À phải rồi, trước khi kịp đăng xuất thì cậu đã lỡ ngủ quên.
Sau khi sắp xếp tình huống hiện tại trong đầu , Kagami mới chợt nhận ra là mình đã ngủ thiếp đi sau khi được kêu xuống ăn sáng. Cậu day trán, và ngước nhìn lên trời.
Cậu không biết là bản thân đã ngủ bao lâu, tuy nhiên, việc không thấy cô em gái Mayu kêu mình dậy chứng tỏ là cậu đã ngủ được một lúc lâu rồi.
Kagami nheo mắt, rồi lại mở ra nhằm đánh tan cơn buồn ngủ của mình, đến lúc này cậu mới phát hiện ra là mình đang nằm ở một đồng cỏ hoang, xung quanh được bao phủ bởi rừng. Khắp khu đồng bằng trải đầy những bông hoa cậu không biết tên, và tít đằng xa là những dãy núi hùng vĩ. Cậu nhận ra ở giữa những dãy núi có một vài tòa tháp màu bạc lờ mờ sáng chói.
Ở giữa khu đồng bằng, cậu uể oải chống tay lên cằm và mường tượng lại tình huống. Lúc này, cậu vẫn chưa nhận ra những sai lầm mà cậu đã làm.
Đầu tiên, “rơi vào giấc ngủ trong lúc đang chơi game” là thuật ngữ thường được sử dụng trong giới game thủ. Có nghĩa là ngủ ngay ở trong trò chơi mà vẫn để nhân vật của mình đứng yên mà không phản ứng với bất kì thứ gì. Tuy nhiên, hệ thống VR đã được lập trình để ngắt hệ thống khi bạn ngủ thiếp đi, do đó, về cơ bản là việc thức dậy nhưng vẫn còn ở trong game là không thể xảy ra.
Tuy vậy, những ngọn tháp ở giữa dãy núi mà cậu đã nhìn thấy, chúng được gọi là 『Tháp bạc liên kết』. Mỗi tòa tháp đấy được xây dựng bởi một trong số chín vị Hiền nhân, nên dĩ nhiên cậu không thể nhầm lẫn chúng được.
Điều đầu tiên mà cậu nghĩ tới là lỗi hệ thống. Song cậu lại nghĩ rằng “điều này khó mà có thể xảy ra được”. Nhưng, lại có một điểm bất thường hơn cả, nếu mà so với vấn đề kia thì cái này quan trọng hơn nhiều.
Cậu có thể ngửi tất cả mọi thứ. Mùi gió thổi, mùi cỏ cây kích thích khứu giác và khiến cậu cảm thấy thật khó chịu.
Công nghệ VR có thể tái tạo lại khả năng xúc giác, nhưng chưa thể làm được như vậy với khứu giác và vị giác. Tuy nhiên, khi cậu hít vào bằng mũi, bộ não của cậu đang nói rằng có một mùi thoang thoảng. Điều này là thật khó hiểu.
Cậu nắm ít cỏ dưới chân, đưa lên miệng và bắt đầu nhai. Có một vị đắng lan tỏa khắp miệng cậu. Quá sức chịu đựng, cậu đành phải nhổ chúng ra cùng với chỗ nước bọt trong miệng cậu, và lấy mu bàn tay của mình chùi miệng. Mùi vị cực kì khó chịu, nhưng bất ngờ hơn cả là hệ thống cũng tái tạo nước bọt cậu hết sức tinh vi.
Không hiểu được động vật ăn cỏ nghĩ gì, cậu lại hướng tầm mắt của mình vào một bụi cỏ ở gần đó. Đột nhiên, một tiếng gầm đột ngột phát ra, cùng với tiếng rầm rầm do chấn động địa chất, và cả âm thanh cao vút của kim loại cọ sát với nhau vang lên trong không khí, hệt như một tiếng thét.
Những âm thanh này đã quá quen thuộc với cậu.
À, phải rồi nhỉ. Cậu bắt đầu nhớ lại là cậu đang làm nhiệm vụ đánh quái ở vùng biên giới quốc gia. Có người nào đó đã đi ngang qua và tình cờ gặp bọn chúng, hoặc là ai đó đã thay cậu xử lí rồi? Sau khi nghĩ rằng lần thứ hai lặp lại sẽ không xảy ra, với nụ cười gượng gạo, cậu bắt đầu chạy.
Nếu băng qua khu rừng và tiến tới chỗ bãi cỏ sẽ thấy một đám hiệp sĩ với vẻ mặt đầy kiêu hãnh trong biểu tượng của một quốc gia đang chém những con quái vật có màu xanh lè, kích thước bằng một đứa trẻ cùng với đôi tai nhọn hoắt. Thế nhưng ngay sau đó, hai đến ba con cầm dao sắt trên tay, bắt đầu tụ lại và tấn công các hiệp sĩ đó. Đây hoàn toàn là một chiến trường, theo đúng nghĩa của nó.
Đồng bằng phủ đầy toàn những màu bạc và màu xanh. Các hiệp sĩ mặc áo giáp kiểng này là những chiến binh ưu tú thuộc hiệp hội hoàng gia mà Cửu đại hiền nhân đã thành lập, vương quốc Arkite và Hội Hiệp sĩ Ma y của quân đội hoàng gia ưu tú . Quái mà họ đang phải chiến đấu là yêu tinh, những con quái thông thường.
Đối diện với cảnh tượng trước mặt như vậy, Kagami tự nhủ: “Mình ngủ khá lâu nhỉ”. Vì nếu các hiệp sĩ này được phái đi thì hẳn cậu đã đến quá muộn.
[Triệu hồi: Dark Knight]
Sau khi kích hoạt ma thuật của mình, một lỗ sáng đen kịt mở ra từ một nơi được che phủ bởi bụi rậm, và từ đó bước ra là một hiệp sĩ màu đen. Bên ngoài là lớp áo giáp màu đen mang cho ta một cảm giác ớn lạnh, tỏa ra quanh nó là ngọn lửa đen chết chóc, cái bóng dao động. Hắn ta không có mặt, nhưng thay vào đó là cặp mắt đỏ ngầu trên một khoảng không màu đen.
Hắc kiếm sĩ này đã thu hút được sự chú ý của những người ở đó. Nó hiên ngang bước vào giữa chiến trường. Bị tên hiệp sĩ phá đám, mấy con yêu tinh bắt đầu kêu lên kii kii như để đe dọa nó.
Đến đây, Kagami bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Những con yêu tinh này đáng lẽ không nên được lập trình như vậy. Chúng thường được biết như là những con vật dũng cảm và táo bạo; nhưng nếu đưa nó vào tình huống xấu thì chúng là những con quái vật không biết lượng sức mình.
Tuy nhiên, những thứ mà Kagami đang thấy, bất kể là nhìn như thế nào thì cũng thấy bọn chúng đang la hét ầm ĩ vì sợ hãi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để đánh giá bọn nó. Cậu lập tức ra lệnh cho Dark Knight dọn sạch lũ yêu tinh.
Ngay khi cậu làm điều đó, chiến trường lập tức biến thành một cuộc thảm sát địa ngục. Thanh song kiếm màu đen cắt xuyên gió, tạo thành những luồng khí. Mỗi khi lưỡi kiếm vung lên, những con yêu tinh thét lên tiếng kêu chết chóc, và những miếng thịt phân tán ra xung quanh.
Dần dần, đám yêu tinh từ những tiếng kêu đe dọa nay đã thành những tiếng thét đầy sự tuyệt vọng. Chúng bắt đầu cong đuôi chạy trốn. Thế nhưng, Dark Knight đã nhận lệnh dọn sạch chúng, không rủ một chút lòng thương.
Thậm chí có những con không may mắn còn chưa kịp thét lên thì đã bị đường kiếm lạnh lùng ấy giáng xuống, tan ra thành nhiều mảnh.
Một số con yêu tinh xung quanh dù nhìn thấy điều này, nhưng chúng cũng chưa kịp phòng vệ tối thiểu gì cho bản thân, nhưng đã bị chém bay lên với một nhát kiếm, và ứa ra thứ chất lỏng cùng những phần cơ thể bị đứt trước khi bật lên mặt đất với đôi mắt vô hồn.
Sau khi dọn dẹp xong khu vực gần đó, Dark Knight bị vây quanh bởi một đám yêu tinh mặc áo giáp có kích thước lớn hơn. Dưới bộ giáp nặng nề, chúng bắt đầu rít lên những âm thanh giống như kim loại bị gỉ trong khi chúng đang la hét mệnh lệnh, tỏ ra vẻ không kiên nhẫn trong giọng nói của nó. Có vẻ nó di chuyển hơi chậm vì cái giáp kim loại nặng trĩu kia, nhưng nó vẫn còn còn một tí sức chịu đựng. Một vài con yêu tinh đã thông minh nhận ra rằng việc bám xung quanh những con yêu tinh mặc giáp như vậy sẽ có tỉ lệ sống sót cao hơn, vì vậy những con yêu tinh đã kết bầy đàn xung quanh chúng.
Tuy nhiên, Dark Knight đang rất khát máu kẻ thù, nên nó chẳng khác gì ngoài một hành động ngu ngốc. Nếu chúng muốn sống sót, chỉ cần bỏ chạy theo hướng ngược lại với những kẻ đang đối đầu với Dark Knight.
Điều đó cũng khó có thể xảy ra. Lưỡi kiếm của sát thủ đen đang săn đuổi phía sau chúng. Trước khung cảnh chết chóc tuyệt đối này, lũ quái vật đã rơi vào nỗi khiếp sợ, và quên mất ý nghĩa phía sau của việc hoạt động theo nhóm.
Đến lúc này, lũ yêu tinh chẳng khác gì những con quái vật đơn độc. Nó xảy ra trong chốc lát, trước khi chúng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, lũ yêu tinh đã nhuộm mặt đất một màu đỏ thẫm.
Đúng như mệnh lệnh, Dark Knight đã hoàn thành màn trình diễn của mình, dọn sạch tất cả những con yêu tinh trong khu vực và biến chúng thành những cái xác khô tĩnh lặng. Nó chỉ mất khoảng 2-3 phút. Đồng bằng nơi những cơn gió nhẹ thoảng qua, nay đã bị nhuộm màu máu của những con quái vật, và không một ai nghĩ rằng cuộc tàn sát sử thi mà họ chứng kiến lúc nãy là ảo giác.
Trong số hai màu sắc ở trên cánh đồng, sắc xanh dương bây giờ đang nằm trên mặt đất thẫm lại, màu bạc thì đang kết cấu với nhau thành một đội hình, cảnh giác chống lại Dark Knight. Có lẽ có một trăm xác những con yêu tinh ở trên mặt đất. Dunbalf liếc nhìn những cái xác ấy để xác nhận rằng cậu đã hoàn thành việc vặt, và gửi Dark Knight đi.
Và cậu một lần nữa nhớ lại những con quái vật khiếp đảm lúc trước.
Mùi và vị, cũng như những con yêu tinh đã có những hành động mà cậu chưa nhìn thấy trước đây.
Chỉ có duy nhất một kết luận.
Đây là bản cập nhật thứ ba.
Thật khó để tin rằng công nghệ của thế giới đã phát triển mạnh mẽ tới mức khứu giác và vị giác có thể được tái tạo một cách hoàn hảo như vậy, nhưng thực tế là năm giác quan được truyền đến cơ thể của cậu.
Thật kì lạ khi một công nghệ tiên tiến như vậy lại áp dụng cho trò chơi đầu tiên, nhưng sự thật là không có cách nào khác để giải thích nó ngoại trừ điều này.
Đúng như mong đợi của đội ngũ nhân viên 『Ark Earth Online』. Dunbalf đã kết luận rằng trò chơi không dừng hoạt động mặc dù cậu cậu đã thiếp đi, đó là do bản cập nhật.
Sau khi tự mình tán thành ý kiến ấy, cậu nghe thấy âm thanh kim loại ma sát với nhau.
Âm thanh ấy bắt nguồn từ một nhóm hiệp sĩ. Tấm khiên của họ khắc rõ biểu tượng của 『Vương quốc Arkite』, và một chiếc áo khoác mang phù hiệu giá chữ thập to lớn và mặt trăng .
Đó là Hội Hiệp sĩ Ma y Arkite. Chúng có thể được phân biệt nhờ vào áo giáp và tấm khiên.
Áo giáp của họ như tấm gương, phản chiếu ánh sáng và đồng bộ hoá vào môi trường xung quanh, và tấm gương của họ với khả năng phòng thủ mạnh mẽ đáng tự hào, chống lại được ma pháp và hơi thở được phun ra từ những con quái vật.
Người đàn ông trông giống như thủ lĩnh của nhóm hiệp sĩ ưu tú, dừng họ lại với một tín hiệu bằng tay, và tiến lên phía trước một bước. Mái tóc bóng mượt của ông có màu xám bạc với những vệt trắng trộn lẫn vào, trên gương mặt khắc cạnh là một vết sẹo chứng minh cho sự phục vụ lâu dài của ông.
Ở trên cùng của áo giáp có lẽ là biểu tượng của một chỉ huy, một lớp áo choàng màu đỏ. Tuy nhiên, Dunbalf lại không biết ông ta, nhưng ông ấy trông hơi tối tăm và đẹp trai. Mặc dù cậu nhớ gương mặt của những người làm chỉ huy cho quân đội tinh nhuệ nhờ vào địa vị của mình.
“Hiệp sĩ mặc áo giáp màu đen lúc nãy, tôi đoán rằng đó là kỹ thuật thuộc về nghệ thuật class điều khiển. Nó là của cô đúng không Ojouchan? Cô có phải là quân tiếp viện không?
Người đàn ông có vẻ là chỉ huy đã nói chuyện với Dunbalf. Nhưng Dunbalf không nhận ra ông ta đang nói với mình. Có điều gì đó rất lạ trong lời nói của ông ta.
Dunbalf tự hỏi: “Vậy ông ấy đang cố nói chuyện với ai thế?”, và cậu quay đầu lại để kiểm tra. Cậu nhận ra một cái xác yêu tinh đang chuyển động, và có một cái gì đó bắn ra từ phía khu rừng.
“Nu, có…một… người sống sót ư?”
Khoảnh khắc mà lời nói tự buột ra khỏi miệng của cậu, cậu liền nhận ra có hai điều không đúng. Đầu tiên là người sống có đặc điểm khác hẳn so với lũ yêu tinh.
“Cái này… là cái gì?”
Và điều còn lại là thứ phát ra từ miệng của cậu là một giọng nói đáng yêu như tiếng chuông.
Tự nhìn mình trong bộ kiếng giáp của hiệp sĩ chỉ huy đứng trước cậu, Dunbalf điếng người.
Đó là trang bị chính thức của Hội Hiệp sĩ Ma y Arkite. Bề mặt của áo giáp phản quang cơ bản là một chiếc gương.
Nhìn thấy hình ảnh chính mình được phản chiếu trong đó, cậu di chuyển bàn tai trái của mình, sau đó là tay phải.
Ngay khi cậu làm điều đó, không chậm trễ một nhịp nào cả, cô gái được phản chiếu trong chiếc áo giáp của người chỉ huy liền bắt chước theo cậu.
Và cậu biết cô gái này.
Thiếu nữ với mái tóc màu bạc dài đến hông, với góc cạnh gương mặt cứng cỏi, đôi mắt xanh biếc, đôi má đỏ nhạt, và chiếc mũi nhỏ, đó là một gương mặt ngây thơ và bụ bẫm.
Trang phục mà cô gái đang mặc trông giống như những gì Dunbalf đáng ra phải mặc, nhưng bên trong bộ áo ấy thì lại thay đổi hoàn toàn.
Đúng vậy, những gì ở bên trong đó là hình dáng cô gái lí tưởng của cậu, cô gái mà cậu đã tạo ra bằng 『Hộp hoá trang』.