Cô Giáo Ở Nhà Tôi

chương 57: thoả lòng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày cuối trước khi được nghỉ các sinh viên rất vui vẻ, ai nấy cũng có dự định sẽ về quê, hoặc sẽ làm thêm ở thành phố, Hương cũng có dự định của mình, cô sẽ đi tìm người mình thương, cùng người ta trải qua kì nghỉ tết. Từ ngày Hương công khai rằng mình yêu Dung, ba mẹ cô cứ dè chừng xem khi nào cô cắt tóc, cô không biết điều này cho đến một ngày mẹ cô lỡ miệng nói: "Không phải con muốn thành đàn ông hả?"

Với bà khái niệm bê đê chính là cắt tóc ngắn như con trai, mặc một chiếc áo thun cá sấu, ngực thì bó lại cho nhỏ rồi đèo một cô gái trên đường. Nghe nói con bà yêu con gái bà cũng khá sốc, nói với chồng bà, hai người mất ngủ cả một đêm. Nhưng mà con thì dù sao chả là con, bà cũng không có học nhiều nên cũng không nhiều lễ giáo lễ nghĩa, con sống vui là được, cho dù có là "bê đê". Nhưng đợi mãi đợi mãi không thấy con cắt tóc bà mới lỡ miệng hỏi.

"Con thành đàn ông hả mẹ? Không có, con vẫn vậy mà, chỉ là bạn đời của con là đàn bà thôi."

"Ấy vậy hen..." Bà gật gù ra vẻ như hiểu rồi, thật ra bà cũng chẳng hiểu lắm.

Hương nói thêm: "Tết này con không về nha mẹ, con đi thăm chị Dung."

"Ừ, đi đi, tết nay mẹ với ba mày cũng đi Đà Lạt chơi, cũng không có ở nhà."

"Dạ. Mẹ ngủ ngon nha."

"Ừ, bê đê của mẹ ngủ ngon."

"Mẹ... mẹ nói gì kì dạ?" Hương đương nhiên không chịu mẹ cô gọi trêu cô như vậy, mặt mày nhăn như khỉ bị bắt ăn ớt.

Mẹ cô cười hề hề rồi tắt điện thoại.

Hương thu xếp quần áo bỏ vào ba lô cẩn thận, thật ra tất cả tiền cô đều dành để đi đến thăm Dung cho nên đồ mua cho dịp tết cũng chưa có, chỉ sợ lên đó bị chị phát hiện. Tối đó Hương chạy xe ra Nguyễn Trãi mua hai ba cái áo mấy chục để mặc cho mới, ít nhất màu sắc của chúng cũng tươi mới.

Đi máy bay từ Sài Gòn ra Hà Nội cũng không lâu lắm, tầm ba tiếng Hương đã tới được Hà Nội. Nàng di chuyển ra nhà xe đến bắt xe khách đi đến chỗ chị Dung, trước khi lên xe còn mua một ổ bánh mì ăn lót dạ. Từ buổi sáng Dung đã dậy rất sớm, nàng trông ngóng Hương tới cho nên dọn dẹp phòng của mình sạch sẽ, rồi nàng suy nghĩ lại, nếu dắt bạn mà ở lại trong khuôn viên trường cũng không nên, vậy nên nàng đi ra một khách sạn gần đó để thuê phòng dài hạn.

Buổi chiều tối hôm đó Dung ra hẳn bến xe để đón Hương, khi thấy Hương, nàng nhịn không được mà đi lại gần, dựa người mình vào người của Hương để cảm nhận vòng tay của em ấy, xa cách mấy tháng mà cứ tưởng như đã mấy năm, nhớ nhung không thể nào dứt nổi. Hương vuốt ve mái tóc mượt sau lưng của chị, để chị thoải mái ôm lấy mình.

"Nhớ em không?"

Dung nhẹ nhàng gật đầu: "Nhớ..."

"Em cũng nhớ chị."

Ở nơi này không khí rất lạnh nên Hương rùng mình, áo khoác của cô căn bản không che bản thân khỏi cái lạnh được, hai người cùng nhau đi ra bãi đỗ xe lấy xe ra về. Dung như dự tính được Hương sẽ lạnh cho nên mang theo một chiếc áo phao mới tinh, khi nàng lấy từ trong cốp xe ra Hương còn không tin nàng đã chuẩn bị cho em ấy.

"Sao chị biết em sẽ bị lạnh?"

"Chị còn không rõ em." Dung nhéo mũi Hương, thật ra ngày đầu tiên nàng đến đây cũng bị cái lạnh dọa cho một trận, nàng đoán được Hương đến đây cũng sẽ mang theo một chiếc áo khoác như cái mặc đi Đà Lạt, thế nào cũng rơi vào kết cuộc y như nàng.

"Để em chở cho."

Dung mỉm cười gật đầu, lâu lắm rồi nàng chưa được ngồi sau xe ôm ai đó. Hai người cùng nhau đi từ bến xe về đến nhà, thật ra Dung cũng chuyển một số quần áo của mình sang khách sạn rồi, khách sạn cũng khá xa trường học cho nên hai người cũng không bị hàng xóm hay đồng nghiệp làm phiền.

Vừa nhìn thấy khách sạn Hương đã cười thầm trong bụng, thấy nét mặt gian trá của Hương nên Dung không khỏi chột dạ, không biết có phải chui vào miệng cọp rồi hay không. Chủ khách sạn thấy hai người cùng đến nên đon đả hỏi: "Hai em đến du lịch hả? Một người đến trước một người đến sau cũng lạ nhỉ."

Dung chỉ lịch sự gật đầu, cũng không giải thích gì với chủ nhà, chuyện của nàng cũng không phải chuyện dễ kể cho người khác nghe.

"Chị... thật sự không thấy được phòng khi chị mướn."

Nhìn chiếc ghế tình yêu tantra trong phòng mà Dung bất giác đỏ mặt, đến khi nhận phòng nàng mới biết, mà phòng nào cũng có nên không đổi được. Được biết nơi này không phải khu du lịch cho nên phòng nghỉ cũng khá ít, kiếm được nơi giá phải chăng để ở nhiều ngày cũng là một vấn đề, deal rồi nên Dung cũng không thay đổi được, vậy nên ghế cứ nằm chình ình ở góc phòng trong sự ngượng ngùng của cả hai.

"Không sao, mướn rồi thì đừng để lãng phí."

Dung nghĩ đến cảnh mình nằm một cách dâm dật ở ghế đó mà mặt còn đỏ hơn, chết thật, nàng tiết kiệm một ít tiền mà mướn chỗ này để rồi bản thân chẳng khác gì một con cá bị bỏ lên thớt, Dung thật sự hối hận...

"Em đi tắm, chị đi mua chút gì ăn chiều."

Nàng còn cẩn thận dặn dò Hương nếu không phải là nàng thì không được mở cửa, sau đó mới dắt xe chạy một vòng xem có gì ăn không, nàng mua hai phần đồ ăn rồi quay trở về, lúc đó Hương cũng đã tắm xong.

"Dạo này em học tốt không? Trường lớp sao rồi?"

Dung gắp đồ ăn bỏ vào hộp của Hương, đi xa Hương quá lâu nên khi gặp lại hai người vẫn có chút gì khá ngượng, không nhìn thẳng vào mặt nhau được. Hương vui vẻ gắp đồ ăn thả ngược lại bát của Dung: "Học cũng ok lắm, chỉ là không có chị nên cuộc sống chán hẳn."

"Tiền đâu em lên đây?"

"Em để dành hôm trước vẫn còn dư."

"Chị chuyển lại cho em, giữ tiền để dành đó mà xài."

Hương cười gian bảo rằng: "Giờ thì không phải nói chuyện qua điện thoại nữa, chị cho em xem ngực một chút đi."

Khi nói chuyện qua điện thoại còn sợ bị quay clip lại hay rò rỉ ảnh hưởng đến danh tiếng, bây giờ trong phòng chỉ có hai người, nhìn ngực một chút ắt hẳn không có vấn đề.

Mặt Dung ngay lập tức đỏ lên: "Nói linh tinh."

Ăn xong rồi cùng nhau đánh răng chuẩn bị cho giấc ngủ vào buổi tối, hai người tỉ tê tâm sự với nhau, kể nhau nghe về quãng thời gian thiếu vắng đối phương như thế nào. Dung cứ thế nói chuyện cho đến khi Hương chịu hết nổi mà lật người lên trên người nàng, nàng chẳng biết từ lúc nào Hương đã nằm trên nàng, cũng chẳng biết từ lúc nào Hương đã hôn lấy cả người nàng, truy hoan đến khi bên dưới của Dung cũng bắt đầu phát đau lên mới ngừng lại một chút.

Khi Hương buông Dung ra cũng là mười hai giờ mấy, lúc này trời đã tối muộn, bên dưới giường của hai người một mảnh ẩm ướt vì cứ liên tục cầu hoan.

Dung mệt mỏi bảo rằng: "Chị nộp đủ thuế chưa?"

Hương hôn nhẹ lên trán Dung, thì thầm: "Đủ rồi, chị ngủ đi."

Truyện Chữ Hay