Thấy con thú nằm ngã trên mặt đất, Trần Lạc ngửa mặt lên trời rống lớn, tiếng rống như đang khoe chiến tích sau trận chiến đẫm máu, rồi hắn ngồi bệt xuống thảm cỏ thở dốc, thực sự lần đầu tiên chém giết sinh tử đến giơ tay hắn vẫn còn run, lúc đầu hắn thấy sợ hãi khi đối mặt sinh tử, sau đó hưng phấn thay thế sợ hãi, cảm giác được bộc phát toàn bộ sức mạnh cơ thể, đối diện tử vong tiềm năng càng được kích phát, đúng như Đậu Đậu nói rèn luyện bị động giúp cơ thể hắn phản ứng nhanh hơn, ngẫm lại ngay từ đầu vào rừng hắn đã chủ quan, một nơi chưa quen thuộc mà lại thả lỏng tâm tình, cứ nghĩ đến lúc đó hắn lại run lên, nếu phản ứng chậm một giây thôi thì con thú nằm trên mặt đất là hắn chứ không phải ai khác.
Trần Lạc giơ hai tay lên nắm chặt, giờ hắn mới hiểu mình không còn là một học sinh yếu ớt như trước mà hắn giờ đã có sức mạnh, nếu so sánh với cơ sĩ địa cầu có lẽ hắn đã là cơ sĩ cấp ba hoặc bốn, đột nhiên hắn phá lên cười, tiếng cười mang theo thỏa mãn, có chút kiêu hãnh.
Lặng lẽ đến bên con thú cầm thanh đao xẻ một miếng thịt to để nướng bổ sung năng lượng, mùi thịt nướng phang phảng thơm ngát truyền khắp cánh rừng, nhưng tiếng động càng lớn từ rừng rậm kéo đến, càng ngày càng gần, sát khí càng ngày càng mạnh, trong không khí có thoang thoảng mùi khái máu của các động vật trong cánh rừng.
Sau trận chiến đầu tiên Trần Lạc càng ngày càng bình tĩnh, ngồi nhai nốt miếng thịt nướng hắn lạng lẽ cầm lên thanh đao hợp kim tiến về phía tiếng động, giờ này hắn khác hoàn toàn so với lúc tiến nhập cánh rừng, toàn thân khí thế thay đổi, toàn bộ giác quan của hắn tập trung vào môi trường xung quanh, hắn bước vào sâu trong khu rừng không chút do dự.
Trong cánh rừng nguy hiểm đầy rẫy cạm bẫy, bảo trì tinh thần và thể lực là điều cốt yếu của mỗi người, mỗi lần chiến đấu với thú săn mồi song hẵn đều ăn no và cầm theo một tảng thịt để phòng ngừa lúc đói, khi đó thể lực tinh thần giảm sút sẽ làm phán đoán của hắn sai lệch.
Hắn sinh hoạt một tuần trong rừng rậm ngoài chiến đấu với đủ kiểu dáng quái vật ra hắn còn phải đối diện với nhiều mối nguy hiểm hơn là quái vật, từ nhừng loài côn trùng nhỏ bé có thể gây bệnh đến những cây ăn thịt người có thể xuất hiện bất cứ nơi đâu, có thể nói một tuần này Trần Lạc đã chiến đấu với sinh tồn chứ không phải quái vật, đối với dã thú to lớn hắn còn có thể chiến đấu chém giết thậm chỉ đặt cạm bẫy giết nhưng đối với bệnh tật,cơn đói, con khát, con lạnh hắn phải phòng bị càng nhiều để có thể tiếp tục tồn tại.
Những ngày trong rừng Trần Lạc cơ hồ dùng mọi cách để sinh tồn, lúc đầu từ những cái thấy trên ti vi, báo trí như dùng que nhóm lửa về sau hắn từ bỏ nhóm lửa trực tiếp ăn thịt sống, vừa có thể tránh mùi dụ dỗ quái thú còn có thể tiết kiệm thời gian lẫn thể lực,
mọi thủ đoạn, đặt cạm bẫy, chạy trốn, ngoài ra về kĩ xảo chiến đấu Trần Lạc giờ so với sự hung tàn của những con dã thú trong rừng hắn còn hung tàn hơn chúng, cơ hồ mọi phương thức công kích hắn đều dùng qua, đến cả cắn xe của dã thú hắn cũng đã thử chỉ cần có thể giết được đối phương thì đều hiệu quả.
Ngày cuối cùng sinh tồn trong cánh rừng khi hắn bước ra toàn thân chằng chịt vết cào của dã thú, bộ quần áo mắc trên người hắn mặc chỉ có hai mầu là mầu đỏ của máu và mầu xanh của máu dã thú, nhưng khuân mặt Trần Lạc hoàn toàn không có biểu cảm đau đớn mà thay vào đó là khuân mặt bình tĩnh. chững chặc, con mắt lăng lệ, ẩn dấu sát khí sau con ngươi, mỗi bước chân hắn đi đều trong trạng thái chiến đấu kể cả khi ra khỏi khu rừng, một tuần trong rừng Trần Lạc thay đổi một trời một vực, từ một học sinh yếu ớt hắn đã trở nên cường đại, hắn đã có thể bộc phát sát khí không thua kém bất kì lão binh nào chém giết trên chiên trường.
Ra hẳng hỏi khu rừng Trần Lạc lên tiếng:” Đậu Đậu ra đi, sau khu rừng này tiếp đến là đâu “.
Đậu Đậu xuất hiện trước mặt Trần Lạc nói:” Chúc mừng chủ nhân hoàn thành rừng rậm thỉ luyện mà vẫn còn sống sót, tiếp đến chủ nhân cần học tập điều khiển cơ giáp, vì là lần đầu tiên nên đậu đậu sẽ trực tiếp truyền cho chủ nhân các tri thức về cơ giáp trong hệ ngân hà, vì là truyền thẳng vào não do đó rất đâu đớn, nếu chủ nhân ngất đi thì phải làm lại từ đầu do đó mong chủ nhân tỉnh táo “.
Trần Lạc ánh mắt không chút dao động nhìn Đậu Đậu nói:” làm đi “.
“ Chủ nhân cẩn thận, rất đau đớn đó, truyền tải thông tin bắt đầu “.
Trần Lạc chưa kịp trả lời chỉ thấy đột nhiên hai mắt Đậu Đậu phát sáng, tia sáng từ mắt Đậu Đậu bắn thẳng vào hai mắt Trần Lạc, cơn đau dữ dội bắt đầu truyện đến não Trần Lạc, giờ Trần Lạc mới cảm thấy lời Đậu Đậu nói không sai:” đau, đau quá, đau đến nỗi không thể kịp phản ứng gì “.
“Rống.. gggg “.
Trần Lạc đứng tại chỗ hét lớn như một con thú hoang để chống lại cơn đau, toàn thân sát khí bộc phát về bốn phía, xung quanh trên mặt đất mọi cây cỏ đều nằm rạp xuống, đây là lần đầu tiên hắn chịu đau đớn như vậy, chiến đấu với sinh vật mạnh nhất trong rừng cũng không làm hắn mệt mỏi, đâu đớn như lúc này.
Trong cơn đau hinh ảnh ánh mắt thất vọng của Du Du hiện lên trong đầu hắn, đột nhiên hai mắt hắn đỏ ngầu, con người mầu nâu chuyển sang mầu đỏ máu, toàn thân được bao quanh một quầng hào quang đỏ, toàn thân cơ bắp căng cứng, hắn đứng tại chỗ hai mắt mầu đỏ thầm như máu nhìn thằng vào Đậu Đậu, cơn đau dường như không nghĩa lí gì lúc này,.
Đậu Đậu và hắn của giữ nguyên tư thế đó suốt nửa ngày, rốt cục ánh sáng nhạt dần biến mất, lúc này Đậu Đậu lên tiếng:” chúc mừng chủ nhân hoàn toàn tiếp thu tri thức cơ giáp, ngoài ra chủ nhân đã kích hoạt huyết thống của bản thân mình “.