Trần Lạc lạnh lùng quay mặt bước đi, sức mạnh hắn càng tăng cường làm tầm mắt của hắn càng cao, hắn muốn có thuộc hạ mạnh chứ không không phế vật, cả một đám người vây công không động đến được góc áo của hắn, giữ lại cũng vô dụng, tốt nhất dành sức lực đào tạo người khác tốt hơn, không cần phải phí sức vào những việc vô bổ mà không có kết quả như mong muốn.
Đám binh sĩ nhìn đội trưởng dứt khoát quay lưng bước đi thì ngơ ngác ngồi trên sân, đến cả Du Du cũng ngạc nhiên, suốt một tháng có thể nói cô là người tiến bộ nhanh nhất trong đám người, nhờ Trần Lạc mà cô giờ có thể sánh ngang với các giáo quan, cô tự tin với bản thân có thể đứng cùng Trần Lạc, nhưng sau hôm nay cô mới nhìn rõ sự chênh lệch giữa hai bên, Trần Lạc càng ngày càng mạnh còn cô tiến bộ quá ít, hôm nay tất cả không ai đạt đến tiêu chuẩn mà hắn mong muốn, cô nhìn thấy sự thất vọng trong mắt hắn.
Đám người Phong Tử ai nấy đều khóc, từ lúc ở chung với đội trưởng, ai cũng được đội trưởng chiếu cố, nhưng họ đã quá tự mãn với những gì họ đạt được, họ tưởng chừng khoảng cách giữa họ với đội trưởng đang được thu hẹp nhưng sự thật chứng minh họ càng ngày càng cách xa chỉ tiêu của Trần Lạc, ai nấy anh mắt vô hồn như xác sống, một sự âm u bao trùm cả doanh trại, sự yên tĩnh đáng sợ, sáu mươi sáu người đồng loạt quỳ dưới sân huấn luyện, họ thật sự sợ hãi phải ra khỏi doanh trại này, họ sợ một khi bước ra cổng sẽ triệt để mất đi sợi dây liên hệ giữa họ và đội trưởng, cảm đám người cứ quỳ ở đó không ai dám nhúc nhích.
Đám người quân y bên ngoài doanh trại trưa nay được một ngày thoải mái, không có thương binh cấp cứu, không có bệnh nhân phải điều trị, ai cũng thấy kì lạ, mọi hôm đến giờ này là cáng cứu thương từ tiểu đội mười ta tấp nập được đưa đến đây, hôm nay cả doanh trại từ sáng đã có một sự yên tĩnh đáng sợ, không có tiếng động, không có tiếng hò hét huấn luận mọi ngày, không có tiếng kêu gào lúc tập luyện, không khí cảm giác rất bi thương.
Một sĩ quan quân y thấy kì lạ kêu thuộc hạ “ người vào trong doanh trại xem thế nào, sao tự nhiên hôm nay im ắng thế “.
Tên lính vâng dại tiến về phía doanh trại, hắn nhìn thấy cả doanh trại quỳ trên sân tập mặt hướng về phòng của đội trưởng thì ngạc nhiên, hắn đến gần mấy người khác cuối hỏi chút tin tức “ huynh đệ, đội trưởng phạt cả tiểu đội à “.
Không một ai trả lời hắn, cả đám người khuân mặt hết sức đau thương, chỉ chăm chú nhìn về phía lều đội trưởng, tên lính nhìn cũng hoảng, không phải doanh trại này bị gì chứ, hỏi không ai trả lời, cả đám như vừa mất thứ gì đó quan trọng lắm, không biết tên đội trưởng ác ma lại làm trò gì nữa đây, hắn chạy về thông báo cho sĩ quan chỉ huy của mình.
Sĩ quan quân y nghe thấy vậy cũng thấy lo lắng, điều gì để đám lính kia đâu khổ đến vậy, không phải tên đội trưởng kia ngỏm rồi chứ, được thế thì tốt, không thì không biết có bao nhiêu người mù quáng theo hắn huấn luyện nữa, hắn kêu thuốc hạ đi pha cho hắn tách trà để hắn có thể thưởng thức ngày đẹp nhất từ khi được điều đến nơi này.
Trần Lạc nhìn động tĩnh ngoài sân, hắn cũng có chút mềm lòng, nhưng đội quân thiết huyết hắn muốn huấn luyện không thể yếu kém như vậy được, hắn đã quyết tâm không được mềm lòng như đàn bà nữa, hắn tiến về phía sân huấn luyện, hắn cần phải giải quyết dứt điểm chuyện này.
“ Ta nói chưa đủ rõ sao, tất cả thu dọn hành lí rời doanh trại, đây là mệnh lệnh cuối cùng với tư cách đội trưởng ta dành cho các ngươi “.
Đam binh sĩ ánh mắt cầu xin nhìn Trần Lạc, cả đám òa lên khóc, không ai nghĩ sẽ có ngày này, ngày bọn hắn rời xa nơi này, đội trưởng đã trao cho bọn hắn sinh mệnh thứ hai, giờ đây vì sự vô dụng của mình mà bọn hắn không được phục vụ đội trưởng.
Đám linh mới ai đấy cũng đều gục xuống đất, mới đến đây hơn một tháng nhưng ai cũng coi đây là nhà của mình, chỉ mong đội trưởng có thể cho họ một cơ hội nữa.
Đội nhiên trong đám người Du Du đứng lên, nàng nhìn Trần Lạc nói “ Trần Lạc có thể cho mình ôm cậu lần cuối không “, đám người sững sờ, cô hông cầu xin ở lại mà chủ động từ biệt, ai cũng hiểu tia hi vọng cuối cùng được ở lại đã mất rồi.
“ Du Du nơi này là quân đội, nếu có ý định cầu xin thì nói luôn, ta sẽ không nhượng bộ chuyện này, quân có quân pháp, gia có gia quy, không đáp ứng được yêu cầu, lập tức phải rời khỏi. kể cả nàng cũng vậy “.
“ Trần Lạc, em chỉ muốn ôm anh một cái, nó khó vậy sao “.
Hắn lúng túng, hắn tưởng cô sẽ cầu xin ở lại hắn nói “ È hèm, ôm thì được nhưng ôm xong phải dọn dẹp đồ đạc trở về, tí nữa a sẽ gọi cho ông em đưa người đến đón “, tuy Trần Lạc rất muốn ở canh Du Du nhưng nơi này là chiến trường hắn không thể để cô ở nơi nguy hiểm này được, nếu cô không đủ sức tự vệ hắn không ngần ngại đưa cồ về nhà, đây cũng là một trong những điều khiến Trần Lạc quyết tâm đến vậy.
Du Du tiến lại gần Trần Lạc hai tay cô khẽ ôm lên cổ hắn, cô nói nhẹ vào tai hắn “ Trần Lạc em yêu anh “, cô nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, Trần Lạc cũng sững sờ, hắn không ngờ cô dám làm vậy, hắn nghĩ cô đã quyết tâm rời hỏi nơi này, đây là nụ hôn cuối cô dành cho hắn, hai người hôn nhau say đắm, cả sân huấn luyện nhìn đôi nam nữ đang đứng kia, ai cũng thấy họ thật xứng đôi.
Được một lúc cô buông Trần Lạc ra, cô nhìn về phía sân huấn luyện nói,” tất cả tiểu đội nghỉ ngơi một ngày, từ mai huấn luyện tăng gấp ba, nếu không đạt tiêu chuẩn tăng gấp bốn, muốn ở lại thì hãy bán mạng mà luyện tập “, nói xong cô đi về phía lều của mình để lại đám người ngơ ngác lần Trần Lạc đứng đó.
Hắn đang định bão nổi với nàng, vì nàng dám qua mắt hắn ra lệnh cho mọi người, còn không quan tâm rằng hắn đã đuổi hết đi, đang định bão nổi thì hắn thấy đám binh sĩ đứng dậy ôm nhau sung sướng, cả đám người Phong Tử cũng cười toét cả miệng.
“ Chúng ta thằng rồi, chúng ta đội trưởng rồi “.
“ Du Du là số một “.
“ Anh em tối nay liên hoàn đi, mấy khi có dịp được nghỉ một ngày “.
Cả đám người ôm nhau vui sướng, nam binh nữ binh đều cười mà nước mắt thì cứ rơi, còn Du Du trở về lều cô biết lần này đã hố Trần Lạc một phen, tối nay cô sẽ chủ động xin lỗi hắn sau, vì đám Phong Tử lẫn đám binh sĩ cô đành phải ra hạ sách này.
Toàn những lời chúc mừng lẫn hân hoan, chúc mừn, hai mắt Trần Lạc vằn lên, hắn không ngờ đám người này vô pháp vô thiên đến vậy, đang định nổi giận thì Phong Tử đi lại gần hắn khẽ nói “ Đội trưởng khoan bão nổi, quạt ngài rách kia, phu nhân đúng là số một “.
Câu nói của Phong Tử như sét đánh ngang trời, hắn nhìn chiếc quạt giấy bị rách một góc, thì ra Du Du trong lúc hôn hắn đã lén xẻ một góc, hắn đã quá chủ quan, nghĩ là cô sẽ chấp nhận đi về, ai ngờ hắn quá coi thường cô rồi, hắn thở dài đi về phòng, đám người Phong Tử thấy đội trưởng không nói gì mà đi thì biết mình đã được giữ lại thật rồi, tối nay họ phải thật say vì điều này.
Anh hùng khó qua ải mĩ nhân!