Editor: Cẩm Băng Đơn
--
Đẩy cửa ra.
Ánh mặt trời chiếu lên trên người Bạch Hi, cực kỳ ấm áp.
Con đường lớn này lúc nào cũng rất náo nhiệt, mặt ai nấy đều tràn ngập vui vẻ, giống như ngày nào cũng trôi qua thật tốt đẹp vậy. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng như thế, Bạch Hi lại có chút không yên, nhíu nhíu mày, vừa đi vừa tìm kiếm căn cứ Dị Năng Giả trong thành phố này, đi được một lát lại cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, nơi này, vì sao lại giống như không có kiến trúc to lớn đồ sộ này, thật sự không còn cách nào nên Bạch Hi hơi cong thắt lưng hỏi một ông già ở ven đường.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài có biết căn cứ Dị Năng Giả của thành phố này ở đâu không ạ?"
"Cái gì... Sao? Cậu nói to một chút! Tôi không nghe rõ!"
"Xin hỏi ngài có biết căn cứ Dị Năng Giả của thành phố này ở đâu không!" Bạch Hi hơi gia tăng âm lượng, nhưng kỳ quái là mấy người chung quanh nghe thế thì phản ứng hơi quá lên, tiếng xì xào bàn tán miễn cưỡng chui vào tai Bạch Hi.
"Phụt, ha ha! Cậu từ chỗ nhà quê nào lên đấy? Căn cứ Dị Năng Giả? Vốn đã không còn từ sớm rồi!"
"Đúng vậy đúng vậy, từ lúc chúng ta theo nữ vương cùng đầu lĩnh zombie đồng quy vu tận thì không còn zombie xuất hiện nữa!"
"Thằng nhóc này sao vô lễ thế, dưới mí mắt nữ vương mà lại hỏi căn cứ Dị Năng Giả, có nữ vương ở đây, không cần căn cứ Dị Năng Giả? !"
Nói xong, đám người chung quanh lập tức không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên bức tranh treo thật cao ở trên bầu trời. Bạch Hi nghe thấy cũng không nổi giận, cười cười đi qua, nhưng cậu rất hiếu kỳ nữ vương trong lời bọn họ là ai! Đang định ngẩng đầu nhìn về phía bức tranh ở xa xa, bỗng nhiên cảm giác bị người ta đâm phải. Cúi xuống, thấy một cậu bé nho nhỏ mặc áo khoác màu tro đội mũ đen.
"Thật xin lỗi." Người kia có giọng nói như của bé trai đang trong thời kỳ chuyển giọng, kỳ quặc mà khó nghe. Bạch Hi lắc lắc đầu nhưng không nói cái gì, va thì cũng va rồi, cũng không phải là có miếng thịt rơi xuống, người ta cũng đã xin lỗi rồi, mình còn muốn người ta làm gì nữa?
"Không có gì, em đi đi!" Phất phất tay, đang định ngẩng đầu nhìn bức tranh kia, thì sắc mặt Bạch Hi có chút khó coi. Bé trai kia... Nhìn đứa nhỏ đi qua dòng người, góc áo màu xám mỏng manh bay bay, không dính một chút tro bụi.
Thằng bé kia đã trộm cái bóp tiền mà mấy ngày trước Trang Dĩnh cứng rắn nhét vào trong túi cậu.
--
"Này! Cậu bé kia! Đứng lại!" Tuy rằng số tiền kia không quan trọng lắm, nhưng đó là của Trang Dĩnh, không phải của cậu, chung quy vẫn nên đòi lại. Bạch Hi đi theo sau đứa bé kia, vậy chắc hẳn là một bé trai, phát dục còn chưa đủ cho nên vóc người mới thấp như thế.
Đáng chết... Bạch Hi nhíu mày, đi theo sau thằng bé kia, len qua được vài người thì thoáng cái trở nên chật chội, xem ra nó đã phạm tội nhiều lần, trộm bóp tiền rồi trốn vào nơi đông người, để mình muốn tìm mà không được! Bạch Hi xoa xoa bàn tay đang toát mồ hôi, được rồi, đến đây thì phải? Không gian di động, lên!
Kêu một tiếng, Bạch Hi đã tới ngay đằng sau đứa bé trai kia, vốn khoảng cách giữa hai người cũng chẳng xa mấy, chẳng qua là ở giữa có quá nhiều người, cho nên trở thành con đường khó có thể vượt qua.
"Ha! Bây giờ cũng nên bị anh bắt rồi!" Bạch Hi túm được bả vai bé trai kia, nhưng đồng thời đám đông chật chội đột nhiên lại xuất hiện thêm một người, có người bị chèn xuống, chèn lên! Vì thế rất nhanh như phản ứng dây chuyền giáng lên trên người Bạch Hi, bé trai kia hoảng sợ hô lên một tiếng muốn chạy trốn, lúc bị mọi người áp đảo là lúc Bạch Hi lựa chọn ôm lấy cậu bé đó, như vậy, thì chạy không thoát rồi!
"Ôi cái hông của tôi..."
"Ối, mẹ kiếp! Ai dẫm chân bà mày, mau bỏ cái chân ra!"
"Mấy người nhanh lên một chút! Phía dưới còn có người đấy!"
Lấy Bạch Hi làm trung tâm, có rất nhiều người bị liên lụy theo đó, đẩy trái đẩy phải, tôi đè anh, anh đè tôi, thậm chí còn nhân cơ hội này thúc đẩy mối tình nhỏ nữa cơ! Lúc chèn nhau, chẳng may va chạm nên hôn phải nhau hoặc là bị đẩy đến sát đối phương, cảm giác kia, tuyệt vời không thể tả, tim vẫn còn đập tình thịch đây này! Thế nên mãi tới khi Bạch Hi rời khỏi thế giới này, thế giới này vẫn cứ bàn tán xem khi nào thì hoạt động đẩy nhau đó mới xuất hiện tiếp.
Khi mọi người dần dần cử động thân thể rồi rời đi, Bạch Hi và bé trai bị đè ở phía dưới cùng rốt cục cũng nhìn thấy mặt trời.
"Phù, phù." Bạch Hi khó khăn hô hấp, cậu thật sự không ngờ dưới tình thế cấp bách sử dụng không gian di động lại gây ra một trận náo loạn như thế.
"Này, em trai, em không sao chứ?" Nới thằng bé trong ngực ra rồi đứng thẳng dậy nghỉ ngơi, một hồi lâu Bạch Hi đột nhiên cảm giác được có chút kỳ quái, tại sao thằng bé này không nói chuyện?
Bé trai cúi đầu ôm người, ngồi lẳng lặng ở một bên, lúc này cẩn thận quan sát nó, Bạch Hi chợt phát hiện, cả người nó đang run rẩy.
"Em làm sao vậy?" Thử thăm dò lay lay bả vai nó, Bạch Hi hỏi.
Mà nó lại đột nhiên bộc phát ra sức mạnh thần kỳ! Dùng sức gạt tay Bạch Hi ra, cố nén xúc động cho Bạch Hi một cái tát.
Bạch Hi sửng sốt. Thằng bé này, hình như đang khóc, dưới nón che vành màu đen, gương mặt của cậu bé đều ở trong bóng tối, nhưng Bạch Hi lại cảm thấy "Cậu ta" đang khóc, hoặc là nói, là "Cô bé" . Bạch Hi yên lặng, ban nãy bị nhiều người chèn ép như vậy, tay của mình vừa vặn đặt ở trước ngực cô bé, sau đó... Không thể tránh khỏi đụng chạm tới một chỗ mềm mềm. Xấu hổ không dám ngẩng đầu rồi, làm sao đây? !
"Không phải anh đang hỏi căn cứ Dị Năng Giả ở đâu ư?" Hình như cô bé đã lấy lại được bình tĩnh, giọng nữ mang theo âm mũi vang lên.
"Đúng vậy..." Bạch Hi ấp úng nói, cổ họng trở nên dinh dính, ngoại trừ Phạn Phạn ra thì đây lần đầu tiên tiếp xúc gần với con gái như thế, đúng, chính là lần đầu tiên.
"Vậy tôi nói cho anh biết mấy chuyện đó, hơn nữa tha thứ việc làm ban nãy của anh, cái bao tiền này, sẽ thuộc về tôi, được không?" Cô bé quật cường ngẩng đầu lên, gương mặt bị vành nón ngăn trở giống như ánh mặt trời xóa tan mây mù hiện ra.
Rất trắng. Chẳng biết tại sao Bạch Hi lại nghĩ như thế, đúng, rất trắng, rất giống Phạn Phạn, làn da rất trắng.
"Được." Không tự chủ được mà đáp ứng. Có lẽ, là cô bé này có chút giống với Phạn Phạn, trắng như cô ấy.
Cô bé cười cười, làn da tuyết trắng, ngũ quan xinh xắn làm cho cô bé giống như một con búp bê sứ được làm rất kỳ công.
"Đổi địa phương đi, ở đây không tiện để nói chuyện."
"Được." Bạch Hi mỉm cười.
Ánh sáng màu vàng chợt lóe lên, nhìn lại, cũng đã biến mất.
--
Không phí nhiều công phu lắm để đi từ đầu đường tấp nập tới một tầng hầm ngầm không có ánh sáng, Bạch Hi đột nhiên hiểu ra vì sao da cô bé kia lại trắng như thế, bởi vì cô bé ở tầng hầm. Cho nên cậu lại càng thương cô bé hơn, bởi vì chính mình, cũng từng sống ở hầm ngầm.
"Bỏ cái suy nghĩ trong đầu anh đi, tôi không cần anh thương hại tôi." Giọng nói máy móc, thật sự không thích hợp với gương mặt xinh đẹp đó. Chỉ Nhàn theo thói quen bước nhanh, lập tức đã đi tới cái nơi duy nhất có một cái ghế sofa mềm mại, cô bé dựa người lên trên đó.
"Hô." Chỉ Nhàn thả lỏng hơi thở, trở lại cảm giác gia đình, thật là tốt.
"Căn cứ Dị Năng Giả đã bị dỡ bỏ rồi, anh còn muốn hỏi cái gì?" Nghỉ ngơi một lát, Chỉ Nhàn mới ý thức được trong cái tầng hầm ngầm này còn có một người đàn ông đang đứng thẳng tắp ở giữa phòng.
"Anh... Anh muốn biết, em có thật sự biết không?" Bạch Hi có chút nghi ngờ, cậu chuẩn bị hỏi chuyện giữa cậu và Trang Dĩnh, nhưng cứ nghĩ hỏi một cô bé cái chuyện như thế này đúng là chẳng có ích gì, còn không bằng hỏi một ông già cho dễ.
"Hừ, chỉ cần không phải chuyện phải lên trời xuống đất mới có thể biết được, tôi nhất đĩnh sẽ biết." Chỉ Nhàn có chút khinh thường cười cười.
Cái nhân loại này, cứ đứng ở chỗ này tự cho là đúng, cho rằng chỉ có các ngươi mới biết được tất cả sao?
--
Khi Bạch Hi yên lặng xem những cảnh tượng như chiếu phim điện ảnh kia, cậu dụi dụi mắt, một lúc lâu không nói gì, Chỉ Nhàn đương nhiên cũng nhìn thấy hình ảnh này, cô bé bĩu môi, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Một lúc lâu, Bạch Hi mở miệng.
"Em là Yêu?" Cậu lựa chọn những hình ảnh cần thiết rồi ghi nhớ ở trong đầu, hỏi một vấn đề không liên quan.
"Làm sao có thể." Chỉ Nhàn không đồng tình.
"Vậy?" Bạch Hi theo bản năng hỏi lại, nhưng đột nhiên phát giác mình và cô bé này mới gặp nhau lần đầu tiên."A, thật xin lỗi, đây có thể là bí mật riêng tư của em, anh không nên hỏi, tạm biệt, cám ơn em đã cho anh xem mấy thứ này." Nói xong, Bạch Hi xoay người rời đi.
"Đợi một chút." Nhíu nhíu mày, Chỉ Nhàn gọi Bạch Hi lại.
"Đã nhiều năm rồi tôi chưa nói chuyện với người khác, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, nói chuyện với anh, thế nào." Thế giới này hoàn toàn xa lạ với cô bé, cô đơn lâu lắm rồi, yên tĩnh lâu lắm rồi, cũng sẽ có một bụng lời muốn nói với người khác, nếu đã gặp được người này, như vậy nói cho anh ta biết chuyện của mình, cũng không tính là thiệt thòi nhỉ?
Bạch Hi nghe vậy thì vui mừng quay đầu lại, cô bé có chút giống Phạn Phạn này, làm cho cậu không kìm được muốn tìm hiểu, đều là tóc dài màu đen, đều là màu da tuyết trắng, độ tuổi hoa nở, hoặc cũng có thể nói là, ít nhất nhìn là như thế.
--
Ánh mặt trời xinh đẹp, vạn vật ngây thơ, thôn dân cần cù và thật thà đang đổ mồ hôi ở trên đồng ruộng của mình.
"Ông Trương này, ông nói năm nay thu hoạch như thế nào? Mặt trời ngay đỉnh đầu, thật sự là không chịu nổi." Bây giờ đang là mùa hè.
"Kệ nó thôi, thu hoạch như thế nào cũng không phải là phải làm hay sao." Ông Trương là một người không muốn tăng phiền não cho mình, bụng dạ đơn giản hiền lành nhưng không ngu dốt, nếu mấy người trong thôn người gặp phải chuyện phiền lòng gì thì đều tìm ông Trương để làm phiền ông, khi ra khỏi cửa nhà ông Trương, không ai còn vẻ mặt đau khổ nữa.
Ngày hè chói chang, chỉ có tốp ba tốp năm thôn dân vẫn cứ chăm sóc hạt mầm ở bờ ruộng, nếu không có ai chăm sóc, mấy cây mầm đang yên ổn sẽ tự dưng chết héo!
Ông Trương lau mồ hôi trên mặt, nhìn trời xanh đầy ánh mặt trời chói mắt, thi thoảng có gió nhẹ thổi qua, xua bớt đi cái nóng.
"Ầm ầm ――" Tiếng xé gió vang lên, mọi người nhìn chung quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng, xa xa thấy một vật thể có hai con mắt từ phía chân trời đang lóe sáng lên, kéo thật dài về sau... Ở hướng gần ông Trương!
"Ông Trương! Ông Trương! Mau tránh ra!" Thôn dân thấy hiện tượng này nên đều quay đầu hét lớn với ông Trương, khổ nỗi khoảng cách xa quá nên không thể làm gì được.
Thật ra thì ngay từ đầu ông Trương đã nhìn thấy thứ kia, đây là cái gì? Ông không biết, nhưng cái vật thể lóe sáng này lại không cho ông cảm giác nguy hiểm nào, giống như nó là đồ vật của mình, hoặc là nói nó tới để tìm mình, giống như là... Con của ông vậy, đang chạy về phía ba mẹ mình đòi ôm.
"Rầm!" Tất cả tiếng quát tháo đều bị tiếng nổ của vật thể lóe sáng này rơi xuống bao trùm, một chùm ánh sáng đi qua, đám thôn dân nơm nớp lo sợ lại gần ông Trương.
"Ông Trương, ông ấy... Còn sống không?"
"Không... Không biết... nữa." Mấy thôn dân tràn đầy ngạc nhiên vừa nghĩ mà sợ, tiếng nổ lớn như vậy, nếu đánh vào người mình... Cả người không khỏi run lẩy bẩy, cái tình cảnh máu thịt lẫn lộn này... Thật sự không dám nghĩ nữa.
"Không đúng, ông Trương không chết!" Một thôn dân gan lớn đã chạy đến cạnh ông Trương, quần áo vẫn nguyên vẹn, vẫn là gương mặt lương thiện kia.
“….. Ông Trương không chết!"
--
Bị vật thể không biết tên từ trên trời rớt xuống, ông Trương lại không chết, hơn nữa còn bình an vô sự. Tất cả mọi người trong thôn đều nghe thấy tiếng nổ lớn này, nhưng dưới tiếng nổ như thế, ông Trương lại chẳng bị gì cả, chỉ xỉu đi mà thôi, sau đó ông được những thôn dân khác nâng đến dưới bóng cây nằm nghỉ ngơi, một lát sau thì tỉnh lại.
"Sao vậy? Sao nhiều người xúm lại vậy." Sau khi tỉnh dậy, ông Trương mơ mơ màng màng nhìn từng cái gương mặt thân thiết hoặc kinh nghi, không rõ chân tướng.
"Ông Trương này, ông không có chuyện gì chứ?" Ông Hồ sửa giày dép ở đầu thôn hỏi, sờ sờ đầu ông Trương, rồi sờ tay, hình như không có chỗ nào bị đứt cả.
"Đi đi đi, xê sang một bên đi, để tôi qua nhìn." Thầy thuốc Lý trong thôn cau mày đẩy mấy người đang tụm quanh ông Trương ra, làm như thật xem mạch cho ông Trương, mò mẫm khung xương. Một lát sau cũng ngạc nhiên đứng lên.
"Ông Trương không có chuyện gì!" Lời vừa nói ra, mọi người vây xem đều cảm thán.
"Ông Trương quả nhiên là người tốt gặp lành mà, bị đánh trúng mà lại không có chuyện gì!"
"Đúng vậy, thật sự là may mắn!"
"Này! Mấy người có thấy, cái thứ rớt từ trên trời xuống hay không?"
"Nói như thế, tại sao lại không có nhỉ? Hơn nữa trên đất cũng không có lõm xuống, lẽ ra tiếng nổ lớn như thế, cũng phải lõm xuống vài phân chứ!"
"Ai nha! Mấy người đừng làm ồn ông Trương nhà tôi nữa, để tôi dẫn ổng trở về, không có gì quan trọng hơn người đâu!" Theo giọng nói này, một người đàn bà đẫy đà đi tới đỡ ông Trương dậy, từng bước một đỡ chồng mình về nhà.
"Mình nó này, mình thật sự không sao chứ?" Trần Mỹ Lăng có chút lo lắng hỏi ông Trương.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, chắc chỉ bị cảm nắng mà thôi." Ông Trương thật sự không biết sao lại thế này, đợi cái vầng sáng kia tiến tới thì mình đã không còn cảm giác gì nữa, cái gì cũng không biết rồi.
"Không có chuyện gì là tốt rồi." Trần Mỹ Lăng chợt nhớ tới một chuyện, đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng nói với ông Trương.
"Mình đấy, nếu không có chuyện gì, buổi tối hai vợ chồng mình sinh bé con đi, hai vợ chồng mình cũng đã rồi, còn chưa có đứa nào cả." Người đàn bà kia xấu hổ ghé vào tai ông Trương, thẹn thùng nói.
Ông Trương cười ha ha, kỳ thực ông không già, chẳng qua là làm việc nhà nông nên da mới biến thành đen như thế, hơn nữa tính tình lại chững chạc, cho nên người trong thôn mới gọi là ông Trương, bảo kêu như thế cho nó thân!
"Năm ngoái, ông Vương cách vách đã thêm thằng cu rồi đấy!"
"Vậy hả." Ông Trương hớn hở nghe vợ lảm nhàm.
"Tôi thì ngược lại không có suy nghĩ đó đâu, dù là con gái hay con trai tôi đều thích!"
"Ừh, ừh, mình thích là được rồi."
"Biết không? Thực ra là lão Vương léng phéng với mụ góa Lưu ở cuối thôn đấy! Không phải lúc trước chúng ta đều nói..., sao bụng của mụ góa Lưu lại to lên ấy? Thật ra thì..." Nghĩ đến đây, Lưu Mỹ Lăng nhịn không được che miệng cười khanh khách.
"Thật ra là chuyện tốt con mẹ nó lão Vương làm! Mụ góa Lưu sinh con gái, ông ta lặng lẽ ném nó đi! Cái tên khốn kiếp mất dạy này!" Nói một chút, Lưu Mỹ Lăng đột nhiên ngậm miệng lại, không ngờ lại nói tục rồi. Vụng trộm nhìn thoáng qua chồng mình, mới tiếp tục nói.
"Cho nên, mụ góa Lưu muốn lấy máu nhận thân cũng không được! Đứa bé sơ sinh đã bị ông ta vứt đấy! Chúng ta không thể như vậy, con gái là cái áo bông ấm áp của mẹ, sinh con gái cũng không tồi! ..." Tiếng dần dần nhỏ lại, ông Trương cùng vợ của mình dìu nhau đi về nhà, ai cũng không phát hiện ra, bụng lão Trương có một vệt sáng yếu ớt đang lóe lên.
--
Ông Trương mồ hôi đầm đìa chuyển người lại, nằm ở trên giường vuốt ve gương mặt đã của Lưu Mỹ Lăng nhưng được bảo dưỡng trông như chỉ mới tuổi.
"Vợ, đủ rồi nhỉ?"
"Ừhm." Lưu Mỹ Lăng đỏ mặt gật gật đầu.
--
Tháng mười, thoáng một cái đã qua đi, trong thôn cũng không có thay đổi gì, nhưng dù là ai cũng biết, mọi người trong thôn từ trước đến nay đều hoan nghênh nhà ông Trương, bỗng dưng lâu rồi không còn ai tới hỏi thăm nữa. Người người đều nói cô vợ cần cù xinh đẹp như hoa lại thật thà của ông Trương ký thực không phải là một cô vợ cơ duyên trời cho, mà là một con quái vật!
"Hu..." Tiếng khóc trong trẻo và bực tức, khóc lóc làm tan vỡ trái tim ông Trương.
Ông không tin. Nhìn cái bụng vợ lồi ra thật quái dị, mặc kệ nó quái dị thế nào, ông cũng không tin vợ mình là quái vật mà người trong thôn nói tới.
Mang thai được hai tháng, bụng của vợ ông cũng chỉ hơn người bình thường có một chút mà thôi, nhưng từ tháng thứ tư, bụng đã bắt đầu dài ra, dẹp lại, hai vợ chồng suy nghĩ có thể là do ăn nhầm thứ gì đó, cho nên đi tìm thầy thuốc Lý xem bệnh cho Lưu Mỹ Lăng, không xem còn đỡ, vừa thấy đã hù Lưu Mỹ Lăng ngất ngay tại chỗ. Thầy thuốc Lý nói, trong bụng này vốn không có đứa nhỏ nào cả, ông tự nghe bụng của vợ ông mà xem, có động tĩnh đứa nhỏ vươn vai đá chân không? Ông Trương nghe vậy lập tức áp tai lên bụng Lưu Mỹ Lăng, sau một lúc lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì. Lưu Mỹ Lăng hỏi chồng nghe thấy gì, ông Trương không nói chuyện. Nhưng Lưu Mỹ Lăng là ai? Đó là người cùng giường chung gối với ông Trương mười năm! Làm sao có thể không nhìn ra biểu tình của chồng được cơ chứ? Xong rồi... Không có con. Trước mắt bỗng tối sầm, lập tức mất đi trực giác.
"Mình nó, đừng khóc, một hai tháng sau con sẽ ra đời, khóc sẽ không tốt cho con đâu..." Ông Trương ngày thường nói khéo như rót mật vào tai, đến đây thì không biết nói thế nào nữa, thấy Lưu Mỹ Lăng khóc, không biết nên làm sao mới phải.
"Con? Sinh ra cái gì tôi và mình đều không biết!" Lưu Mỹ Lăng tức giận, giận bản thân mình, càng giận đám người trong thôn, nhưng lại không giận ông Trương, mấy tháng nay ông Trương chưa bao giờ thay đổi thái độ với bà, vẫn giống như trước đây, không nói câu nào nặng lời cả, không mang theo chút thái độ xa cách nào nhìn bà cả.
Lưu Mỹ Lăng nhìn ông Trương, xoa mặt chồng, lại khóc thút thít.
Ông Trương đau lòng, đau lòng vợ, vội ôm vợ vào trong ngực trấn an, không nói gì.
Trong lúc vành tai và tóc mai hai vợ chồng chạm vào nhau, bụng Lưu Mỹ Lăng đột nhiên quặn đau.
"Mình nó..." Lưu Mỹ Lăng cau mày đẩy chồng ra.
"Sao thế?" Ông Trương không hiểu nhìn vợ.
Cảm giác đau đớn dần dần tăng lên, kích thích thần kinh vốn yếu ớt của Lưu Mỹ Lăng, mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán chảy xuống, cau mày cắn chặt môi. Ông Trương hình như hiểu chuyện gì, xoay người chạy ra ngoài, muốn đi gọi thầy thuốc Lý, đến mức ngay cả lời vợ đang hơi thở mong manh nói cũng không nghe rõ.
"Đừng đi..." Trong lúc mơ màng, Lưu Mỹ Lăng thấy chồng mình tông cửa xông ra, mình ơi... Mình ơi, mình cũng muốn đi sao? Lại một cơn đau ập tới, Lưu Mỹ Lăng hôn mê. Không có một bóng người ở trong phòng, cái cửa mở ra rồi đập vào... Tiếng kẽo kẹt... vang lên, bụng Lưu Mỹ Lăng đột nhiên nổi thành hình, lúc biến thật to ra, lúc lại giống như hình của một con động vật kỳ quái, cứ biến hóa như vậy trong chốc lát sau đó lại định hình, cuối cùng trở thành cái bụng rất bình thường của phụ nữ có thai.
"Ông Trương à, không phải tôi đã nói là không xem được bệnh của vợ ông rồi sao, ôi..." Sắc mặt thầy thuốc Lý thật khó coi khi bị ông Trương kéo đi, nếu không phải ông Trương là người tốt, có chết hắn cũng không tới nơi này nữa, người phụ nữ có thai này, trong bụng của cô ta vốn không có đứa nhỏ! Nhưng không biết vì sao cái bụng đó lại giống thổi khí vào mà ngày một lớn hơn, hơn nữa hình dạng kỳ quái vô cùng! Đây rõ ràng là cái bụng mà người bình thường không nên có!
"Thầy thuốc Lý, xem như tôi van xin ông, xem vợ tôi đi, cô ấy sắp sinh rồi..." Ông Trương khổ sở cúi đầu, mặc dù trong bụng Mỹ Lăng không có động tĩnh, nhưng mình và vợ đều thấy nó to lên, nhất định bên trong có thứ gì! Mặc kệ nó dài hay hình thù kỳ quái bao nhiêu, thì cũng là con của mình!
"Aizzz." Thầy thuốc Lý không lay chuyển được người đàn ông đáng thương một lòng suy nghĩ vì vợ này, dứt khoát hạ quyết tâm, đẩy ông Trương ra, cất bước dài đi tới ngưỡng cửa nhà ông Trương, đẩy cửa, tiến vào, ông Trương theo sát sau đó rồi quẹo vào phòng ngủ.
"Mỹ Lăng, thầy thuốc Lý tới rồi... Mỹ Lăng? !" Lưu Mỹ Lăng vốn đang nằm ở trên giường giờ lại ngã ở trên mặt đất, từ làn da trắng bệch cùng đầu đầy mồ hôi, có thể nhìn ra được Lưu Mỹ Lăng đã bị hành hạ không ít. Ông Trương bước dài một bước tiến tới bên cạnh Lưu Mỹ Lăng, ánh mắt sốt ruột nhìn thầy thuốc Lý.
"Được rồi được rồi, ông mau để vợ ông nằm lên trên giường, mang một chậu nước lạnh tới, cô ta ngất rồi thì sẽ không sinh con được!" Thây thuốc Lý đã hạ quyết tâm nên không còn băn khoăn nữa, dựa theo kinh nghiệm của mình mà dặn dò ông Trương, trong thôn này từ lớn tới nhỏ ốm đau hay sinh sản đều là do hắn khám và chữa bệnh, chẳng qua là, bụng của Lưu Mỹ Lăng, tại sao lại giống như... Thay đổi hình dạng?
Hai mắt thầy thuốc Lý phức tạp nhìn bụng Lưu Mỹ Lăng, cũng không kịp nói thêm cái gì, bây giờ cứu người quan trọng hơn, mặc kệ có phải bụng cô ta thay đổi hình thù hay không!
"Thầy thuốc Lý, nước đây!" Hai tay ông Trương bưng chậu nước đi từ sân vào trong phòng, vội vội vàng vàng đi nhanh làm nước rớt ra cả đường đi.
"Ừh, ông gọi Tiểu Phân tới đây." Thầy thuốc Lý ngồi ở bên giường, nhận chậu nước từ trong tay ông Trương, hai tay múc nước hắt mạnh vào mặt Lưu Mỹ Lăng.
"Được!" ÔngTrương không chút cẩu thả đáp ứng rồi chạy nhanh đi, Tiểu Phân là người giúp đỡ thầy thuốc Lý, đó là một cô bé mặt mày xinh đẹp, ở bên cạnh phòng khám thầy thuốc Lý, càng nhiều người càng tốt, hi vọng vợ và con bình an vô sự!
"Rốt cuộc trong bụng này là thứ gì, thật đúng là rất tò mò... Hơn nữa..." Thầy thuốc Lý tự nói, chậm rãi đưa tay thò vào trong áo Lưu Mỹ Lăng, tưởng tượng thấy sắp có cảm giác mềm mại, thân dưới của hắn lặng lẽ run rẩy. Mẹ nó... Kỳ thực hắn vẫn không thể hiểu nổi, vì sao Lưu Mỹ Lăng xinh đẹp như hoa lại lấy cái cái người khù khờ như ông Trương, hơn nữa đã hơn tuổi mà vẫn duy trì được bộ dáng lúc mới . Điều này luôn dụ hoặc hắn... Nghĩ tới thân thể Tiểu Phân khô quắt không đủ quyến rũ, thầy thuốc Lý liền bĩu môi, nếu không phải cái bụng kỳ quái này của Lưu Mỹ Lăng, thì làm sao hắn lại chờ tới bây giờ chứ? Lấy cái cớ đến khám bệnh tại nhà, là sự che đậy tốt nhất! Trong phòng chỉ có hắn và Lưu Mỹ Lăng, trong sân chỉ có gió thổi hiu hiu, im ắng làm cho người ta kìm không được hoảng hốt...
"XÌ...!" Nóng đến mức nướng chín tay! Bởi vì quá nóng nên thầy thuốc Lý mất trọng tâm ngã từ trên giường xuống mặt đất, sao lại thế này? Hai mắt thầy thuốc Lý tràn đầy hoảng sợ, chỉ đụng có một lát thôi, chẳng mềm mại như trong tưởng tượng, mà là nóng rực.
"Mày... Rốt cuộc mày là quái vật gì... ?" Hai tay thầy thuốc Lý chống trên mặt đất, vô ý thức hỏi ra miệng, Lưu Mỹ Lăng trước mắt, bụng đang biến hóa một cách kỳ dị, vốn cái bụng kia đang là cái bụng bình thường của một người phụ nữ có thai, nhưng bây giờ lại giống như đang có thứ gì đó sắp đi ra ngoài. Tim thầy thuốc Lý đập rộn lên, yết hầu khát khô, hắn lần đầu tiên thấy dị tượng này, mắt thấy có thứ gì đó sắp chui ra khỏi bụng, Thầy thuốc Lý nuốt một ngụm nước bọt, thật sự là không chịu được, đứng lên chạy ra ngoài, chạy tới cửa vừa vặn bắt gặp ông Trương đang dẫn theo Tiểu Phân.
"Ông Trương! Cứu mạng!" Thầy thuốc Lý hô to.
"Sao thế sao thế? Vợ tôi xảy ra chuyện gì ư? !" Lúc này Ông Trương vẫn một lòng một dạ đặt toàn bộ tâm tư lên người vợ nên chưa cân nhắc được ý tứ trong lời của thầy thuốc Lý, đẩy thầy thuốc Lý ra rồi xông vào bên trong. Khổ nỗi dưới tình thế cấp bách mà sức đẩy lại quá lớn, thầy thuốc Lý bị đẩy ngã trên mặt đất, Tiểu Phân theo sát sau đó vội vã bước lên phía trước đỡ thầy thuốc Lý lên, ái muội dùng ngực cọ cánh tay thầy thuốc Lý. Đáng tiếc cái chiêu này bình thường có tác dụng thì bây giờ lại không có hiệu nghiệm với một người đang sợ hãi như ông ta, thầy thuốc Lý tâm phiền ý loạn đẩy Tiểu Phân ra, muốn vào cửa nhìn xem rốt cuộc là thứ gì, nhưng lại không dám, đúng lúc này chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc oe oe từ trong phòng truyền ra.
"Là con gái, con gái! khà khà!" Trong phòng, ông Trương cười ha ha, Lưu Mỹ Lăng cũng từ từ tỉnh lại sau khi đứa bé ra đời, mắt to ướt át nhìn chằm chằm đứa bé trên tay ông Trương, vui đến mức nói không ra lời, không phải là quái vật... Quả thật là con của mình.
"Ông... Ông Trương... Sao có đứa bé này được?" Thầy thuốc Lý run run rẩy rẩy đỡ khung cửa nhìn đứa bé trong tay ông Trương, đó là một bé gái, hai mắt đỏ bừng nhưng vẫn không mở, bộ dạng thật khỏe mạnh.
"Đây không phải là do thầy thuốc Lý giúp Mỹ Lăng sinh sao?" Ông Trương nhìn đứa bé trên tay, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
"Không đúng, thầy thuốc Lý! Làm sao để nó đừng khóc đây?" Chỉ có một tiếng khóc nỉ non, cho tới bây giờ lại yên tĩnh, chỉ có bộ ngực hơi phập phồng có thể làm cho ông Trương yên tâm rằng đứa nhỏ này không có việc gì!
"Ông, ông đánh vào mông nó, đánh thêm vài cái là được." Thầy thuốc Lý đang chuẩn bị hỏi tiếp, khổ nỗi bị ông Trương ngắt lời nên lời định hỏi phải nuốt vào trong.
"Ông Trương, ông vừa vào thì chính là như thế này ư?" Thầy thuốc Lý hỏi.
"Cái gì?? Sao vậy, không phải nó do ông đỡ đẻ mà ra ư! Tôi vừa tới thì nó đã ở trên đầu giường rồi! Hỏi tôi làm cái gì, chẳng lẽ nó không phải do ông đỡ đẻ, thì tự tôi sinh à? khà khà!" Ông Trương vội vàng tìm cách cho đứa bé tiếp tục khóc, thuận miệng ném ra một tin tức khiến thầy thuốc Lý khiếp sợ.
Đứa nhỏ này, do tôi tự sinh à! Nghĩ đến đây thầy thuốc Lý trừng lớn hai mắt, đứa nhỏ trong lòng ông Trương miễn cưỡng có thể khóc thành tiếng rồi, nhưng lúc này thầy thuốc Lý cả người lạnh lẽo, đầu nặng bước nhẹ kéo Tiểu Phân ra khỏi nhà ông Trương.
"Ông Trương, nên gọi con là gì nhỉ?" Không có ai quấy rầy hai người nói chuyện cho nên Lưu Mỹ Lăng mở miệng, vừa sinh xong, vậy mà lại không hề mệt mỏi.
"Gọi Chỉ Nhàn đi! Chúng ta không có văn hóa, đây chính là cái tên tôi hỏi lão già họ Vương đoán số mạng mà có, bảo vệ bình an đấy!"
"A! Được!" Lưu Mỹ Lăng cười thầm, cười vì cuối cùng thì căn nhà này cũng ra dáng cái nhà. Có một đứa bé đáng yêu, chỉ mong con được vui vẻ mà lớn lên!
Hình như đứa bé trong tay ông Trương nghe thấy được lời trong lòng của mẹ..., trong tiếng khóc đứt quãng mang theo mỉm cười.
"Tại sao không nói tiếp vậy?" Trong tầng hầm ngầm u ám, Bạch Hi có thể thấy rõ biểu cảm lúc này của Chỉ Nhàn, nhưng chính cái tư thái vô tri vô giác đó lại càng làm cho người ta cảm nhận được bi thương thật sự.
Chỉ Nhàn lắc lắc đầu, không muốn nói nữa, chỉ nói có chút trí nhớ, năm đó sẽ củng cố ba lần, sang năm sẽ củng cố hai lần, năm sau sẽ củng cố một lần, sau đó, mười năm sẽ củng cố một lần, đến bây giờ, trăm năm cũng cổ lại một lần cũng thấy mệt mỏi, phần ký ức này đã quá lâu, quá lâu rồi.
--
Thời gian trôi đi, lúc Bàn Cổ tạo ra trời cũng chính là lúc Thiên Đình bị sụp đổ. Nó rơi vào nhân gian, đầu thai vào cái bụng của một người phụ nữ, biến thành hình dạng của một đứa bé, thiên phú dị bẩm, có khả năng đoán trước tương lai và xem cả quá khứ của vạn vật khắp thế gian. Đáng tiếc, trái tim trong sáng, không suy nghĩ cho chính mình cho nên nên bị kẻ gian tung lời xằng bậy, cả thôn phỉ nhổ.
(Bàn Cổ là nhân vật khai thiên lập địa trong truyên thần thoại Trung Quốc)
--
"…. Em gái nhỏ."
Ai? Chỉ Nhàn ngây ngẩn cả người, còn có ai sẽ nói chuyện với mình? Quay đầu nhìn quanh, bên kia chính là nhà của mình, nhưng đã không thể trở về nữa, thấy cũng chỉ là một mảnh đất khô vàng với rễ cây, không còn ai ở đây.
"Ở đây này."
Lại tới nữa, rốt cuộc là ai. Chỉ Nhàn nhíu mày, mới đi chưa được mấy bước, cái giọng nói kia lại vang lên.
"Xuất hiện đi, đừng đợi ta đánh ngươi rồi, không xuất hiện thì cút ngay." Chỉ Nhàn quăng một câu ra ngoài không khí, mình là thần khí, kỳ thực luôn cho rằng, thấy được quỷ hồn yêu ma, có thần lực thiên phú, nghĩ rằng muốn bắt được người này kỳ thực rất đơn giản, nhưng bây giờ lại không có tâm trạng làm như thế.
Cúi gằm mặt đá đá bùn đất trên mặt đất, giầy thêu có hình hoa sen đế màu trắng lập tức bị nhuộm màu đen, Chỉ Nhàn đau lòng nhanh chóng ngồi xổm xuống lấy tay phủi phủi, ngu ngốc, sao lại sơ ý như thế, đây là do mẹ làm, không thể bẩn, không thể hư, về sau sẽ không còn có đôi giầy thêu nào như thế để mang nữa đâu, mẹ ơi... Hốc mắt có thứ gì đó sắp trào ra, rớt xuống chiếc giầy thêu, sau đó lại một viên ngọc châu rớt xuống. Mẹ thích đứa nhỏ như thế nhưng lại không có con, cần cù và thật thà như vậy lại tâm tâm niệm niệm không muốn nhớ nhung, thương yêu mẹ của mình như vậy cuối cùng cũng không thể gặp được...
Chỉ Nhàn đưa tay che mặt, len lỏi qua khe hở nhìn đất vàng, bỗng nhiên cũng nhớ tới gương mặt này.
Còn quan tâm làm gì nữa chứ? Nếu bọn họ tin tưởng mình, thì sẽ không bị thầy thuốc Lý dùng lời bậy bạ mê hoặc, nếu tim đã có khuynh hướng giả dối, như vậy chân tướng có được phơi bày hay không, có cái gì khác biệt đâu? Mình là Yêu? Chỉ Nhàn muốn cười, là Yêu vì sao lại không chộp lấy thầy thuốc Lý mà nuốt chửng chứ? Giúp các người biết trước tai nạn, nhìn thấy tin vui, có được cũng chỉ là kết quả này ư? Miệng vết thương cả người đang mơ hồ đau lên, thấy cái tương lai không nên thấy tương là hậu quả như thế nào. Hai mắt Chỉ Nhàn dần dần đỏ lên, cắn môi, không phải đã nói là không tính toán nữa rồi sao, không phải đã nói không thèm nghĩ nữa à? Mà mình cũng vốn là người không có cảm tình.
Bỗng nhiên đứng dậy, một chùm sáng đi qua, miệng vết thương của cô bé dần dần khép lại, cạn kiệt căn nguyên lực lượng đổi lấy việc chữa lành vết thương vẫn không thể khiến cô bé vui vẻ lại được. Bóng tối che mờ tầm mắt, cô bé chậm rãi ngồi xổm xuống co rúc ở trên đất, nghỉ ngơi một lát đi, lúc mở mắt ra thì trời lại quang đãng thôi mà.
Một đôi con ngươi ướt át hiện ra trong không khí, đáng thương tội nghiệp nhưng lại mang theo gian trá.
"Không còn gì nữa thì anh đi đi." Chỉ Nhàn bắt đầu đuổi người.
Bạch Hi thất thần trong chốc lát, rõ ràng cô bé rất khổ sở, nói nhiều với cậu như vậy, còn chưa nói xong thì đã ngừng lại, bây giờ không biết trong lòng có cảm xúc gì nữa, có chút buồn bã mất mát, còn muốn tìm hiểu cô bé này.
"Vì sao?"
"Cái gì mà vì sao?" Chỉ Nhàn nhíu mày.
"Em..." Bạch Hi nghĩ một lát, Yêu? Cô bé nói mình không phải là Yêu, như vậy phải dùng cái gì để gọi cô bé bây giờ?"Em có thể nhìn thấy quá khứ, tại sao phải trốn trong cái tầng hầm ngầm không có bóng tối ở thành phố phồn hoa này?"
Gương mặt Chỉ Nhàn dần dần trở nên lạnh, có ý gì? Muốn dò xét chuyện của mình? Anh có tư cách gì thăm dò chuyện của tôi."Chuyện này có liên quan tới anh à."
"Vậy, vậy tại sao em lại phải trộm tiền? Mưu sinh ư?" Bạch Hi thật sự không rõ vì sao một người giống Yêu như cô bé lại phải lo ăn, mặc ở, đi lại, chẳng lẽ thân là một người có thân phận kỳ dị chưa từng dùng cách khác để đi kiếm tiền?
"Đủ rồi, tôi nói với anh chuyện của tôi, là bởi vì tôi đã thấy anh từ trước, hơn nữa tôi cũng đã nói rất rõ ràng, anh có được thứ anh muốn, như vậy số tiền này cũng sẽ là của tôi." Anh nghĩ rằng tại sao tôi lại phải nói chuyện của tôi cho anh? Đó là trao đổi ngang bằng, hiểu chưa.
Bạch Hi yên lặng, cô bé từ chối nói chuyện với cậu, đây là vì sao?
Cậu xoay người rời khỏi tầng hầm ngầm, khuôn mặt cô bé phía sau thoáng thả lỏng, nhưng vẫn lựa chọn cái gì cũng không nói.
Đột nhiên đi từ tối đến sáng, Bạch Hi không thích ứng nheo mắt, lấy tay che ánh mặt trời, muốn ngẩng đầu nhìn xem bầu trời bao la lúc này, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
"Phạn Phạn." Bạch Hi bình tĩnh kêu cái tên kia ra, thông qua năng lực của Chỉ Nhàn cậu đã biết thế giới này đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng nhìn thoáng qua bức tranh được treo ở trên không trung, con đường tương lai cậu sẽ đi thật tốt, nhưng không có cô ấy thì tương lai là cái gì đây.
“Sau đó thì sao? Sau đó con bỏ cô em gái nhỏ kia mà đi?” Ngọc Phong Tử nằm ở trong long Thụ Yêu đã có chút đau eo mỏi lưng, cho nên đứng dậy hoạt động gân cốt. Đối với chuyện này, Thụ Yêu không biết làm gì ngoài việc cười trừ, cái tên vô lại này, dùng xong rồi ném.
“Sư phụ, người nghĩ đi đâu thế?” Bạch Hi tùy ý ngồi dưới đất, vì cậu rất hiểu rõ tính tình của người sư phụ này cho nên không xù lông lên.” Con chỉ biết được một chút tương lai từ cô bé đó, sau đó cô bé ấy kể chuyện xưa cho con nghe.” Cô gái lạnh lung khiến Bạch Hi không thể không bác bỏ quan hệ, mặc dù giữa bọn họ vốn chẳng có quan hệ gì.
“Quên đi không chọc con nữa, rốt cuộc con đã thấy gì? Cô bé tóc vàng ban nãy là ai?” Ngọc Phong Tử đi đến bên cạnh Bạch Hi rồi ngồi xuống. “Nhóc con, lần này thu về không ít phi tần đâu.” Ngọc Phong Tử nghiêm túc chưa được mấy giây đã không nhịn được lại lộ ra bản chất bát quái của mình.
“Những thứ con nhìn thấy, con sẽ không để cho nó xày ra.” Bạch Hi không muốn kể lại tất cả những chuyện cậu đã chứng kiến, bởi vì cậu sẽ không để cho nó xảy ra. “Cô gái kia…”
“Là Chỉ Nhàn nói với con.” “Tôi muốn đi tìm cô gái tóc vàng.”
“Chú ý cái cô gái tóc vàng kia.” Giọng điệu của cô bé bình tĩnh và yếu ớt.
Bạch Hi nhớ cô bé ấy đã từng nói như thế.
“Vậy ư.” Ngọc Phong Tử nhíu mày, xem ra cô bé kia còn có chút tình người, ít ra cũng cố gắng tỏ vẻ đạo đức?
“Ha ha!” Nghĩ đến đây Ngọc Phong Tử không nhịn được nở nụ cười. Nhìn thấy Thụ Yêu lặng lẽ đứng dậy đến gần, sờ sờ bắp đùi mình khiến mặt hắn đỏ au rồi nhảy cẫng lên.
Bình thường cái tên vô lại này có tư tưởng và hành động thuộc dạng bất cần đời, nhưng một khi dự tình rơi trúng vào bản thân hắn, nhất định là cực kỳ kích động. Thụ Yêu cười cười.
Thụ Yêu nghĩ nghĩ, đi ở đằng sau, nói “Anh và Phong Tử đã ở một thế giới không có khả năng sẽ xuất hiện, sau này thế giới kia bị một loại sức mạnh phá hủy rồi được tái tạo lại, bọn anh bị thổi đến thế giới kia, cứ như thế, một lần cuối cùng vừa vặn tới nơi này.” Thụ Yêu vung tay lên ném ra một quả cầu bảo vệ màu xanh nhạt, vì phòng ngừa cái cô bé còn chưa biết là địch hay bạn kia đột nhiên tập kích, Thụ Yêu không thể không tạo ra một quả cầu bảo vệ được.
“Nhưng anh có thể cảm giác được mặc dù thế giới kia biến hóa vài lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là một thế giới này, vậy thì rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?...” “Hơn nữa mùi vị sức mạnh trên người cô bé kia.” Vẻ mặt Thụ Yêu bình tĩnh, mặc kệ đối phương thần thông như thế nào, hắn đều tin rằng mình sẽ không hao tổn một cọng lông nào mà vẫn có thể mang Ngọc Phong Tử và Bạch Hi rời đi, nhưng hiện tượng kia, hắn chưa bao giờ nghe thấy, khó tránh khỏi sẽ có mấy phần tò mò.
“Mấy chuyện này em cũng không rõ lắm, nhưng em có thể chắc chắn thế giới này chính là do cô ấy tạo ra.” Khi gặp được cô gái thần kỳ kia, vốn đã chuẩn bị kỹ càng, có lẽ sẽ khai chiến, có lẽ sẽ bị đối phương bỏ lại phía sau trong lúc truy trốn, sau đó không thể rời khỏi thế giới kia. Nhưng thực sự thì tình huống bây giờ đúng là như thế.
“Cô,” Bạch Hi còn chưa mở miệng, thiếu nữ trước mặt giống như đã hiểu suy nghĩ trong lòng cậu nên giải đáp cho cậu.
“Anh cứ định như thế mà đi ư, như vậy thì chờ đi, đợi đến lúc cô ấy tỉnh lại.” Mái tóc của cô gái tóc vàng sáng lên sưới ánh mặt trời, dung nhan ấm áp làm long người ta ấm lên, nhưng chỉ vì gương mặt không biểu cảm của cô bé lại làm cho phần lo lắng này vô hình mất đi.
“…” Bạch Hi bị câu trả lời đơn giản và trực tiếp cảu cô bé làm cho bối rối, trừng mắt nhìn sau đó mới phục hồi tinh thần lại.
“Em là…”
“Tôi là ai không quan trọng. Nếu muốn đi thì đi đi.” Lại không chờ cho người ta mở, miệng đã lập tức nói luôn.
Cô gái kia lập tức đi về phía trước, Bạch Hi cũng đành phải đi theo, chẳng qua lúc đi ra khỏi thành phố, cậu quay đầu nhìn đô thị phồn hoa một cái, hi vọng sau khi mình rời khỏi, Bạch Hi thật sẽ trở về. Mặc dù thế giới này không phải là của cậu, nhưng nếu làm cho người phụ nữ cùng đứa con thương yêu của “mình” buồn bã cả đời, cậu nhất định sẽ áy náy, Còn có, Chỉ Nhàn, nhất định sẽ có người đến cạnh em, em nhất định phải chờ…, người có tấm long tốt bụng nhất định sẽ có kết quả.
“Lại thêm một phi tử nữa?” Ngọc Phong Tử quay lưng lại nói nhỏ vì sợ bị Thụ Yêu và Bạch Hi nghe thấy được.
“Sư phụ, người nói cái gì?” Bạch Hi không nghe rõ Ngọc Phong Tử đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng dè dặt cẩn trọng kia, nghĩ như thế nào cũng biết không phải là lời nói hay ho gì…
“A, không có gì, đúng rồi, con và cô bé này đã đi đâu?” Ngọc Phong Tử ra vẻ đạo mạo xoay người qua.
“Nhảy giếng”
“Ừ…nhảy giếng.”
“Vâng, nhảy giếng.”
“Cái gì?! Nhảy giếng?” Sau khi lặp lại cái từ nhảy giếng xong, Ngọc Phong Tử rốt cục chú ý tới có chỗ nào không đúng rồi, nhảy giếng? Bạch Hi đã làm chuyện có lỗi với Phạn Phạn nên hai người tự tử?!
“Con nhảy giếng làm cái gì? Có phải đã làm cái gì sai trái với lương tâm không? Hả?” Ngọc Phong Tử ép sát Bạch Hi, mặt khác lại hỏi. “Đồ đê, đừng có xấu hổ! Hai ta ai với ai, có chuyện thương tâm gì như phá zin thì nói ra cho sư phụ vui vẻ với nào?” “Sư phụ…” Sắp bị ép sát đến quả cầu phòng hô, Bạch Hi phải khom thắt lưng đến cực hạn, nhưng Ngọc Phong Tử lại cứ thế không tự chủ được mà càng ép sát hơn.
“Khụ, ngươi đi lại đây.” Thụ Yêu đứng một bên không chịu được nữa, đi ra phía trước kéo Ngọc Phong Tử trên người Bạch Hi ra, giống xách như mèo nhỏ vậy. Cái người này, coi hắn không tồn tại à? Thụ Yêu đen mặt, hơi hơi khó chịu.
“Hô, hô.” Sờ sờ cái hông có chút đau đau, Bạch Hi đưa cho Thụ Yêu một cái ánh mắt cảm kích, thứ lỗi cho cậu chỉ nói chuyện có một nửa, nhưng chẳng ai ngờ rằng sư phụ lại phản ứng kịch liệt như vậy cả?! Bạch Hi điều chỉnh hô hấp, sư phụ liên tiếp đặt câu hỏi thật sự làm cho cậu không chống đỡ nổi.
“Nhảy giếng là để rời khỏi cái thế giới kia, giống như bản thân cô ấy cũng chỉ có thể như vậy mới rời đi được, sau đó chúng con đợi ở trong này hai ngày, cho đến khi cô ấy nói bạn của con tới, khi đó con mới biết được sư phụ và anh bạn của con tới, khi đó con mới biết được sư phụ và anh Thụ Yêu cũng đang ở đây.” Lần này Bạch Hi nói một hơi, sợ sư phụ không nghe rõ chỗ nào, lại bắt đầu đặt câu hỏi.
“Vậy hả, vậy nếu như muốn biết chân tướng sự tình, vẫn phải hỏi cô bé kia?” Ngọc Phong Tử sờ sờ cằm, giương mắt nhìn Thụ Yêu, vừa nhìn qua đã làm cho hắn có chút giật mình.
“Chậc, nhìn cái mặt như bị mẹ bỏ của ngươi, oan ức à?” Ngọc Phong Tử đi đến bên người Thụ Yêu, dùng cánh ray chọc chọc Thụ Yêu, chế nhạo hỏi.
Thụ Yêu đen mặt không nói chuyện.
“Đen mặt làm gì, da trắng như thế cho nên đen thế nào cũng không được đâu.” Ngọc Phong Tử vẫn cười hì hì chọc chọc Thụ Yêu, nhưng chọc mãi cũng vô ích. Thụ Yêu di chuyển, cự tuyệt cái tên nam nhân không đứng đắn này lại dám dùng phương pháp không đứng đắn đó dụ dỗ hắn.
Ngọc Phong Tử sửng sốt, thật lâu vẫn không phục hồi tinh thần lại. Bạch Hi đứng bên cạnh muốn lên tiếng nói hai câu, nhưng Thụ Yêu và Ngọc Phong Tử lại cùng lúc vẫy vẫy tay, có một số việc không phải người bên ngoài nói là có thể lắng xuống được.
Phong Tử…Cho tới bây giờ cũng chưa từng nói là không thích Phỉ Phỉ. Thụ Yêu nhìn lại mình ở trong quá khứ, đợi lâu như vậy rốt cục cũng có cơ hội, chẳng lẽ đó không phải là điều mình muốn ư? Nhưng sự chua xót trong long bây giờ là cái gì đây?
Thụ Yêu ngu ngốc, nhất định còn đang suy nghĩ chuyện trước kia đi? Bây giờ ta thích ai chẳng lẽ ngươi không biết sao? Lại còn ăn dấm chua với đồ đệ của hắn. Ngọc Phong Tử cũng có chút ấm ức, tức giận nghĩ, nhưng nghĩ một lát lại bỗng nhiên ngẩn ra, mình cũng biết có thể hắn sẽ nghĩ tới chuyện trước kia không phải sao? Một khi đã như vậy, vì sao chưa bao giờ hứa hẹn gì với hắn, làm cho hắn luôn luôn không biết con đường phía trước ở đâu để đi cùng mình. Khẽ cắn môi, Ngọc Phong Tử hiếm khi có được suy nghĩ không bình thường như thế.
Sư phụ…Anh Thụ Yêu…Bạch Hi cau mày, đều là lỗi của cậu, mới vừa rồi hai người học còn đang tốt, giờ bỗng dưng lại trở nên gượng gạo thế này. Nhưng tại sao phải gượng gạo…? Chẳng lẽ cảm tình, là thứ yếu ớt lắm ư? Nhớ tới mẹ đối ba, Trang Dĩnh với chồng, Chỉ Nhàn đối với người thân, tất cả những thứ đó, đều là cảm tình. Như vậy, mình đối với Phạn Phạn là cái gì đây? Rốt cuộc tính là cái gì? Bạch Hi cảm giác mình giống như bị bệnh, bất luận là cái gì, đều sẽ nghĩ tới Phạn Phạn, chẳng lẽ mình đã trúng một loại độc có tên là “Phạn Phạn” ư? Tại sao phải như vậy? Mày chẳng hề giãn ra, ngược lại càng nhíu nhiều thêm, trong long giống như có một bụng khí, phải mổ cho luồng khí này thoát ra thì mới thoải mái được.
Bạch Hi đang đắm chìm trong chuyện đó mãi không thể gỡ ra được, đột nhiên có người động, cảm giác được tiếng vang, Bạch Hi cùng Thụ Yêu đều nhìn về phía Ngọc Phong Tử.
“Ngươi…” Thụ Yêu không kịp nói chuyện, bởi vì khi hắn nhìn thấy Ngọc Phong Tử thì Ngọc Phong Tử đã bắt đầu gia tốc rồi. Ngọc Phong Tử lập tức chạy tới đánh lên trên người Thụ Yêu, dùng răng nanh cắn rách miệng Thụ Yêu, máu tươi tràn ra khóe miệng hai người, có chút tanh, thật đúng là cái mùi tanh khó chịu, Thụ Yêu nhíu nhíu mày.
“Ngu ngốc.” Ngọc Phong Tử lau miệng, sau đó liếm liếm, rồi nhìn thẳng vào Thụ Yêu chuẩn bị tiếp tục mở miệng, nhưng lại phát hiện một việc khiến Ngọc Phong Tử biến sắc.
“Mẹ nó, ngươi cao như vậy làm gì, cho ta ngồi!” Khẩu khí cường ngạnh, hành động bá đạo, Ngọc Phong Tử đặt hai tay ở vai Thụ Yêu mạnh mẽ để hắn ngồi xuống.
“Biết không, ta thích ngươi.” Ngọc Phong Tử mở to đôi mắt tròn trịa nhìn Thụ Yêu. “Không cho ngươi nói! Ngươi nghe rõ đây!” Nhìn thấy Thụ Yêu muốn mở miệng, Ngọc Phong Tử lại lập tức rống lên.
“Ngươi muốn làm bộ không thèm để ý sao? Ngươi cái gì cũng không biết rồi bảo là không còn quan hệ sao? Ngươi không hề muốn hiểu rõ lần đó ở đảo Mê Nha Độc đã xảy ra chuyện gì ư?” Ngọc Phong Tử nói một hơi.
“Ta sẽ đau long khi ngươi cứ giả vờ như không có chuyện gì, bộ dạng ngươi ghen sẽ làm ta cảm thấy thật đáng yêu, ngươi cẩn thận như vậy làm gì? Có chuyện gì không thể nói thẳng sao? Hãy nghe ta nói, đừng xen miệng vào.” Thụ Yêu lại muốn há mồm, Ngọc Phong Tử trực tiếp bịt luôn cái miệng của hắn. “Ta đã nhận rõ rồi, Phỉ nhi chỉ là nữ thần của ta, nhưng nữ thần chỉ là một cái xác ngoài mà ta chẳng hề hiểu rõ, có lẽ ta từng đã có cơ hội hiểu cô ấy, nhưng sự thật thì lúc ngươi xuất hiện, là ngươi luôn luôn làm bạn ở bên cạnh ta, ai cũng đi mất chỉ có ngươi ở lại, cho nên, hãy để ta đem lại lòng tin cho ngươi được không?” Nói tới đây Ngọc Phong Tử đã có chút nghẹn ngào, hắn biết, không có bất kỳ ai lại hi vọng một nửa kia vẫn cứ nghĩ về mối tình cũ, và chưa từng thật sự nói cho đối phương biết suy nghĩ của chính mình.
Nhìn đôi mắt trong suốt của Thụ Yêu, Ngọc Phong Tử há hốc mồm, cái gì…? Không phản ứng? “Ngươi…” Mở miệng lần nữa, nhưng đột nhiên lại tiến vào trong một vòng tay ấm áp.
“Tại sao lại nói như thế?” Giọng của Thụ Yêu thật dịu dàng, ôm Ngọc Phong Tử thật chặt, sự bình tĩnh trong lòng chấn động. “Bây giờ là ngươi đang thổ lộ với ta đó ư?” Một tiếng cười khẽ rơi vào tai Ngọc Phong Tử mà, hơi hơi cáu đột nhiên đẩy Thụ Yêu ra.
“Có ý gì? Ai nói ta đang thổ lộ với ngươi, ta đang nói chuyện với heo!” Tên ngu ngốc này! Không biết gì cả! Mình nói nhiều như vậy, vậy mà hắn lại còn cười nhạo mình…?
Thụ Yêu ngẩn người, chợt hiểu cái người hắn yêu nhất này đang hiểu lầm hắn. Lại nở nụ cười, tuy nhiên cười ra nước mắt.
“Thật xin lỗi, Phong Tử. Ngươi đừng vội, ta, ta không có ý kia, ý của ta là, sao ngươi không chờ ta mở miệng chứ, cứ như vậy chờ không kịp? Nhưng là, ta thật sự vui vẻ, hóa ra, hóa ra ngươi yêu ta như thế à?” Nước mắt kia không còn nữa, vui vẻ sao? Vui vẻ.
“Còn có, chẳng lẽ ngươi không hiểu tính ta sao? Ta là cái người sẽ làm bộ không quan tâm gi ư?” Nắm tay Ngọc Phong Tử đặt lên trên bờ môi, nhẹ nhàng hôn một cái. “Kỳ thực ta luôn luôn ghen, ăn dấm chua với Phỉ Phỉ, ăn dấm chua với Bạch Hi, trước kia là bởi vì không rõ tâm ý của ngươi, nhưng bây giờ đã biết rõ rồi, lại không xác định được, rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào, đã quên Phỉ Phỉ rồi ư? Thật sự thích ta sao? Ta không dám hỏi, ta cho rằng, có thể có được ngươi là vô cùng may mắn rồi, có lẽ chỉ là một chút thôi, nhưng ta lại thấy đủ, nhưng không nghĩ tới, nơi này.” Chỉ chỉ ngực. “Muốn ngươi càng nhiều hơn.”
Ngọc Phong Tử lặng im, muốn mở miệng nhưng lại không muốn quấy rầy không khí lúc này, thật ra thì lúc này rõ rang rất giận, giận cái tên ngu ngốc này, giống một tên ngốc vậy! Nhiêu năm như vậy tính cách đổi tới đổi lui cũng không thay đổi được cái này, trong lòng có lời mà không chịu nói, đợi nghẹn thối sao? Không khó chịu sao?
“Haizzzz” Thụ Yêu thở dài, xoa ngực, Ngọc Phong Tử biết, hắn thật sự yêu người này rồi, nhìn thấy vẻ mặt của hẳn thì sẽ đau lòng, không có cách nào thật sự nổi giận cả.
Bạch Hi đứng bên cạnh nghe thấy, lúc này lại có một ít ý tưởng, chỉ muốn cô, chẳng qua là rất nhớ cô, như vậy sẽ làm tôi thỏa mãn ư?
“…vừa mới đây ta thực đau.” Thụ Yêu nửa đùa nói, lại không nghĩ rằng vừa dứt lời, đôi môi còn có chút tê tê dại dại đã có cảm giác mềm mại in lên, đôi môi mềm mại đó liếm đôi môi bị chảy máu cảu Thụ Yêu, vốn lúc đầu chỉ hơi tê một chút, yết hầu hơi khô, Thụ Yêu nuốt một ngụm nước bọt, tay dần dần đặt lên mông Ngọc Phong Tử, nhưng bây giờ hau người bọn họ đang làm gì đó? Hôn môi, lúc hôn môi mà nuốt nước miếng sẽ rất dễ bị sặc. Cho nên khi Thụ Yêu bị nước miếng của mình làm cho sặc, hắn đình chỉ nụ hôn mà ho khan, Ngọc Phong Tử nhanh nhẹn ném ra một câu. “Trộm gà không được còn mất nắm gạo.”
Bạch Hi vốn rất tự giác xoay người sang chỗ khác, nhưng lúc nghe thấy tiếng ho khang thì xoay người qua để xem xảy ra chuyện gì. “Sư phụ, anh Thụ Yêu đang làm cái gì vậy?”
“Hắn đang thở dài là tại sao mình trộm gà không được mà lại còn mất nắm gạo.” Ngọc Phong Tử nhún vai.
Thụ Yêu vẫn cứ đang khom người ho khan trừng mắt nhìn Ngọc Phong Tử, nghĩ, là ai hại hắn thành bộ dạng như thế này, không phải ngươi sao?!
“Được rồi được rồi, nên đi rồi chứ?” Ngọc Phong Tử nâng Thụ Yêu dậy, đánh vô cái quả cầu bảo vệ, quả cầu lập tức không tiếng động vỡ vụn, cùng lúc đó, cô gái tóc vàng cũng xuất hiện trước mặt ba người.
Điều khác biệt chính là lúc này không chỉ có một cô bé kia, mà là hai người, hai cô gái có bộ dạng y hệt nhau.
“Thật xin lỗi, đều là do mộng cảnh của tôi làm khó mấy người.” Cô gái đỏ mặt xin lỗi ba người. Tuy rằng khuôn mặt hai cô gái này giống nhau như đúc, nhưng chỉ xem tính cách thì sẽ biết, đây chính là cô gái mà cô gái mặt than nắm tay.
“Được rồi, nhanh chút đi, rốt cục cô cũng tỉnh để mở thế giới này rồi.” Hình như có chút không hài long với vẻ mặt áy náy của cô gái, giọng nói của cô gái mặt than tràn đầy không kiên nhẫn, nhưng lúc đối mặt với ba người Bạch Hi thì ôn hòa hơn rất nhiều. “Sở dĩ mấy người tới đây, cũng là vì cô ấy.” Sauk hi thúc giục cô gái đáng yêu kia xong, cô gái mặt than lập tức quay đầu giải thích sơ với ba người Bạch Hi, nhưng cũng không định nói thêm điều gì.
Giờ phút này Thụ Yêu cũng không còn lòng hiếu kỳ nhất định phải biết được tình hình cụ thể của cô gái này nữa rồi, hắn nhin nhìn Ngọc Phong Tử, thỏa mãn nở nụ cười, có cái bí mật nào quan trọng hơn việc ở cùng với người yêu của mình chứ? Hãy cứ để cho những chuyện không biết tiếp tục không được biết tới đi, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, lại có người xông vào thế giới này, biết được bí mật này, Thụ Yêu nghĩ như vậy.
Như vậy Bạch Hi thì sao? Thật xin lỗi, cậu chưa bao giờ tò mò nhiều như thế cả, bây giờ cậu đã có cơ hội biết một số chuyện không lành sắp xảy ra, như vậy cậu nhất định sẽ toàn lực ứng phó để đưa chuyện phát triển theo hướng tốt hơn. Phạn Phạn, hãy chờ tôi, tôi lập tức sẽ tới cạnh cô, cái đứa nhỏ lúc cô nhất thời nhàm chán nuôi lớn, cô còn nhớ không?
Ngọc Phong Tử trừng mắt nhìn, hai cô bé này, có quan hệ như thế nào?
“Đúng rồi, đồ đệ, sao mới chỉ một thời gian mà con lớn lên nhiều như vậy?” Ngọc Phong Tử đưa hai tay ra sau ót, nhàn nhã đi đường nhìn Bạch Hi đang đi ở phía trước còn cao hơn hắn một chút, bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề này.
“Cái gì?” Lúc này bà người vừa rời khỏi không gian màu trắng kia, trở lại khu rừng trước đó, phía trước chính là Đế Đô, hai cô gái mà bọn họ không hiểu gì không đi cùng họ, họ chỉ đưa đám người Bạch Hi trở lại. “Không biết từ lúc nào sau khi rời đi con lập tức nhỏ lại, nhưng cho dù như thế cũng không trở về lúc tuổi, mà bây giờ bộ dạng này có vẻ hình như là lúc mười tám tuổi.” Bạch hi nhún vai, tỏ vẻ cũng không rõ rang.
Thụ Yêu đột nhiên dừng bước.
“Sao vậy?” Ngọc Phong Tử và Bạch Hi đồng thời đặt câu hỏi.
“Anh và Phong Tử, đã bảo trì dung mạo rất nhiều năm rồi, nhưng năm tháng cũng sẽ không thật sự ngừng lại.” Thụ Yêu ngừng một lát, thấy Ngọc Phong Tử vẫn có vẻ không hiểu, đành phải nói tiếp: “Quy đinh của đảo Mê Nha Độc là cứ ba năm thì chỉ cho phép rời đi một tháng.” Nói đến đây, Thụ Yêu dừng lại, nhìn Ngọc Phong Tử.