"Mời uống trà." Thẩm Yên Phi bưng hai chén Hồng Trà đến trước mặt khách.
Khi Tề Mẫn giương nanh múa vuốt lung tung đồng thời không ngừng thét chói tai, bảo vệ ở đại sảnh và cảnh sát khu xã cũng ở đây giải quyết hiện trường hỗn loạn, vậy mà Thẩm Yên Phi lại chỉ dám núp ở quầy trong đại sảnh len lén nhìn ra phía ngoài.
Bởi vì cô không bị cận thị, cho nên cô thấy rất rõ ràng tình huống bi thảm trên mặt Vũ Lâm, Thẩm Yên Phi rất không có lương tâm lại vẫn cười được.
Vũ Lâm thúi mà cũng bị đánh trúng, hì hì. Thẩm Yên Phi tự cho là rất có nghĩa khí đi ra khỏi toà nhà. Chỉ là cô núp ở sau lưng bảo vệ và cảnh sát khu xã, dĩ nhiên, Tề Mẫn nhìn thấy cô đi tới là gào thét không dứt!
Cuối cùng không biết vì sao, Tề Mẫn và Vũ Lâm trên mặt chồng chất vết thương đều theo cô vào thang máy, sau đó một người không thể làm gì ngồi liệt ở trên ghế sa lon, một người khác lại hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ trừng mắt nhìn Thẩm Yên Phi, "Phốc!" Thẩm Yên Phi đã không biết là lần thứ mấy lại không nhịn được bật cười, cho dù đã lên nhà, cũng vào phòng, mỗi lần nhìn thấy mặt Vũ Lâm là lại một lần cô cười đã, "Trước kia còn nói tôi sưng lên như đầu heo, anh bây giờ mới đúng là đầu heo.
Vũ Lâm trắng mắt liếc cô một cái, cũng không nghĩ xem hắn vì người nào mới thành ra như vậy.
"Vũ Lâm, anh không cần bôi thuốc sao, phốc!" Thật sự rất tức cười đó, chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của hắn gọi điện thoại cho Tề Hạo nhanh trở lại xem, cuời một cái rất tốt.
"Đương nhiên là muốn, nếu khuôn mặt sánh ngang với Phan An của tôi mà lưu lại bất kì vết sẹo nào, chúng phụ nữ sẽ khóc lóc." Hắn vừa nói vừa hung hăng trợn trắng mắt nhìn người khởi xướng một cái!
"Đợi chút, em tìm dược cao cho anh." Thẩm Yên Phi đảo lại muốn cười ra miệng, vội vàng xoay người rời đi. Tề Mẫn nhìn bóng lưng cô biến mất sau cánh cửa, Tề Hạo mới không coi trọng loại nhóc con này!
Vũ Lâm lắc đầu một cái, cô vĩnh viễn không biết vấn đề của bản thân là ở chỗ nào, không, phải nói đời này cô ta vĩnh viễn không thay đổi được.
Sau khi Thẩm Yên Phi cầm dược cao cho Vũ Lâm xong thì đi vào phòng bếp, thứ nhất là bởi vì bị bọn họ náo loạn như vậy cũng gần đến lúc nấu cơm rồi, thứ hai là bởi vì cô không dám cùng ở trong phòng khách đợi với Tề Mẫn, mặc dù có Vũ Lâm ở đây, nhưng ánh mắt của cô ấy giống như vẫn muốn giết cô. Cô vân nên núp ở phòng bếp từ từ nấu ăn thôi.
"Cô muốn đợi đến lúc nào thì mới chịu đi?" Vũ Lâm sờ sờ mặt của bản thân, trời ạ, vẫn còn chảy máu.
"Đương nhiên là chờ Tề Hạo trở lại." Nếu như cô nhóc này có thể vào ở , tại sao Tề mẫn cô lại không được?
"Cô chắc chắn chứ? Cô xác định sau khi Tề Hạo trở về sẽ không đá cô ra ngoài?" Vũ Lâm xem kịch vui nói, đừng nói hắn không nhắc nhở cô ta.
Tề Mẫn dừng một chút, "Tôi là em gái của anh ấy, tại sao anh ấy để một cô gái vào nhà ở còn tôi thì không được?" Chỉ cần vừa nghĩ tới Tề Hạo thế nhưng để một cô gái vào ở trong nhà của anh, lửa giận giống như tràn ngập trong cơ thể cô ta!
"Rất tốt, chỉ cần cô biết bản thân là em gái của hắn là được." Tay Vũ Lâm lại gối lên sau ót, lui về phía sau thoải mái co quắp.
Tề Mẫn tức giận nhìn chằm chằm Vũ Lâm, Vũ Lâm nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, căn bản không muốn quan tâm tới cô ta.
Không biết đã trải qua bao lâu, Vũ Lâm ngửi thấy một mùi thơm truyền ra xông vào mũi, "Thơm quá." Hắn mở mắt men theo mùi vị đứng lên.
"Anh đói bụng sao?" Thẩm Yên Phi bưng món ăn lên trên bàn ăn.
"Nhiều món như vậy." Vũ Lâm đến gần bàn ăn gắp một miếng thịt lên ăn, "Ừ, ăn ngon."
Nếu là hắn, tiêu sáu trăm ngàn cũng đáng , nhìn đại ca một chút, kể từ khi mang cô gái này về cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi thì không bình thường, đi làm so với người bình thường không khác biệt lắm, xem ra chuyển đầu tư là chuyện sớm hay muộn.
"Tề Hạo cũng sắp về." Thẩm Yên Phi nhìn đồng hồ.
"Đại ca sẽ trở về sao?" Bình thường nếu xuôi nam dò xét cửa hàng, đại ca sẽ trực tiếp ở Nam Bộ nghỉ ngơi , ngày.
"Anh ấy nói sẽ trở về ăn cơm tối." Thẩm Yên Phi nói.
"Đại ca nói muốn trở lại ăn cơm?" Miệng Vũ Lâm còn đang ngậm một miếng thịt hỏi.
"Ừ, chuyện giống vậy tại sao vẫn hỏi?" Thẩm Yên Phi gật đầu một cái.
Cũng chỉ vì bồi một cô gái ăn cơm mà chạy tới chạy lui như vậy? Chưa bao giờ biết đại ca sẽ làm chuyện không hiệu suất như vậy, Vũ L không thể lý giải lắc đầu một cái.
Tề Mẫn ở một bên nghe, nói không có phản ứng là gạt người, cô ta không muốn tin tưởng Tề Hạo sẽ làm ra loại chuyện như vậy, anh luôn luôn lấy chuyện công việc là trên hết.
"Tề Mẫn, cô có đói bụng không? Có muốn ăn cơm trước hay không?" Thẩm Yên Phi hỏi, mặc dù cô ấy rất không thân thiện với cô, nhưng cũng là bạn bè của Tề Hạo? Lại còn là em gái?
"Không cần để ý cô ấy á..., Tề đại tiểu thư không chết đói ." Vũ Lâm lành lạnh nói.
Thẩm Yên Phi vội vàng xoay người tránh về phòng bếp, ánh mắt lăng trì của Tề Mẫn lại bắt đầu lia về phía cô, cũng đâu phải là cô nói ra.
"Linh, linh, linh. . . . . ." Tề Mẫn đang do dự có nên nghe điện thoại hay, còn Vũ Lâm lại ngồi ngay ngắn trước bàn ăn cầm chén cơm lên, căn bản không có ý muốn nghe điện thoại.
"A lô, mới vừa rồi em ở phòng bếp." Không cần đợi đối phương trả lời, Thẩm Yên Phi cũng biết là ai, bởi vì chỉ có anh mới gọi vào điện thoại nhà thôi.
"Có muốn anh mua gì đó về không?" Anh rất nhanh sẽ về.
"Không cần, anh nhanh trở lại, em đã nấu xong." Cô không biết Tề Mẫn làm sao? Vẫn trừng mình, cô ấy không mệt mỏi sao?
"Được, anh về ngay." Tề Hạo cúp điện thoại.
Lồng ngực Thẩm Yên Phi dùng sức thở ra một hơi, A, Tề, lúc nào thì. Tề Mẫn dựa vào cô gần như vậy?
"Là Tề Hạo sao?" Tề Mẫn không chút cảm xúc hỏi, từ nhỏ đến lớn Tề Hạo chưa từng chủ động gọi điện thoại cho cô, nếu như anh chịu nhận điện thoại của mình cũng đã là rất không tồi rồi.
"Đúng, đúng sao? Chắc là vậy." Thẩm Yên Phi như một con rùa lùi vào phòng bếp.
Tề Mẫn phát hiện bản thân rất ghét cô! Buổi chiều lúc ở cửa lớn lần đầu tiên nhìn thấy cô cũng đã rất không thích cô.