Ngày hôm sau chị vừa vào thì cô đã thấy trên mặt chị có vết sưng đỏ, chị mặc áo tay dài trong khi còn giúp đỡ cô, nhất định là chị muốn che giấu thứ gì đó. Hương biết nhưng mà không dám hỏi, cô sợ mình hỏi rồi cũng không làm được gì ngoại trừ đau lòng.
Vậy nên cô giả vờ cho chị yên lòng, cho chị nghĩ rằng chị lừa được cô.
Cả mẹ của cô cũng bị trầy khắp người, nhìn mặt như thế này chỉ có thể do đánh nhau, chẳng lẽ hai mẹ con họ rủ nhau đi kiếm chuyện người ta sao?
"Dung!"
"Dạ?"
"Rửa táo dùm em đi."
"Dạ."
Dung cầm táo đem vào nhà vệ sinh rửa, tay áo bị ướt nhưng nàng không dám kéo lên sợ Hương thấy. Đến khi gọt táo thì tay áo vẫn bị ướt, nàng cũng không kéo lên, cứ thế để áo ẩm ướt cái tay mà mặc.
Hương giơ tay định giúp Dung kéo tay áo lên nhưng nàng giật bắn người tránh né, còn lắc lắc đầu bảo rằng: "Chị đang bị dị ứng không được ra gió."
"Vậy hả?"
"Ừm."
Buổi chiều Dung mặc một cái áo mỏng với áo khoác để đi vệ sinh công trình, lúc đang học mọi người "chà ron" thì có người đi thẳng vào bên trong nhà. Nàng ngước mắt lên nhìn thì thấy Hân đang đanh mặt đứng trước mặt mình, nàng vội cụp mắt xuống, nếu nàng giả vờ là người lạ thì Hân có giả vờ không quen nàng không.
"Về!"
Dung im lặng không trả lời, tay vẫn tiếp tục trét vào xi măng trắng rồi bôi lên các khoảng hở của gạch. Hân đem dụng cụ của Dung ném qua một bên, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của chị kéo thẳng ra khỏi khu công trình này. Chị dùng dằng tránh khỏi tay cô, khi cô quay lưng lại nhìn chị còn thấy trên tay chị chằng chịt vết thương.
"Chị rốt cuộc đang sống như thế nào? Hương bệnh sao chị không nói em, không có tiền ăn sao chị không nói em?"
"Chị không nên làm phiền ai hết, chị tự làm tự kiếm tiền được!"
Hân vuốt tay áo khoác của chị lên, thấy được vô số vết thương còn mới, trong lòng cô nhói đau không thôi: "Hương đánh chị?"
Dung kéo vội tay áo của mình xuống: "Hương không đánh chị... mẹ chị đánh chị thôi."
Hai người cùng nhau đi ra khỏi khu nhà, Dung biết được rằng hôm nay nếu nàng dùng dằng không làm nữa thì sẽ không còn làm ở công ty giúp việc này nữa, nàng luyến tiếc nhìn vào bên trong, đó là tiền tươi của nàng, là tiền có thể nuôi sống Hương.
"Chị có cần việc không?"
"Có! Chị cần chứ!"
Hân nghiêng nghiêng đầu nhìn chị, hơi mỉm cười: "Phòng làm việc của em hơi bẩn, nếu chị chịu đến quét dọn thì một ngày có thể làm hai tiếng, nhân viên tạp vụ của bên em một tiếng một trăm rưỡi."
"Một tiếng một trăm rưỡi thì cắt cổ quá!" Dung cảm thán, một tiếng nàng làm sáu mươi ngàn đã thấy nhiều rồi, loay hoay hai tiếng trôi qua rất nhanh.
"Làm theo giờ thì lương cao phải rồi, chị làm không?"
"Làm! Làm từ mấy giờ đến mấy giờ vậy em?"
Hân chắp hai tay ở đằng sau lưng, cùng chị thong dong đi ra lấy xe đi về. Nhìn trên trời cao thì thấy trời rất xanh, nhưng trời xanh như thế lại không công bằng, nếu cô gặp chị sớm hơn, yêu chị sớm hơn có phải chị sẽ không khổ rồi không? Cô ước gì mình có được thứ tình yêu trong lành của chị, ước gì chị yêu mình.
"Tùy chị, dạy xong chạy qua, dọn xong thì về."
Nghe tới đây thì Dung đã biết Hân cố tình muốn giúp mình, nàng cũng không từ chối, quyết định làm cho Hân. Ngày hôm sau sau khi đi dạy xong ghé qua thì thấy phòng làm việc rất rộng nhưng không hề có tí bụi nào, Dung hơi nghi hoặc nhìn xung quanh, Hân thấy vậy bèn vo hai nắm giấy ném xuống đất, giả vờ như trong phòng làm việc cũng có dơ.
Dung thấy vậy cũng đi dọn, dọn sương sương cho xong hai tiếng rồi chuẩn bị ra về. Hân để một phong bì mỏng sẵn cho nàng, khi nàng lấy tiền xong định ra về còn nghe tiếng Hân nói với ra: "Chị chắc là yêu Hương đến suốt đời không?"
"Chị sẽ yêu đến ngày cuối cùng chị còn sống." Dung mỉm cười, cũng không xoay đầu lại nhìn Hân.
Nụ cười trên môi của Hân buồn buồn, nàng viết xuống tờ đơn xin hiến tạng của mình. Nếu chị đã xác định ở bên cạnh Hương suốt cuộc đời này thì cô cũng sẽ thành toàn cho chị, mặc dù cô không được ở bên chị nhưng ít nhất cô có giúp chị tiến đến hạnh phúc.
Số phận trái ngang là thế, khi Hân cũng đi xét nghiệm và biết được rằng mình có thể hiến tạng cho Hương, có lẽ ông trời luôn trêu ngươi như thế.
Hôm đó có vẻ như là một ngày tuyệt nhất trên đời Dung, bác sĩ kêu nàng ra và nói rằng đã có người hiến tạng cho Hương, Dung hỏi là ai nhưng bác sĩ bảo rằng người cho muốn bảo mật tên tuổi. Dung vui vẻ ôm Hương vào lòng, mừng rỡ đến độ chảy nước mắt, nàng liên tục dụi đầu mình vào người Hương hệt như chú mèo cần được chủ vuốt ve.
"Chị vui quá..."
Bà Trân thấy một màn này cũng rớt nước mắt, bà dựa đầu mình vào người chồng mình mà khóc oa oa lên, thì ra ông bà cũng đợi được một ngày có thể ghép tạng cho Hương, thì ra ông bà không phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thì ra con gái nhỏ của hai người vẫn được ở bên hai người.
"Vợ ơi... em được sống bên cạnh chị sao?"
Dung gật đầu thật khẳng khái: "Được, em sẽ ở bên cạnh chị mãi mãi."
"Vậy..."
"Cố lên, vượt qua kì này là xong rồi, đợi em khỏe hơn chúng ta sẽ về nhà."
Bác sĩ kêu ba mẹ của Hương ra ngoài kí tên vào giấy đồng ý phẫu thuật, bà Trân bảo rằng: "Cho con dâu của tôi cùng kí được không? Đó là mạng của chồng nó."
"Được, cứ kí thêm một người không sao."
Bà Trân vui vẻ kêu con dâu của mình cùng kí, chuẩn bị cho ngày mà Hương phẫu thuật. Bác sĩ bảo rằng tỉ lệ là năm mươi năm mươi, nên thử, cho nên gia đình mới đặt cược vào lần thử này, không thể nào thất bại.
Tối trước khi phẫu thuật Dung tuân theo lời bác sĩ mà hạn chế Hương rất nhiều thứ, càng tới giờ phẫu thuật nàng càng lo, em ấy thấy vậy nên cứ chốc chốc lại hôn môi nàng âu yếm, liên tục trấn an nàng rằng sẽ không sao đâu.
Trước cửa phòng mổ Dung nắm chặt bàn tay của Hương dặn dò: "Vì chị mà cố lên, đừng bỏ cuộc nha em."
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau không muốn buông rời, là hai linh hồn vừa hay đã hòa hợp thành một, chẳng muốn tách rời nhau.
"Em yêu chị..." Hương rươm rướm nước mắt, bác sĩ đẩy cô vào bên trong phòng phẫu thuật, đèn phòng phẫu thuật sáng lên báo hiệu một cuộc giành sự sống trong cái chết lại bắt đầu.
Đợi đến hai tiếng sau có một vị y tá hốt hoảng thông báo cho người nhà rằng cần máu gấp, máu chuẩn bị sẵn cũng không đủ rồi. Bà Trân phù hợp nhóm máu cho nên ngay lập tức đi lấy máu, Dung bắt vị y tá kia lại hỏi, y tá bảo rằng Hương rất nguy kịch, có lẽ là không giữ được mạng.
Nghe được câu này mà Dung bủn rủn chân tay, rõ ràng là em ấy vẫn còn khỏe mạnh, tại sao lại thành không giữ nổi mạng?
Ba của Hương định hỏi thêm nữa nhưng y tá đã chạy vào bên trong phòng, bỏ lại cả thế giới bên ngoài cửa.
Dung ngồi mà bần thần hết cả người, thiếu máu, không giữ được tính mạng ư?
Lẽ nào cho dù có phải chịu được muôn vàn cực khổ để chờ đến ngày hôm nay thì Hương cũng sẽ ra đi bỏ nàng? Có phải cuộc đời vốn dĩ là một chuỗi oan nghiệt như thế không? Nàng thật muốn cười, cười cuộc đời này, cười cuộc đời nàng.