Buổi chiều sau khi chấm bài xong thì Hân đến trước cửa phòng của nàng, em ấy mang theo một túi thức ăn lớn đồ ăn của Sài Gòn như em ấy hứa, nhận được quà mà Dung áy náy không thôi, nàng không quen khi không lại được lợi.
"Ngại quá, nếu chị về Sài Gòn chị sẽ vác quà ở đây sang nhà em."
"Nếu vậy thì tốt quá."
Nếu chị ấy muốn đến nhà của cô, cô còn hận không thể trải thảm dưới gót chân ngọc ngà của chị, để chị đi mà gót sen còn không lấm bẩn. Nhưng cái thiết yếu là cô biết chị chỉ hứa như vậy thôi, đó là những lời mà người ta áy náy sẽ nói để qua chuyện, nếu cô đặt trong lòng chắc hẳn sẽ thấy nặng nề lắm.
Hai người cùng nhau đi dạo xung quanh khu này, thường vào ban đêm sẽ chẳng ai đi dạo cả, mà Dung cũng không dám đi quá xa khuôn viên trường, dù sao hai người cũng chỉ là hai người phụ nữ. Nếu mà đi với Hương nàng sẽ không sợ, vì nàng biết Hương có võ, ở bên cạnh Hương khiến nàng cảm thấy rất an tâm, cảm giác này không phải ai cũng mang lại được.
"Sao chị lại lên vùng này dạy học?"
Hai người quyết định ngồi dưới một tán cây để nói chuyện với nhau, cũng may là nơi này cũng có một bậc làm bằng xi măng để hai người có thể ngồi. Mà Dung cũng không biết hai người có gì để nói, dù sao hai người cũng không phải bạn bè với nhau.
"Nhà chị sắp xếp cho chị lên đây."
"Nhà chị cũng lạ thật."
Chẳng có bậc phụ huynh nào muốn xa rời con mình quá xa như thế, làm gì có ai yên tâm khi con mình đi ở một nơi xa xôi, nay sạt lở, mai bão lũ, phụ huynh nhà chị ấy cũng quá kì lạ.
Chính bản thân Dung cũng biết phụ huynh nhà mình không giống như phụ huynh nhà khác, ngay từ còn nhỏ nàng đã nhận thức được điều này. Nàng không trách ba mẹ của mình, nhưng nàng nghĩ rời xa họ là một trong những điều khiến nàng cảm thấy thanh thản, tự bản thân nàng cũng thấy mình thật là bất hiếu khi có suy nghĩ ấy.
"Nhà em thì sao? Ba mẹ em tốt với em không?"
Ba mẹ của Hân không biết thế nào nhưng ba mẹ của Hương rất tốt, họ hiền lành chất phác, đối với một cô con dâu lạnh lùng như nàng cũng không tỏ thái độ chán ghét. Ngày lấy Quân nàng đối với họ rất lạnh nhạt, nhưng nàng đã nghĩ rồi, nàng thật sự yêu Hương đến chết đi sống lại, nàng không thể nào không đối xử thật tốt với bố mẹ bên ấy, dù sao nàng cũng cần xây dựng một hậu đài tốt để sau này Hương có ăn hiếp nàng nàng vẫn có người chống lưng.
Dung nghe ba mẹ Hương cũng không phản đối nàng, nàng cảm thấy như vậy đã đủ may mắn rồi, nàng còn sợ ba mẹ Hương cũng giống ba mẹ nàng, sợ rằng hai người sẽ khổ vì gia đình, nhưng gia đình bên ấy tốt như vậy cũng khiến cho Dung đỡ lo hơn. Nàng bỏ gia đình mình mà theo Hương, hi vọng mọi chuyện sẽ tốt.
"Nhà em cũng rất tốt, mặc dù em không hay gặp ba mẹ mình. Ba mẹ em ly dị rồi..."
Dung im lặng lắng nghe Hân, cho em ấy biết rằng nàng có nghe những gì em ấy nói.
"Ba mẹ em lấy nhau như bao nhiêu cặp đôi khác, họ cũng đã rất vui khi sinh ra em. Nhưng mà vào năm ba mẹ em ly hôn, sau này em mới biết là do mẹ em còn thương người cũ." Hân cười buồn buồn, "Người cũ đó của mẹ em trông rất giống chị, vậy nên lần đầu tiên gặp chị em đã thấy quen thuộc, về nhà xem hình cũ của mẹ mới xác định được phong cách của chị rất giống như người kia..."
"Mẹ em nói chị ấy tên Tâm, Nguyễn Trương Mỹ Tâm. Đúng như người ta nói, tình đầu khó quên..."
Trời càng lúc càng lạnh buốt, hai bên má của Dung như sắp bị đóng băng lại, nàng nắm hai bàn tay của mình lại, vu vơ suy nghĩ về mối tình đầu của mẹ Hân. Người ta trông có vẻ giống nàng ư? Cuộc đời này dáng vẻ giống như nhau nhiều vô số kể, mà Dung là loại phổ thông nhất, giống nàng ắt hẳn cũng rất nhiều.
"Thời ấy chị Tâm rất đẹp, giống như chị..."
Vậy nên lần đầu tiên gặp Dung cô đã thấy rất thích kiểu gương mặt của Dung, lần đó chỉ là Dung vu vơ lên hát một bài, cô kiên nhẫn đợi một ngày có thể gặp lại chị ấy, cuối cùng trời cũng như ý nguyện để cô có thể gặp lại người mình muốn gặp. Càng tiếp xúc với chị ấy cô càng biết được chị ấy rất cô đơn, dáng vẻ rất giống như người yêu cũ của mẹ cô lúc cô nhìn những tấm ảnh chụp của chị ấy ở nhà. Cô nghĩ nếu mẹ cô gặp, mẹ cô cũng sẽ thích phong thái của chị ấy.
"Chị chẳng có chút nào đẹp hết."
Từ ngày còn nhỏ mẹ của Dung đã không hài lòng nhan sắc của nàng, hết mắng nhiếc rồi lại mỉa mai rằng nàng xấu, vậy nên khi ai khen nàng đáng yêu, xinh đẹp, nàng đều không tin. Làm sao một con bé xấu xí như nàng có thể xem là xinh đẹp? Như vậy là xúc phạm từ xinh đẹp. Nàng chải tóc gọn gàng mẹ nàng lại bảo nàng gương mặt cứng nhắc, nàng thả tóc mẹ nàng bảo lẳиɠ ɭơ dâm tiện, nàng mặc áo thun mẹ nàng bảo muốn thành bê đê, nàng mặc áo sơ mi mẹ nàng bảo dậy thì sớm muốn kiếm đàn ông, chưa bao giờ nhan sắc của nàng được mẹ nàng hài lòng. Nàng cũng tự xem bản thân mình xấu xí hết thuốc chữa, ai khen nàng, ai yêu nàng nàng cũng không để tâm.
"Chị hát em nghe đi, khán giả của chị lặn lội lên đây để nghe nhạc đó nha."
"Em muốn nghe bài gì?"
"Hát bài nào chị muốn hát cũng được."
Chuyện hát một bài đối với Dung là một chuyện đơn giản, điều duy nhất cha mẹ cho nàng chính là một chất giọng hay và khỏe, khi ở nhà nàng chỉ dám ca hát nho nhỏ trong phòng, chỉ sợ cha mẹ sợ nàng lơ đễnh việc học. Người hâm mộ của Dung cũng không nhiều, thật ra trong những người hâm mộ gần gũi với nàng nhất nàng chỉ chơi với Hân, vậy nên có thể đặc cách cho em ấy được nghe hát riêng.
"Này em trong lành, có nghe không?
Bài ca tháng trong đợi mong...
Hãy lại đây ngồi, gác hết bao buồn vui, kể anh nghe, thật say sưa về em..."
Giọng hát của Dung hệt như tiếng của thiên sứ đang hát vang một khúc khải hoàn, chúng khiến cho tâm hồn như quỷ dữ của Hân cũng muốn mềm dịu trở lại, khiến tất cả gai góc của Hân cũng trở nên ngọt ngào. Cô nghĩ mình thích nghe giọng của chị ấy, thích đến say mê mất rồi.
"Anh sẽ nhận ra nhận ra mình hạnh phúc, sau bao tổn thương, điều người ta cần trao cho nhau nào phải đâu thứ tha... mà là ủi an..."
Dưới khung cảnh bình yên của vùng trời Tây Bắc, không một tiếng nhạc đệm nào khác ngoại trừ tiếng côn trùng reo, chị ấy lại hát nên một khúc hát êm đềm đến vậy. Hân thấy rằng từ đó về sau cũng không thể quên được ngày hôm nay, ngày mà bầu trời Tây Bắc trở nên dịu dàng quá đỗi, ngày mà trái tim của cô cũng cảm thấy được an yên. Lần đầu tiên trong đời Hân không cảm thấy ba mẹ ly hôn với nhau là sai lầm, lần đầu tiên trong đời cô được một người ủi an, lần đầu tiên cô nghĩ rằng mình nên tha thứ cho họ.
"Em có thích riêng bài nào không? Chị hát cho em nghe."
"Chị hát bài nào em cũng thích, bao giờ chị về Sài Gòn để em được nghe nhạc chị hát?"
"Chị cũng không biết khi nào chị được về, về rồi sẽ gọi em đi nghe hát, được không?" Dung cố tỏ ra là mình ổn nhưng thật ra chẳng ổn tí nào, nàng muốn về bên cạnh Hương