Trường học bắt đầu nghỉ hè, tôi đã không cần phải làm hiệu đính ở tòa tạp chí. Họ đã để tôi làm người lấy tin, Lý Doanh đề nghị tôi phỏng vấn Lâm Phóng.
“Anh là tài tử có rất nhiều phụ nữ cảm nắng.” Chị ta nói.
Người ở tòa soạn không biết Lâm Phương Văn là bạn trai của tôi.
Trong quá trình tiến hành phỏng vấn Lâm Phương Văn, chỉ có tôi và anh.
“Anh phải xem em như người đến phỏng vấn anh, phải thành thật trả lời câu hỏi của em.” Tôi nói với anh.
Anh gác chân lên đùi tôi, tôi đẩy anh ra: “Vui lòng không được quấy rối tình dục nữ phóng viên.”
“Lời bài hát anh thích nhất là trong bài hát nào?” Tôi bắt đầu hỏi anh.
“Nhân gian.”
“Có bao nhiêu bài hát, anh suốt đời này có thể hát lên vì em.
Từ ngày gặp được em, những năm tháng tuổi trẻ đó…”
Tôi lẩm nhẩm cho anh nghe.
Anh gật đầu.
“Ca khúc đó là viết cho ai?” Tôi cho rằng là viết cho Phí Anna miệng rộng.
Anh nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng cũng trả lời: “Một người phụ nữ.”
“Ai thế?”
“Đã không còn quan trọng.”
“Anh có viết bài hát cho cô gái nào khác không?”
“Tôi đã hứa với một cô gái, đêm giao thừa hằng năm sẽ tặng cô ấy một bài hát.”
“Sẽ làm được đến cùng chứ?”
“Làm hết sức.”
“Cho tới bây giờ, anh có yêu người phụ nữ nào nhất không?”
“Câu hỏi này nhất định phải trả lời sao?”
“Đúng vậy, có rất nhiều người quan tâm đến tình yêu của anh, bởi vì tình ca anh viết rất êm tai.”
“Người phụ nữ yêu nhất?” Anh cảm thấy phiền muộn.
Tôi cắn răng nhìn anh, mong chờ đáp án.
“Anh ở một phút giây nào đó sẽ rất yêu một người phụ nữ, nhưng loại cảm giác này không hẳn sẽ duy trì liên tục.”
Lòng tôi đột nhiên trầm xuống, tôi không biết phải vui vì anh đã nói thật với tôi, hay nên đau lòng vì câu nói thật kia.
Tôi hoàn thành bài phỏng vấn. Người của tòa soạn nói bài phỏng vấn của tôi viết rất khá, rất có tình cảm. Đương nhiên rồi, tôi dùng tình cảm hai năm để viết bài báo này. Đồng thời nhờ vậy mới biết, anh không hẳn sẽ yêu một người phụ nữ mãi mãi. Sau này, tôi lại đi phỏng vấn một vài người nữa, bao gồm một ban nhạc ngầm chán chường, một họa sĩ chán chường. Vì vậy, con người tôi cũng trở nên chán chường. Những ngày Lâm Phương Văn không ở nhà, tôi giống như một người vợ trẻ vậy, giúp anh dọn dẹp đồ đạc, giặt quần áo. Đến khi ngọn đèn dầu trên sân thượng đã tàn lụi, tôi cũng không đợi được anh trở về, có chút cảm giác mất hết hi vọng.
Quang Huệ cùng Tôn Duy Đống vẫn dây dưa không dứt. Tôi gần đây có gặp Tôn Duy Đống một lần, anh ta đã gầy đi nhiều, cả người tiều tụy. Anh ta đang tự ngược bản thân.
Địch Chi đã cắt ngắn mái tóc dài của cô ấy. Cô ấy nói cô ấy muốn quên quá khứ. Vệ An thường gọi điện cho cô ấy. Rốt cuộc có một lần, cô ấy đến cuộc hẹn với anh ta. Sau đó cô ấy cho anh ta một cú đánh mạnh. Sau này cô ấy rất hối hận, cô ấy nói nếu hôm đó tay có đeo nhẫn thì có thể đánh anh ta đau hơn rồi.
Địch Chi đề nghị ba chị em chúng tôi đi du lịch Tokyo, quên đi tất cả đàn ông. Quang Huệ tán thành, cô ấy muốn hít thở chút không khí mới mẻ. Tôi vốn muốn nói với Lâm Phương Văn là tôi muốn đi Tokyo, hi vọng anh sẽ nói: “Ở lại với anh, đợi anh và em cùng đi.” Thế nhưng, tối hôm đó, tôi vẫn như thường lệ ngồi một mình trong nhà anh, ngây ngốc đợi chờ. Đến sáng sớm anh mới về nhà, tôi nhịn không được nổi giận với anh.
“Anh gần đây rất hiếm khi ở cùng với em.”
“Em cần phải có cuộc sống của riêng mình.” Anh nói.
“Em càng ngày càng không hiểu anh. Không biết giờ phút này người anh nhớ nhất là ai?”
“Em để bụng quá, có phải muốn anh nói thật ra.” Anh trả lời khá xa cách.
“Anh không còn yêu em, đúng không?”
“Em luôn luôn thích khiến người ta ngạt thở.”
“Tốt thôi! Em rời khỏi đây.” Tôi mở mạnh cửa bỏ đi, anh cũng không giữ tôi lại.
Tôi nói với Địch Chi, tôi muốn đi Tokyo, hơn nữa còn phải mau chóng đi luôn. Hai ngày sau, chúng tôi theo đoàn du lịch xuất phát. Tôi mong Lâm Phương Văn không thấy tôi, không tìm được tôi, anh mới có thể lo lắng cho tôi.
Tới Tokyo, chúng tôi ở trong một khách sạn khu Shinjuku. Đó là một nơi phát triển, phồn hoa. Tôi lại điên cuồng nhớ đến người đàn ông ở Tiêm Sa Chủy.
Chúng tôi quyến luyến không nỡ rời xa một quán chim nướng ở Kabukicho. Trong đó có một đầu bếp là người Trung Quốc đến từ Thượng Hải. Anh ta trò chuyện bằng tiếng phổ thông với chúng tôi, thân hình cao to đẹp trai. Địch Chi cứ nhìn ngắm anh ta chằm chặp, mãi không chịu đi. Có đôi khi tôi thấy Địch Chi là một người rất hạnh phúc, cô ấy dễ dàng thích một người như vậy.
“Tớ có nên gọi điện thoại đường dài với Lâm Phương Văn, nói với anh ấy tớ đang ở Tokyo?” Tôi hỏi Địch Chi và Quang Huệ, “Tớ sợ anh ấy không tìm thấy tớ.”
“Không được.” Địch Chi vội phản đối, “Để anh ta lo lắng chút đi, anh ta mới nhớ đến cậu.”
“Cậu và Lâm Phương Văn rốt cuộc có vấn đề gì?” Quang Huệ hỏi tôi.
“Tớ cũng không biết nữa, nếu như biết là vấn đề gì thì tốt rồi.”
Trở lại khách sạn, hai cô ấy rất nhanh đã đi ngủ. Căn phòng chúng tôi ở có một ban công nhỏ. Tôi đứng trên ban công, từ khách sạn ngắm tháp Tokyo ba mươi hai tầng đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhưng xa lạ. Tôi điên cuồng nhớ Lâm Phương Văn, lúc này, anh có đang đứng trên ban công chờ tôi hay không?
Tôi gọi điện về Hồng Kông cho anh. Điện thoại mới vang hai tiếng, anh đã lập tức nhận cuộc gọi.
“Là em đây.”
“Em đang ở đâu?” Anh lo lắng hỏi tôi.
“Em đang ở Tokyo.”
“Tokyo?” Anh lấy làm kinh ngạc.
“Em ở với Địch Chi và Quang Huệ.”
“Anh rất nhớ em.”
Lòng tôi đau xót, không kìm được liền nức nở.
Tôi và Lâm Phương Văn, một người ở Tokyo, một người ở Hồng Kông, cách nhau bốn nghìn km. Anh ở khoảng cách hơn bốn nghìn km đó mới nói với tôi: “Anh rất nhớ em.”
Tôi khóc trong điện thoại, anh gấp gáp hỏi tôi.
“Em đang khóc sao? Đừng khóc, có chuyện gì thì nói với anh đây.”
“Giây phút này người phụ nữ anh yêu nhất là ai?”
“Trình Vận, Trình Vận, Trình Vận, Trình Vận.”
“Nhưng phút tiếp theo có thể không phải là em.”
“Em để ý đến câu nói đó vậy sao?”
“Đúng vậy. Em không muốn chỉ là người khách qua đường trong cuộc sống của anh. Anh đã từng rời xa em một lần, cũng sẽ có lần thứ hai.”
“Anh đến Tokyo tìm em, em đang ở khách sạn nào?”
“Anh đừng tới, sáu ngày nữa em sẽ về.” Giây phút đó, tôi hi vọng anh lập tức vượt qua bốn nghìn km đến bên cạnh tôi, cho tôi tình yêu ấm áp nhất xiết bao. Nhưng, tôi cũng vô cùng xảo quyệt tin rằng, xa nhau mới có thể làm anh càng yêu tôi. Tôi cần sáu ngày này để hâm nóng mối tình này.
Đến Tokyo ngày thứ hai, chúng tôi đã đến Disneyland. Đó là một ngày chơi vui nhất, bởi vì có một người đàn ông cách đây bốn nghìn km đang vô cùng nhớ tôi. Hóa ra được người ta nhớ còn hạnh phúc hơn so với nhớ người ta.
Tối hôm đó trở về khách sạn, tôi gọi điện thoại cho Lâm Phương Văn, không ai nghe máy. Phải chăng anh đang trên máy bay đến Tokyo, đến gặp tôi, cho tôi một niềm vui bất ngờ? Nhưng mà anh không biết tôi đang ở đâu. Nếu như anh hỏi Tôn Duy Đống, anh Tôn sẽ nói cho anh biết, vì anh Tôn biết chúng tôi đang ở khách sạn nào. Tôi cả đêm không ngủ. Sang ngày thứ ba, tôi cố ý ở lại khách sạn đợi, nhưng anh không xuất hiện. Ngày thứ tư, ngày thứ năm, ngày thứ sáu, tôi đã gọi vô số lần về Hồng Kông, nhưng vẫn không có ai nhận máy.
Lâm Phương Văn rốt cuộc đã đi đâu? Máy bay từ Hồng Kông đến Tokyo mấy hôm nay không phát sinh sự cố ngoài ý muốn. Hay là anh đã đến Tokyo nhưng gặp phải bất trắc rồi không? Lòng tôi thấp thỏm bất an.
“Lần sau tớ sẽ không đi du lịch với cậu nữa. Cậu cả ngày nhớ Lâm Phương Văn, cái gì cũng không khiến cậu vui lên được.” Địch Chi mắng tôi.
“Nhớ nhung là cảm giác rất tuyệt đó nha! Đáng tiếc tớ chẳng nhớ Tôn Duy Đống gì cả.” Quang Huệ nói.
“Tớ thấy ngày không sầu không lo mới là vui vẻ nhất.” Địch Chi cảm thán.
“Đúng vậy, nhớ người khác chẳng tốt tí nào.” Tôi cũng than thở.
Xế chiều ngày thứ bảy, chúng tôi đáp máy bay quay về Hồng Kông. Tôi mua một chiếc áo len màu be chui đầu cho Lâm Phương Văn. Có lẽ anh căn bản không đến Tokyo, mà vẫn đang cắm đầu cắm cổ, ngày đêm đảo lộn làm việc trong phòng thu âm. Theo thường lệ anh đã quên mất tôi, đã quên tôi đang ở Tokyo chờ anh. Anh nói anh nhớ tôi, cũng chỉ trong giây phút đó.
Sau khi máy bay hạ cánh, tôi đến nhà của Lâm Phương Văn. Tôi mở cửa đi vào, phát hiện anh đang cùng Khưu Chính Lập và Lão Yêu mắt đen nói chuyện vui vẻ.
“Em về rồi sao?” Anh lên tiếng hỏi tôi.
Tôi rất tức giận, “Thì ra anh ở đây tám chuyện, em còn nghĩ anh đến Tokyo tìm em.”
Anh không trả lời tôi, một mực im lặng.
“Tại sao cả ngày lẫn đêm không có ai nhận điện thoại của em?” Tôi hỏi anh.
“Mấy ngày qua anh ở trong phòng thu âm đến trời sáng mới về nhà. Ở nhà nào có ai nhận điện thoại? Hôm nay vừa hoàn thành.”
Quả nhiên tôi đã đoán đúng, anh bận rộn công việc, đã quên mất tôi. Anh nói muốn đến Tokyo tìm tôi, chẳng qua là lời nói dối hoa mỹ thôi.
Tôi đứng đó, tức giận đến thốt không nên lời. Khưu Chính Lập và Lão Yêu mắt đen tìm một lý do rời đi, chỉ còn hai người chúng tôi. Tôi lục lọi trong hành lý lấy ra chiếc áo len màu be kia.
“Cái này vốn mua để tặng anh.” Tôi nói.
Tôi vứt áo len xuống đất, hai chân điên cuồng giẫm đạp lên nó. Anh ngăn tôi lại.
“Buông tay!”
Anh dùng sức kéo tôi vào phòng ngủ. Trên giường lại có rất nhiều chiếc máy bay giấy. Ít nhất cũng phải mấy trăm cái.
“Vì công việc nên anh không thể đến Tokyo tìm em. Mỗi khi nhớ đến em, anh liền gấp máy bay, hi vọng có thể bay đến bên cạnh em.” Anh nói.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ. Tôi vừa dùng chân đạp lên chiếc áo len tôi mua tặng anh. Anh lại trong mấy ngày gấp máy trăm chiếc máy bay, nỗi nhớ nhung lan tràn trong phòng.
“Có bao nhiêu chiếc máy bay thế?” Tôi hỏi anh.
“Không biết, anh không có đếm.”
“Vậy cùng nhau đếm đi.” Tôi nói.
Tôi đếm được tổng cộng có chín trăm tám mươi sáu chiếc máy bay. Trong sáu ngày, bình quân mỗi ngày anh gấp được một trăm sáu mươi tư chiếc máy bay. Là nhớ đến tôi một trăm sáu mươi bốn lần.
“Em đã về, những chiếc máy bay này có thể bỏ vào thùng rác rồi.” Anh nói.
“Không được! Em muốn giữ chúng lại. Chỗ này có chín trăm tám mươi sáu lần nhớ em. Nếu sau này anh quên em, em sẽ dùng chín trăm tám mươi sáu chiếc máy bay này nhắc nhở anh, nhắc nhở anh đã từng nhớ em nhiều như vậy.”
Tôi phát hiện người khách thuê tầng trên có để lại một bể cá không lớn không nhỏ, bên trong còn có ống phát sáng bảy sắc. Tôi đem chín trăm tám mươi sáu chiếc máy bay bỏ vào trong bể cá, vừa hay có thể để đầy bể. Sau đó tôi ôm bể cá đặt trên chiếc tủ thấp, gắn điện vào. Những chiếc đèn neon phát sáng. Những chiếc máy bay giấy trong bể cá dường như đang bay trên bầu trời đêm Tokyo. Nhìn nó như ánh sáng lấp lánh đa sắc của các đô thị về đêm.
“Đẹp quá!” Tôi ngắm những chiếc máy bay.
Lâm Phương Văn ôm chặt tôi từ phía sau: “Sau này đừng âm thầm ra đi.”
Tôi cũng không muốn như vậy.
Vào một buổi sáng của năm học cuối cùng ở trường đại học, trời bắt đầu mưa tầm tã. Trong phòng học, không còn thấy Lâm Phương Văn. Chỗ anh thường ngồi giờ luôn trống. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cũng là trong căn phòng này, anh đang xem “Long Hổ Môn”. Không ngờ đó đã là chuyện của hai năm trước. Không thể cùng tốt nghiệp với anh, tôi có chút tiếc nuối. Tôi đã từng rất sợ mất anh. Nhưng mỗi khi nhìn thấy chín trăm tám mươi sáu chiếc máy bay trong bể cá kia như những chiếc máy bay thật đang bay lượn trên bầu trời đêm Tokyo, tôi cuối cùng cũng tin rằng anh sẽ không rời bỏ tôi.
Hôm đó được tan học sớm, mưa vẫn như thác đổ không ngừng. Tôi đi ra đến cổng trường, có một người phụ nữ từ chiếc xe riêng đi tới. Đó là mẹ của Lâm Phương Văn, người lái xe là một người đàn ông trung niên có vóc dáng thấp bé.
“Cô Trình.” Bà gọi.
“Bác gái.” Tôi có chút không ngờ. Chắc hẳn bà không phải đang đợi tôi.
“Có phải Lâm Phương Văn đã thôi học rồi không? Bác vừa đến ký túc xá tìm nó, họ nói trước khi nghỉ hè nó đã chuyển đi.”
“Vâng ạ. Công việc của anh ấy khá bận rộn, hơn nữa còn rất phát triển.”
“Đó cũng không phải là lý do không đi học.” Bà rất thất vọng. “Nó đang ở đâu?”
Tôi không biết có nên nói cho bà biết hay không.
“Nó bảo con không được nói với bác, đúng không?”
“Không, không phải đâu ạ.”
“Cái áo len này bác định đưa cho nó, hãy giúp bác chuyển cho nó.” Bà đưa món đồ đó giao tận tay tôi.
Nước mưa tạt lên gương mặt tang thương của bà, đôi mắt to của bà vô cùng mệt mỏi. Tôi không biết nên nói gì để an ủi bà. Bà chạy đến, trèo lên chiếc xe có người đàn ông thấp bé kia, người đó vẫn luôn cúi đầu. Chiếc ô tô chậm rãi chạy đi. Có lẽ Lâm Phương Văn không nên hận bà, bà có quyền chọn người đàn ông cho chính mình.
Hết chương .