây Bắc của ốc đảo là một cánh rừng rộng lớn, ông cụ đưa toàn bộ bính sĩ chạy vào đó, giờ toàn bộ quân đội Nhân Ngư đang thiết lập vòng vây ở đó, ta cũng vừa mới nhận được tin thôi “.
“ Sao các người không điều quân đi cứu viện “.
“ Bên người Nhân Ngư có hơn ba mươi vạn linh trong đó gần một nửa là cơ sĩ, nếu điều quân cũng phải mất một tháng để mộ binh, huấn luyện và vận chuyển đến đây cũng phải ba tháng, giờ quân bộ chỉ đủ binh sĩ phòng thủ, thật sự không còn quân “.
“ Thú thực ta đang định gọi cho cậu để điều hai sư đoàn có giáp trong tay cậu trở về phòng thủ, nếu không người Nhân Ngư sau khi bao vậy tiêu diệt xong quân đội ở vùng núi phía bắc, phòng tuyến của chúng ta không đủ binh sĩ chống chọi đến khi quân tiếp viện đến “.
Trần Lạc đứng lặng im một lúc thì thấy Du Du đang đứng ở cửa lều, cuộc nói chuyện khi nãy cô đã nghe hết, biết tin ông nội chưa rõ sống chết, cô cứ như người mất hồn đứng đó, nhìn cô Trần Lạc thấy đau trong lòng.
“ Giờ tôi sẽ để Lục Khoang và Kiến Vĩ áp giải tù binh về tổng bộ, tiện thế đưa luôn hai sư đoàn cơ giáp chi viên phòng thủ, ông đến cho người tiếp quản, có hơn một vạn cơ giáp đời năm của người Nhân Ngư nên chắc cũng không thành vấn đề, tôi sẽ đưa tiểu điểu mười ba đi cứu viên lão già, ông điều một chiếc tầu vận tải đến đây đi, tôi nghe nói quân bộ còn có một trăm chiếc cơ giáp đời sáu của hành tinh assassin, điều luôn cho tôi ba mươi lăm chiếc đi“.
“ Sao cậu biết, quân bộ bí mật giao dịch mà “.
“ Ông già kể cho tôi nghe rồi, làm nhanh đi, không còn thời gian đâu “.
Nghe Trần Lạc nói xong hắn cũng thấy an tâm phần nào “ Trần Lạc bảo trong, nhớ bảo vệ Du Du “.
“ Tôi sẽ cố hết sức “.
Dập máy hắn tiến về phía Du Du ôm cô vào lòng, tay vỗ nhẹ lên lưng cô.
“ Không sao, không sao rồi, chúng ta sẽ cứu được ông nội, giờ anh có việc cần em giúp “.
“Trần Lạc, hãy cứu ông, anh muốn em làm gì cũng được “.
Hai tay cô ôm giữ chặt cánh tay Trần Lạc, cô khóc, cô sợ mất ông nội, từ nhỏ cô được ông chăm sóc, cô được ông bảo vệ, nâng niu, đến bố cô cũng không dám quát to với cô, ông nội gần như là người cô yêu thương nhất, giờ nghe tin ông không rõ sống chết, cô không kìm lòng được “ Trần Lạc, hứa với em đưa ông về,hưa với em đi “.
“ Được rồi, đừng khóc, anh sẽ đưa ông cụ về, giờ em phải nghe lời anh, đừng khóc nào!”.
Đi ra ngoài doanh trại Trần Lạc lập tức toàn bộ chỉ huy vào lều, trong đó có cả Du Du, hắn bắt đầu nói kế hoạch của mình.
“ Vừa nhận được tin từ quân bộ, chúng ta thất bại trong chiến dịch, thống soái đang bị bao vây ở vùng núi Tây Bắc, giờ Lục Khoang, Kiến Vi dẫn toàn bộ sư đoàn số ba và sư đoàn số mười hai trở về phòng thủ những căn cứ còn lại của quân ta, tiện thể áp giải tù binh trở về, còn Du Du em dẫn toàn bộ nữ binh về thị trấn Krother, tất cả ở đây đóng quân và phòng thủ đợi anh, còn lại Phong Tử dẫn toàn bộ số binh sĩ còn lại chuẩn bị vật tư, tí nữa tổng bộ điều tầu vận tải đến chúng ta sẽ bay về phía Tây Bắc “.
“ Em muốn đi với anh! “.
“ Đây là mệnh lệnh, tất cả chấp hành! “
“ Rõ “.
Tất cả nhận lệnh ra khỏi lều đi chuẩn bị, chỉ có Du Du là đứng lại chất vấn Trần Lạc.
“ Vì sao, em cũng muốn đi cứu ông “.
Trần Lạc thở dài nhìn cố, giờ tâm trạng cô không tốt, hắn cũng hiểu, nếu giờ cho cô đi hắn lại thêm một nỗi lo, hắn có thể không tập trung mà chiến đấu được, đành phải ra hạ sách này để cô trở về, hắn biết nếu đem cô theo hắn phải lo thêm cho cô, vùng núi Tây Bắc có ba mươi vạn quân đội Nhân Ngư bao vây, sức mình hắn đi vào còn chưa chắc toàn thân trở ra, hắn không muốn cô gặp nguy hiểm.
“ Em có tin anh không, nếu tin anh thì nghe lời anh, anh sẽ đưa ông trở về “.
“ Nhưng, em..! “
“ Giờ em chỉ cần đợi anh trở về, còn lại để a lo “.
“ Hứa với em phải sống trở về “
“ Anh hứa “.
Toàn bộ doanh trại bắt đầu tấp nập chuẩn bị hành quân, một lúc sau một chiếc tầu vận tải cỡ lớn đến,toàn bộ nam nhân của tiểu đoàn mười ba lên trên tầu, Trần Lạc giao lại nốt nhiệm vụ cho Lục Khoang và Kiến Vĩ, sau đó đồ đặc quân như được vận chuyển lên đầu để chở Trần Lạc đến vùng núi Tây Bắc.
Tầu vận tải bay đi xa dưới mặt đất hai vạn binh sĩ cũng bắt đầu di chuyển, đám tù binh được các chiến sĩ cơ giáp áp tải, chỉ còn có dấu hiệu chạy trống là lập tức được phép khai hỏa, ai cũng bận rộn với công việc của mình, chỉ có Du Du lặng lẽ lau nước mắt, cô nhìn người thân của mình gặp nguy hiểm mà công không thể làm gì, cô cảm giác cô chỉ là gánh nặng cho Trần Lạc, cô thở dài đi theo đoàn quân lặng lẽ trở về.