Lúc nghe được em ấy tự trách mình như thế khiến Dung hơi ngẩn người, uổng công cho nàng suy nghĩ chu đáo từ trước ra sau, cuối cùng lại khiến cho em ấy cảm thấy bản thân mình yếu đuối, là người bệnh. Nàng chưa nghĩ đến vấn đề này, cho nên hôm nay gặp phải khiến nàng hơi lúng túng.
"Không phải, chị đón không được Grab nên ảnh mới hỏi chị muốn về ké không, chị nhận lời cũng không nghĩ gì nhiều."
"Em hiểu mà." Hương cười buồn, hiểu thì hiểu đó, nhưng buồn thì vẫn buồn. Nếu như là ngày xưa chị sẽ không ngại nhờ cô phóng xe đến đón, nhưng bây giờ đụng phải thứ gì cũng phải kiêng kị, ngay cả chuyện chăn gối của hai người cũng phải hạn chế, lúc nào cũng là một người bệnh, ngay cả trên giường cũng là một người bệnh.
Dung trườn người lên hôn lên má, lên mắt Hương, từng nụ hôn nho nhỏ cầu hòa. Nàng không biết làm sao để dỗ Hương nữa, hát cũng hát rồi, hôn cũng hôn rồi, vậy mà em ấy vẫn không đỡ buồn hơn chút nào.
"Em hiểu nhưng vẫn còn buồn chị đúng không? Lần sau chị sẽ gọi em, chị cần em bảo vệ chị mà..."
Những lời nói đó an ủi làm sao nổi linh hồn bệnh tật của Hương, cho dù trốn tránh sự thật như thế nào thì cô cũng là một người bệnh, không cho chị ngày đêm chăm cô cũng đã là may mắn rồi. Cô tự trách tự buồn bản thân mình, ước gì mình có thể mạnh khỏe mà lo cho chị...
Đang nằm thì Hương có dấu hiệu đứng dậy, Dung thấy vậy bèn cố gắng dùng sức hơn, ghì chặt Hương không cho đứng lên rời khỏi nàng. Hương cười nhẹ, nhìn thế nào cũng thấy đang không vui, vậy nên nàng càng không thể buông ra.
"Em đi vệ sinh..."
"Vậy chị đi với em."
Để tránh trường hợp Hương bỏ nàng một mình nên Dung đành biến thành cái bóng lẽo đẽo bên em ấy, em ấy đi vệ sinh thì nàng ngồi trên thành bồn rửa để đợi, em ấy đi vệ sinh xong nàng mới yên tâm cùng em ấy trở về giường. Đã lâu lắm rồi Dung không trở thành cái bóng của Hương, bây giờ mới là một cái bóng nhỏ bên cạnh em ấy.
Hai người lại im lặng, Dung nghe tiếng hơi thở của em ấy đều đều vang lên. Nàng hơi ngại ngùng cầm lấy bàn tay của em ấy, nhẹ nhàng cho vào bên trong áo ngủ bằng vải mỏng của mình, thường ngày em ấy thích nhất là được nàng cho phép làm những chuyện xấu hổ, nếu nàng dùng cách này dỗ liệu có ổn không?
Hương rụt tay mình ra, hôn lên trán Dung một cái rồi chúc ngủ ngon.
Lúc này đến lượt Dung hụt hẫng, nàng rơi nước mắt lúc nào không hay, tiếng khóc bị kiềm nén đến độ còn chẳng phát ra tiếng, chỉ có nước mắt rơi nhẹ nhàng. Nàng xoay lưng lại với Hương, để nước mắt được dịp rơi xuống gối như bão lũ.
Cảm nhận được hơi thở của vợ mình có chút khác thường nên Hương lật người chị ấy lại xem, hóa ra là khóc đến nước mắt đầy mặt. Cô vội vàng bật đèn ngủ lên, lau đi nước mắt trên má chị, vừa lau vừa hỏi: "Trời ơi sao chị khóc? Em chọc chị hả?"
Dung ấm ức khóc còn to hơn, nước mắt vừa được Hương lau đi lại rơi xuống, lau còn không kịp khô.
"Em còn không muốn đụng vào người chị... Em chán ghét chị rồi..."
Hương hôn những giọt nước mắt trên má Dung, giọng nói còn vương một chút buồn cười: "Chị xác định tối nay muốn làm chuyện kia?"
Dung nghi hoặc nhìn Hương, tuy có chút lạ nhưng vẫn nhu mì gật đầu.
Hương ôm siết Dung vào trong vòng tay của mình, bàn tay cô sờ soạng phía sau quần của Dung, trêu chọc bảo rằng: "Không sợ máu me đúng không?"
Đầu Dung chợt nổ một tiếng đoàng thật lớn, nàng quên mất nàng đang tới tháng, tự mình cảm nhận bên dưới thì thấy đúng là như vậy, nàng còn đang dùng băng vệ sinh. Mặt Dung thoạt trắng thoạt đỏ trông rất lạ mắt, đầu càng lúc càng nóng lên, nóng như thể thiếu chút nữa sẽ phát nổ.
"Sao em không nhắc chị..."
Huong phì cười: "Em tưởng chị biết."
Cô còn tưởng cô từ chối rồi chị sẽ biết mình đang tới tháng, ai ngờ chị không những không biết mà còn trách cô không đụng vào người chị. Hương cũng thật hết cách, chưa bao giờ cô thôi thèm muốn vợ mình, mặc dù vợ cô có kiềm chế thói quen này của cô lại nhưng cô vẫn cảm thấy rất đủ đầy. Vậy nên chị trách cô, cô cũng không biết làm sao.
"Còn mè nheo nữa."
Vừa nhắc đến chuyện mè nheo Dung đã ôm đầu mình lại, sợ còn chưa đủ nàng còn lấy gối chặn lấy hai tai mình để không nghe những lời chọc ghẹo từ Hương. Ấy vậy mà Hương vẫn chưa biết đủ, cứ ghé sát vào tai của nàng mà thổi những lời ma quỷ vào, chọc cho nàng đỏ cả mặt, tay chân cũng run lẩy bẩy.
"Em sẽ ráng kiếm tiền mua một chiếc xe hơi nhỏ để chở chị, mưa gió không sợ nữa."
Dung bỏ gối che tai của mình ra, hỏi lại một lần nữa: "Dạ?"
"Em bảo là em sẽ ráng kiếm tiền mua một chiếc xe hơi nhỏ để chở chị với con đi đây đi đó, mưa gió không có sợ nữa."
"Cũng được." Dung gật đầu, nàng hơi nhích người lại phía Hương, em ấy cũng hiểu ý mà ôm lấy lưng nàng vỗ về.
Tình yêu của hai người không phải những điều đao to búa lớn, mỗi ngày hai người bên nhau rất bình lặng, ngày nào cũng nói cho đối phương nghe rằng mình yêu đối phương nhiều đến chừng nào. Mẹ Hương thường trêu, gọi Dung bằng mẹ bé Thương, nhưng Hương nhất quyết không chịu gọi như thế, chỉ gọi vợ mình bằng Dung, chị Dung, là vợ, là chị, cũng là bạn của cô. Cô yêu Dung và mãi mãi đặt chị ấy trước mọi thứ, đương nhiên sẽ không bao giờ thay tên của chị bằng "mẹ bé Thương", cũng không vì bé Thương mà thay đổi vị trí trong nhà.
Cô mãi thương Dung đầu tiên, vì thương Dung mà có bé Thương, nếu chọn con và vợ nhất định cô sẽ chọn vợ. Nói cô là một vị phụ huynh tệ bạc cô cũng chịu, cô chỉ yêu bé Thương bởi vì chị ấy. Đôi khi mẹ cô sẽ mắng cô vì cô lúc nào cũng thể hiện ra rằng mình thương vợ nhiều hơn thương con, cô giải thích, giải thích mãi cũng mệt, sau đó cứ giấu nỗi niềm đó trong lòng của mình. Cô là một kẻ cuồng vợ.
"Hương ơi, mình xin nghỉ lên Đà Lạt chơi không? Từ lúc sinh con tới giờ chị không được đi du lịch đâu hết."
Nhắc Hương mới nhớ là từ ngày sinh con tới giờ Dung không ra khỏi thành phố này, lúc vừa sinh thì sợ đi không tốt, lúc sinh được một thời gian con lại khục khặc bệnh, mãi đến giờ này mới thư thư ra được một xíu thời gian. Hương vuốt vuốt tấm lưng mềm của chị, mỉm cười: "Được, chị xin nghỉ được ngày nào thì mình đi ngày đó."
"Vậy tuần sau nhé? Tuần này chị sẽ mua thêm áo khoác, mua thêm giày dép với váy nữa..."
Dung lẩm nhẩm trong đầu những thứ mà mình cần mua, lần này đi Đà Lạt nữa là lần thứ hai hai người đi với nhau rồi, đã đi một lần đầu cho nên bây giờ nàng đã biết mình cần mua gì. Không khí Đà Lạt trầm buồn thích hợp cho những thứ cổ xưa một chút, mặc dù Dung tự cảm thấy mình là một bà cô cổ lỗ sỉ, nhưng Dung vẫn cần một vài thứ trang nhã hợp với Đà Lạt hơn.
"Mua thêm bỉm cho con nữa, để em xem thử xem người ta cho em bé nhỏ quá lên xe không..." Hương nói nhưng hầu hết chỉ là để trêu Dung.
Dung im lặng nhìn Hương chằm chằm, trên mặt ghi hẳn là bạn bị giận rồi nhé!
"Em giỡn đó, để con ở nhà cho ông bà chăm, hai đứa mình đi thôi."
"Chị ghét em."
Dung hừ nhẹ một tiếng nhưng vẫn rúc vào người Hương tỉ tê xem cần chuẩn bị những gì, hai người nói chuyện cho đến khi thiếp đi, một ngày bình an là vậy.