Tuy nói như thế, nhưng tình huống hiện tại của Trương Thiếu Hoa và Trương Đình Đình như thế nào vẫn chưa biết, không nên mạo hiểm để mẹ đi bệnh viện, Tô Vũ nói :"Mẹ, con ở trường học nghe nói, bởi vì Trương Đình Đình có áp lực học tập quá lớn, nên mới phát bệnh tâm thần, chúng ta không nên đi!"
"Tại sao lại thành như vậy?" Ai ngờ ý kiến của Tô Vũ ngược lại khơi dậy sự đồng tình của Tô Tuyết Dung, kiên trì nói: "Tiểu Vũ, Trương lão sư dạy con hai năm, hiện tại thầy xảy ra chuyện, phải nằm bệnh viện, chúng ta cũng phải đi thăm một chút, bày tỏ tấm lòng, còn nữa, mẹ nghe người ta nói con gái của Trương lão sư hình như đụng phải cái gì đó không sạch sẽ, nên mới điên điên khùng khùng, thật đáng thương!"
Tô Vũ bất đắc dĩ, cũng không khuyên mẹ nữa, với lại, với năng lực hiện tại của cô, cho dù xảy ra bất cứ tình huống nào, cũng có thể tự bảo vệ mình!
Hơn sáu giờ chiều, Tô Tuyết Dung vội vàng làm xong công việc trong tiệm bánh, mang theo Tô Vũ rời khỏi nhà. Mấy ngày nay, bọn họ đã làm ra hơn mười bảy mười tám loại bánh khác nhau, để bán trong cửa hàng đã muốn dư dả, đoán chừng không bao lâu, cửa hàng bánh ngọt có thể khai trương.
Tô Tuyết Dung khẽ cắn môi, dùng không ít tiền mua một giỏ hoa quả cầm ở trên tay, cùng Tô Vũ đi tới bệnh viện duy nhất ở trấn Thanh Sơn, hỏi thăm một chút, hai người biết được Trương Đình Đình và Trương lão sư ở phòng bệnh , bởi vì cha con hai người Trương Đình Đình liên quan đến chuyện ma quái, mọi người đều trốn tránh, không ai dám đến thăm. Cho nên, lúc Tô Tuyết Dung và Tô Vũ đi tới cửa, nhìn thấy Trương Thiếu Hoa nằm ở trên giường, nhìn qua tiều tụy gầy yếu không ít, mà Trương Đình Đình lại mê man, cả người quấn đầy dây thừng, trong phòng bệnh không có người nào, chỉ có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, sau khi tự giới thiệu, hóa ra là vợ của Trương Thiếu Hoa -Vương Tuyết.
Đợi Tô Tuyết Dung và Tô Vũ giải thích mục đích đến đây, viền mắt Vương Tuyết đỏ lên, thiếu chút nữa rơi nước mắt, vẻ mặt cảm kích, nói: "Từ lúc lão Trương cùng Đình Đình gặp chuyện không may, mọi người đều sợ hãi kiêng kị, may mắn còn có hai ngươi nhớ đến Thiếu Hoa, cám ơn hai người, Thiếu Hoa, sau khi ông xuất viện, ông nhớ chiếu cố tốt Tô Vũ, giúp em ấy thi đỗ vào một trường trung học tốt, có được không?"
"Được, tôi biết rồi, cám ơn em, Tô Vũ." Vẻ mặt Trương Thiếu Hoa phức tạp gật đầu. Thành thật mà nói, lúc trước Tô Vũ ở trong lớp học mang đến cho người khác cảm giác như không tồn tại, thậm chí, hắn cũng biết Tô Vũ ở trường học chịu không biết bao nhiêu khi dễ, nhưng cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, lười trông nom. Nhưng khi hắn gặp chuyện không may, người đầu tiên tới thăm hắn lại là Tô Vũ, đáng tiếc, hiện tại hắn đã không xong rồi, xương hai chân đều đã dập nát, trong thời gian ngắn khó có thể trở lại trường học .
Tô Vũ nhìn Trương Đình Đình đang nằm trên giường, âm khí quấn quanh cả người cô ấy, rõ ràng bị linh thể ám lâu ngày, ấn đường tràn ngập tử khí, dương khí chẳng còn lại bao nhiêu, có lẽ không còn bao nhiêu thời gian .
Tô Tuyết Dung nhìn thấy Trương Đình Đình bị dây thừng buộc chặt, hỏi: "Cái đó, Trương lão sư, con gái thầy làm sao vậy?"
Vương Tuyết khụt khịt, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, vẻ mặt đau khổ, nói: "Bác sĩ nói, bệnh rối loạn tâm thần của Đình Đình rất nghiêm trọng, khi phát bệnh sẽ mạnh vô cùng, lúc vui mừng lúc hồ ngôn loạn ngữ, để ngừa vạn nhất, chỉ có thể trói lại trước, cần phải uống thuốc đúng giờ, bằng không, Đình Đình sẽ phát điên ."
Tô Tuyết Dung thở dài, trong lòng bà vô cùng cảm thông, nhưng lại không có biện pháp, chỉ hy vọng Thượng Đế phù hộ, con bé có thể tốt lên một chút!
Mọi người trò chuyện trong chốc lát, lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên, cửa phòng bệnh vang lên tiếng đập cửa, trong chốc lát, có vài người đi đến, dẫn đầu là một người hơn sáu mươi tuổi, một thân đạo bào, thoạt nhìn có vài phần tiên phong đạo cốt, phía sau đạo nhân, cũng vài người đi theo, chính là ba người Triệu Viện, Lục Hoàn Vũ, Hà Tâm Kì.
Hà Tâm Kì nói: "Dì à, tụi con đi thăm Đình Đình và Trương thúc thúc !"
Vương Tuyết đương nhiên biết mầy người Triệu Viện, nhưng khi nhìn thấy người có vài phần tiên phong đạo cốt này, có chút không hiểu, nhưng không dám chậm trễ, hỏi: "Xin hỏi, ngài là?"
Vẻ mặt đạo nhân ngạo nghễ, nói: "Bà cứ gọi bần đạo là Trương đại sư, bần đạo ở Long Hổ sơn tu hành hơn ba mươi năm, một thân bản lĩnh trảm yêu trừ ma, con gái của bà bây giờ đang bị lệ quỷ quấn thân, sinh mệnh chẳng còn lại bao lâu, cho nên, bần đạo đặc biệt đến đây bắt con lệ quỷ này, để nó không thể ở khắp nơi quậy phá!"
Lúc hắn nói chuyện, Tô Vũ có chú ý tới, vẻ mặt Trương Thiếu Hoa có điểm cổ quái, dường như trong đầu có hai thanh âm đang kịch liệt đấu tranh với nhau.
Vương Tuyết vừa sợ vừa nghi, vội hỏi: "Trương đại sư, con gái của tôi không có mắc bệnh tâm thần, mà bị lệ quỷ quấn thân? Trương đại sư, chỉ cần ngài cứu được con gái tôi, lấy bao nhiêu tiền cũng được. . . . . ."
"Đuổi ma bảo vệ người là bổn phận của bần đạo, làm sao có thể lấy tiền!" Trương đại sư khoát tay, một thân không nhiễm khói lửa nhân gian, dường như nhắc đến tiền chính là vũ nhục hắn, giọng nói vừa chuyển, lấy ra ba đạo linh phù từ trong tay áo, nói: "Bần đạo đoán, sở dĩ lệ quỷ này dây dưa với con gái của bà, bởi vì kiếp trước con gái bà và cô ta có ân oán, không ngừng xảy ra khúc mắc, cho nên, kiếp này như trước dây dưa không dứt, ba đạo linh phù này tiêu tốn không ít linh lực của bần đạo, phải dùng thêm máu của linh hồ, thành công hay không, toàn bộ đều dựa vào vận khí của con gái bà, chẳng qua, linh hồ lại quý giá. . . . . ."
linh phù: bùa chú
Lời vừa nói ra, Trương Thiếu Hoa lập tức cả kinh mở to hai mắt.
Vương Tuyết lập tức nghe ra ý tứ của Trương đại sư, nhưng hiện tại chỉ có thể mong ngựa chết trở thành ngựa sống, cam đoan nói : "Trương đại sư, ngài yên tâm, chỉ cần con gái Đình Đình tôi không có việc gì, tôi nhất định sẽ hậu tạ Trương đại sư chu đáo!"
"Xì. . . . . . , " Tô Vũ rốt cuộc nhịn không được, cười lên tiếng.
Thật ra ba đạo linh phù của Trương đại sư không có nửa điểm linh lực, cũng không có sử dụng cái gọi là máu của linh hồ, ngay cả chu sa cũng không có dùng, hình như là dùng mực nước vẽ tranh mà chấm, Trương đại sư, tuyệt đối là một kẻ lừa đảo không hơn không kém!
Vẻ mặt Trương đại sư nhất thời khó chịu quay đầu về phía Tô Vũ, lạnh lùng nói: "Như thế nào? Xem ra thí chủ không tin bần đạo là người có thực học, mà xem bần đạo là người giang hồ chuyên đi lừa đảo, có phải hay không?"
Tô Vũ nghĩ, không phải coi hắn là kẻ lừa đảo, mà hắn vốn là một kẻ lừa đảo, nhưng cô không có nói ra, bởi vì Tô Vũ luôn ân oán rõ ràng, Trương đại sư không có đắc tội cô, cô cũng không tội gì gây khó dễ cho hắn.
"Hừ, bần đạo sẽ cho thí chủ thấy bản lĩnh của bần đạo!" Trương đại sư thuận tay cầm lấy một quả chuối quăng ra phía trước, kỳ quái là, quả chuối thế nhưng không có rơi trên mặt đất, mà thần kỳ bay lửng ở trong không trung.
Chiêu thức ấy lập tức hù dọa mọi người, ánh mắt của mọi người nhìn Trương đại sư thay đổi, nhất là Vương Tuyết, vốn trong lòng còn có chút nghi ngờ, hiện tại đã hoàn toàn tín nhiệm, kích động thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng, "Đình Đình có đức hạnh gì, mà có thể được thần tiên tương trợ?"
Ngược lại, Tô Vũ lại hết chỗ nói với Trương đại sự, hóa ra, như vậy cũng có thể cải trang thành đại sư! Quả thực quá dễ dàng!