Trong vòng mười năm chung sống Dung cũng chẳng mảy may ghen lấy một lần, phần là nàng tin Hương, phần là nàng ỷ y vào tình yêu của mình và Hương, vậy nên cho dù có bao nhiêu bóng hồng tiếp cận Hương nàng cũng không để tâm, cũng không vì như vậy mà khiến cho tình yêu của hai người bị lung lay.
Nhưng cũng có một lần Dung ghen, lúc đó nàng mới phát hiện ra rằng mình không ghen chính là vì thái độ của Hương làm nàng an tâm, khi thiếu đi một phần thái độ đó nàng mới biết cảm giác chim sợ cành cong là như thế nào. Nàng cũng sợ tình yêu của Hương bị lung lay, sợ mất em ấy.
Hôm đó có người nói với Dung rằng thấy Hương hẹn hò với một người đàn ông ở quán cà phê, còn cười nói rất vui vẻ. Dung cũng cảm kích nhận thông tin đó nhưng lại không để trong lòng, tối đó Hương cũng dịu dàng vùi tay vào mái tóc nàng để mát xa cho nàng, nàng chỉ hỏi vu vơ về một ngày của Hương, Hương trả lời đi uống cà phê với bạn và nàng tin người đàn ông đó chính là bạn của Hương.
Dung phát hiện ra quỹ thời gian của Hương dành cho người bạn kia ngày càng nhiều, có ngày Hương còn mang cả hoa về nhà, không phải là một bó mà là ba bó. Có hôm Hương còn mang về rất nhiều bóng bay đẹp đẽ, nàng trầm ngâm nhìn một nhà tràn ngập không khí tình yêu mới mẻ, chỉ buồn buồn nói rằng: "Ở đâu ra mà nhiều thứ lặt vặt vậy em?"
"Của bạn em đó." Hương cởϊ áσ sơ mi của mình ra móc lên trên giá, mái tóc dài vừa chấm vai của em ấy cũng được em ấy búi lên, cởi hết quần áo ngay trước mặt nàng mà chẳng có chút gì ngại ngùng hay sợ sệt.
Thấy nàng còn nhìn nên em ấy khẽ cười: "Chị muốn tắm chung với em hả?"
"Không, thôi em tắm đi."
Nói rồi Dung khép cánh cửa nhà tắm lại rồi ra phòng khách dọn dẹp mớ bong bóng cho gọn, nàng nghĩ nàng sẽ tin Hương, nhưng sự thật chứng minh rằng nàng cũng phải đề phòng một chút. Nàng không biết người mà Hương đang tiếp xúc là ai, chàng trai đó như thế nào, là bạn hay là một kẻ đang tán tỉnh em ấy.
Mặc dù Dung biết nếu phát hiện ra hai người họ có tình cảm với nhau nàng cũng không giải quyết được gì, nhưng mà biết còn hơn không, nếu nàng biết thì nàng chỉ hi vọng em ấy để bé Thương lại sống với nàng, cho dù cuộc sống có mất hẳn đi màu sắc vì thiếu em ấy nàng vẫn sẽ vui vì em ấy có được hạnh phúc. Không phải vì nàng quá cao cả, chỉ là nàng yêu Hương đến độ đem em ấy đặt trên mình, cảm xúc của em ấy lúc nào cũng hơn hẳn cảm xúc của nàng.
Dung thấy zalo báo có tin nhắn mới từ Hoàng Bách, chỉ là chưa kịp xem tin nhắn thì Hương đi từ nhà tắm ra, vừa đi vừa vò vò mái tóc ẩm ướt của mình. Sau khi lau tóc xong em ấy liền đi đến chỗ nàng để mát xa cho nàng, như mọi ngày mà hôn lên má, lên trán nàng âu yếm, còn cẩn thận hỏi: "Hôm nay hình như ngày được đúng không?"
Bình thường Dung thường đính lên lịch những ngày nào "được" làm chuyện xấu hổ kia, phần vì muốn Hương sống thanh tâm quả dục, phần vì muốn gia đình đi vào nếp nhất định. Nhưng hôm nay Dung không còn một chút hứng thú nào nữa, chỉ nghĩ đến việc ngoài đường em ấy cười nói với người đàn ông khác, ban đêm lại đòi hỏi nàng, nàng không chấp nhận được.
"Hôm nay chị tới tháng rồi, để sau đi."
Hương bĩu môi dài xuống chạm đất, dằn nàng lên giường để hôn chán chê rồi giải tán, nàng giả vờ nhắm mắt ngủ thì thấy em ấy đang cầm điện thoại nhắn tin gì đó, nhắn xong mới ngủ. Đợi em ấy ngủ say nàng lấy điện thoại của em ấy lên xem thì phát hiện đã xóa hết tin nhắn rồi, lúc này Dung mới biết được rằng chỉ cần lòng tin của nàng dành cho Hương không còn nữa thì nàng cũng sẽ ghen như người trần mắt thịt khác.
Nàng biết người đó tên gọi Hoàng Bách, tìm trên facebook thì thấy có bạn chung với tất cả mọi người trừ nàng ra, có khi nào mọi người đều đã biết rồi mà sợ nàng u mê nên không dám nói cho nàng biết không?
Cho đến một ngày nàng đi làm về thấy nhà không có ai, ngay cả bé Thương cũng sang nhà ông bà nội rồi. Nàng tắm thay đồ xong cũng lọ mọ sang thì thấy người đàn ông tên Hoàng Bách kia đang đứng phụ Hương việc nhà. Tim Dung như vỡ vụn, nàng thấy họ trông âm dương hòa hợp như vậy càng sợ hãi hơn nữa, có lẽ nào Hương thật sự yêu người khác không?
Nàng biết Hương từ khi Hương mới mười bảy tuổi, ở độ tuổi mà em ấy còn chưa yêu một ai, khi em ấy biết yêu thì yêu nàng mười mấy năm, chưa hề biết yêu đương với đàn ông là như thế nào. Nàng chỉ sợ người đàn ông này cuốn bay tâm trí của Hương, tranh giành thứ tình yêu vốn dĩ là của nàng kia.
Nàng chỉ sợ em ấy siêu lòng.
"Con, làm gì đứng đực ra đó vậy? Lại ăn nho nè con."
Bà Trân tuy đã già nhưng chẳng hề lú lẫn chút nào, bằng chứng là đứa cháu ngoan của bà ngồi kế bên để bà đút nho ăn, bà còn biết nho nào nho ngon, cháu bà thích gì bỏ gì. Khi đút cho Thương ăn còn không quên khen cháu bà ăn giỏi quá.
Bách quay người lại nhìn Dung, nụ cười trên gương mặt điển trai ấy còn có thể khiến Dung khựng người lại, phải rồi, người ta đẹp trai đến vậy...
Nói chuyện một chút Dung mới trốn vào trong bếp nấu ăn, để cho mọi người thoải mái nói chuyện với nhau ngoài phòng khách. Nàng vừa suy nghĩ vừa tủi thân muốn khóc, những tưởng bản thân không còn biết ghen nữa nhưng thì ra nàng vẫn sẽ ghen, là ghen đến độ muốn khóc nức nở. Có lẽ nào nàng sẽ mất Hương không? Mất đi tình yêu bao nhiêu năm của nàng.
Nàng đưa tay lau đi giọt nước mắt rơi vội của mình, ai ngờ bị ớt làm cho nóng đỏ một bên má, nước mắt lúc này rơi còn mãnh liệt hơn.
Hương đi vào bên trong nhà bếp tìm vợ mình để phụ một tay, vốn là đồ ăn nãy giờ cô nấu xong rồi, chỉ cần cắt một ít ớt để làm nước chấm nữa nên mới để cho vợ mình làm. Chuyện trong nhà ngay cả một ngón tay cô còn sợ chị đụng sẽ mệt, đừng nói là bắt chị làm việc gì, vậy mà lúc nào cô cũng không ngăn được tinh thần hăng hái của chị.
"Trời ơi chị sao vậy?"
Khi thấy cô, chị vội vã ngồi thụp xuống núp ở góc tường bếp, nhìn trông rất kì lạ. Hương kéo chị nhẹ nhàng để chị không ngã thì thấy chị khóc rất nhiều, hai má còn có dấu đỏ ửng do bỏng.
"Bỏng mặt rồi hả? Trời ơi vợ ơi!" Hương vừa lo vừa vội, chỉ hận không thể chịu thay cho vợ mình. Cô run run tay muốn bồng vợ mình ra ngoài thì chị dùng dằng không chịu, bà Trân nghe trời ơi trời hỡi nên chạy vào xem, thấy một màn này còn nhìn thấy ớt ở trên thớt, bà hừ một tiếng trách yêu con dâu mình: "Coi con kìa, ớt cay cả mặt rồi!"
"Còn đứng im ở đó làm gì, mau lấy giấm lau cho Dung đi, để cho nóng cháy mặt vậy hả?" Bà quát con gái của mình, vừa quát vừa đi lại gần bếp kiếm chai giấm hoặc rượu, thấy Hương chắn đường còn không quên mắng thêm một câu: "Tránh ra, đứng sàn sàn là mẹ đá rớt xuống lầu à?"
Hương vội vã tránh ra, bà lấy giấm rồi kéo Dung về phòng mình để bôi cho con bé. Là mẹ chồng của con bé hơn mười năm nên bà Trân biết rõ tính con bé như thế nào, chuyện cắt ớt này nếu con bé không thất thần hay có chuyện gì con bé cũng không để mình bị thương như thế, bà biết ít nhất là có nội tình bên trong.
"Sao vậy con, kể mẹ nghe đi?"
Dung cũng không giấu gì bà mà kể hết, không ngờ bà cười đến sặc cả nước miếng. Cười đến độ cả nhà trực sẵn ở cửa chờ bà cười quá mà xỉu thì lôi vào bệnh viện cho nhanh.
"Bà nội ơi..."
Bà Trân nhịn cười, bảo Dung ngồi yên ở đó rồi mở cửa ra. Triết thấy cảnh tượng khóc cười lung tung như vậy cũng không biết sao, chỉ bảo bà nội rằng mẹ mình có chuẩn bị đồ ăn vặt kêu mang qua đây, còn bảo rằng: "Con muốn gửi thiệp cho ông bà nội với mẹ Dung mẹ Hương đến dự đám cưới của con... Cũng cám ơn mẹ Hương giúp con chuẩn bị tới giờ luôn, hehe."
Hoàng Bách cũng đi vào bên trong phòng, trong đầu Dung lúc này như có gì đó nổ ra, thì ra nàng nhảy số quá nhanh chứ không phải Hương phản bội nàng... Thì ra là quê xệ như vậy.
"À..."
Dung định nói nhưng lại thôi, vốn nàng định nói chị Ngọc thường than trong nhà chị không ai yêu đàn ông, cuối cùng cũng có người yêu đàn ông rồi. Cu Triết sắm một anh chồng mới tinh.
Tối đó Dung trốn Hương như trốn tà, vì mỗi khi giáp mặt với nhau Hương sẽ hỏi ghen hả, ghen hả, nàng chỉ muốn đào lỗ chôn mình. Thì ra là cậu chàng sợ người yêu biết mình sẽ chuẩn bị tỏ tình nên mới nhắn xong rồi dặn xóa, vậy mà nàng ghen như thật...
___
P.s: Ai ưa ngọt thì xem đến chương này là được rồi, hết ngọt rồi đó mọi người ơi, mấy chương sau đắng lắm.