Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

chương 67: ngoại truyện 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào phòng ngủ, Thời Dịch trực tiếp ôm người ném lên giường, sau đó anh bắt đầu thong thả cởi quần áo.

Đinh Nhàn vốn chỉ mặc một cái áo sơ mi, hơn nữa nút áo còn bị anh cởi ra hết, da thịt toàn bộ lộ ra ngoài, chẳng khác nào khỏa thân, cô cài nút áo lại nhưng người đàn ông đã nhào đến, cô né đi, trực tiếp nhảy xuống đầu giường phía bên kia, còn vô cùng khoe khoang làm mặt quỷ với anh.

Cô nghịch ngợm khiến anh không dễ dàng làm được gì, Thời Dịch đi đến đầu bên kia chặn cô lại, cô lại nhảy lên giường, chạy tới đầu khác, "Không bắt được, không bắt được, anh Thời Dịch, anh không bắt được em đâu."

"Em chờ đó cho anh."

Trêu chọc cô chạy vài vòng, ánh mắt Thời Dịch bị đôi chân trần trắng nõn linh hoạt của cô hấp dẫn trở nên nóng bỏng hơn, anh bước vài bước xông lên, một tay nắm tay phải cô lại, Đinh Nhàn nhanh chóng dùng tay kia đấm tới nhưng cũng bị anh gắt gao giữ chặt lại, cô đang nhấc chân định đá anh thì người đàn ông đã sớm đoán ra, anh đẩy cô ngã ra giường.

"Đau đau đau!!!" Đinh Nhàn cau mày, "Anh làm tay em đau, mau buông ra đi!"

Mặc dù biết cô nhóc này lại diễn kịch nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn chực khóc của cô thì anh liền đau lòng, theo bản năng nới lỏng lực đạo ra, xoa xoa cho cô, hỏi: "Còn đau không?"

"Anh nói đi?"

Đinh Nhàn tức giận trừng mắt với anh, cô rút tay ra, tự xoa cho mình, thấy anh buông lỏng cảnh giác thì cô hơi nhích chân, thừa dịp anh không chú ý liền siết chặt tay thành quả đấm giơ về phía ngực anh, đồng thời đưa chân ra đạp đùi anh một cái, bị bất ngờ không kịp đề phòng, lúc sau Thời Dịch phản ứng lại thì cô đã xoay người ngồi trên người anh.

Đinh Nhàn vỗ nhè nhẹ vào mặt anh, "Gọi cha."

Thời Dịch hừ cười một tiếng, thuận thế giữ gáy cô kéo xuống, hung hăng hôn lên, cô nức nở hai tiếng, đánh vào ngực anh hai cái, nhưng không có bao nhiêu sức lực, anh nắm eo cô, ôm cô trở mình, cả người quỳ rạp trên người cô.

Cô nhóc này rất nhiều âm mưu quỷ quái, lần này anh không lưu tình nữa, một tay khống chế hai tay cô, một tay cởi thắt lưng, Đinh Nhàn nghe được âm thanh đó, nhất thời giật mình, liên tục dùng giọng nói mềm mại cầu xin tha thứ: "Anh Thời Dịch, em sai rồi, em sai rồi."

"Cũng không nghĩ lại xem ai đã dạy võ cho em." Thời Dịch rút thắt lưng ra, quấn hai vòng quanh cổ tay cô rồi buộc chặt lại.

"Này!" Đinh Nhàn dùng sức giãy giụa, nhưng lại bị anh mạnh mẽ chế trụ, cô nhíu mi hét lên: "Anh làm thật à?"

"Không làm thật thì sao tạo ra bảo bảo được." Khóe miệng Thời Dịch cong lên một nụ cười xấu xa, anh kéo hai tay cô qua đỉnh đầu, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra, rồi cúi người hôn xuống.

Đinh Nhàn nghiêng mặt đi, chu môi nói: "Anh buông em ra trước đi."

"Như vậy không được." Thời Dịch giơ ngón cái ra cọ sát cánh môi đỏ tươi của cô, rồi xoay đầu cô quay lại hôn, mút mút vài cái: "Gọi cha."

Đinh Nhàn: "..."

Thấy cô không có phản ứng, Thời Dịch cũng không khách khí nữa, rất nhanh Đinh Nhàn liền nghe được tiếng kéo khóa quần, cô còn chưa kịp kêu thành tiếng thì môi đã bị anh chặn lại...

"Anh Thời Dịch." Đinh Nhàn giả vờ tội nghiệp nhìn người đàn ông phía trên, "Tay em đau."

Thời Dịch vừa giúp cô nới lỏng vừa nói: "Gọi chồng."

"Chồng."

Thời Dịch cúi đầu hôn cô, "Nói thêm lần nữa."

"Chồng chồng chồng..."

Thời Dịch cười, đáp lại một tiếng thật thấp bên tai cô, rồi nói: "Vợ à, nhớ anh không?"

"Nhớ."

Thời Dịch hỏi cô: "Nhớ bao nhiêu?"

Đinh Nhàn: "Mỗi giây mỗi phút đều nhớ anh."

Lời này chọc cho người đàn ông cười sâu hơn, không khỏi tăng nhanh động tác.

... ...

Lúc này đột nhiên điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, Đinh Nhàn đẩy đẩy người đàn ông trên người mình: "Anh Thời Dịch, anh lấy giúp em đi."

Đang chuẩn bị tiến công, người đàn ông nào còn tâm tư quan tâm đến chuyện khác, anh vuốt ve tóc cô: "Chờ lát nữa đi."

"Lấy giúp em trước đi, anh đưa tay ra là có thể lấy được rồi." Thấy anh vẫn không chịu làm, Đinh Nhàn uy hiếp nói: "Anh Thời Dịch, anh còn như vậy nữa em sẽ không để ý tới anh."

"Em không để ý tới?"

Đinh Nhàn sử dụng đòn sát thủ: "Ngày mai em sẽ không cho anh vào phòng ngủ."

Lần nào cô cũng dùng chiêu này, thật sự là đáng ghét mà, anh càng dùng thêm sức cọ sát cô để trừng phạt, sau đó mới duỗi tay ra lấy điện thoại, "Hơn hai mươi ngày mới gặp lại, mới trở về đã không cho anh vào phòng ngủ, em muốn chồng mình nhịn đến chết à."

Đinh Nhàn liếc anh một cái, rồi mở khóa điện thoại ra, kiểm tra tin nhắn mới, nhưng còn chưa kịp nhìn cẩn thận, bởi vì động tác của anh quá lớn đã làm hại hai tay cô run lên, điện thoại trực tiếp nện lên mặt cô, đau đến mức muốn chảy cả nước mắt.

Thời Dịch không nhịn được bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng xoa mũi cô, "Tập trung một chuyện thôi, không thể phân tâm."

"Còn không phải tại anh à."

Đinh Nhàn lấy điện thoại trên mặt mình lên, còn chưa làm gì đã bị anh đoạt đi, trong lòng cô thầm nói không ổn.

Lúc này trên màn hình điện thoại đang hiển thị tin nhắn của Sợi Gừng gửi đến cùng với mấy tấm hình.

Sợi Gừng: [Đinh Tiểu Nhàn, cậu nhìn hình này, đẹp trai kinh khủng, cả người toàn cơ bắp rắn chắc, còn có cả đường nhân ngư hấp dẫn, thật là khiến người ta huyết mạch phun trào còn chảy cả nước miếng nữa, cậu nhìn hình rồi từ từ liếm màn hình đi, không cần cảm ơn tớ đâu, ngủ ngon nhoa~]

Thời Dịch nhìn hình ảnh một người khỏa nửa thân trên trong điện thoại chằm chằm, anh nhận ra người này, đây chính là tiểu thịt tươi mà cô nhóc này hâm mộ, hay nói bên tai anh về người đàn ông này, nào là chân dài, dáng người cao đẹp, tài hoa, vừa nhắc tới đã nói không ngừng, nếu không phải thấy mặt anh đen lại chắc cũng không chịu im miệng.

Cô nhóc chết tiệt.

Anh cầm điện thoại, hai mắt hơi nheo lại, chăm chú nhìn người phụ nữ dưới thân, như cười như không nói: "Đàn ông? Khỏa thân?"

Đinh Nhàn cảm thấy mùi nguy hiểm bao vây lấy mình, da đầu trở nên tê dại, ngay cả khi nói chuyện cũng lắp bắp: "Không... Không phải khỏa thân."

"Ồ?" Thời Dịch nhìn cô hỏi ngược lại, "Vậy đó là cái gì?"

"Anh Thời Dịch..."

Thời Dịch hừ lạnh một tiếng rồi ném di động cho cô, sau đó rời khỏi người cô, vén chăn lên nằm xuống, tắt đèn đi ngủ.

Đinh Nhàn liếc anh, chửi thề trong lòng, cởi quần rồi còn nhịn được!

Cô còn không tin anh có thể nhịn, Đinh Nhàn mò mẫm rồi chui vào trong chăn, bắt lấy hai chân anh rồi từ từ đi lên.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nắm lấy chân anh, còn cố ý bóp hai cái, nếu không phải sợ làm cô đau thì Thời Dịch thật sự muốn đá cô một cước xuống giường hoặc là xốc người lên hung hăng đánh cho một trận, cái gì mà chảy máu mũi chảy nước miếng, cô nhóc chết tiệt, anh không ở nhà cô còn dám thoải mái nhìn người đàn ông khác.

"Anh Thời Dịch." Đinh Nhàn mò một lúc lâu mới lên tới, cô ôm eo anh, "Đó là do Sợi Gừng gửi tới, em không có nhìn mà."

Ngay cả mở mắt Thời Dịch cũng lười mở, anh lấy hai tay cô ra khỏi người mình, rồi trở mình đưa lưng về phía cô, thật sự không muốn để ý tới cô.

Người đàn ông hình như tức giận thật rồi, Đinh Nhàn có chút nhức đầu, gãi đầu một cái rồi cởi áo trên người mình ra, sau đó ôm anh từ phía sau, nhấc chân lên quấn quanh người anh, "Anh Thời Dịch, em thật sự không có nhìn, trong nhà có một ông chồng đẹp như vậy, có nhìn người khác em cũng không có cảm giác gì."

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích như cũ, hoàn toàn không để ý đến cô.

Đinh Nhàn mở đèn lên, chồm lên xem biểu cảm trên mặt anh, cô hơi cúi đầu nhìn, phong cảnh mê người nhất hiện ra trước mắt, cô không tin anh còn có thể nhịn được.

Nhưng cô đã sai lầm rồi, Thời Dịch hoàn toàn có thể nhịn được, dù sao cũng muốn thả dây dài câu cá lớn, đêm còn dài cứ từ từ, vì các loại phúc lợi, trước hết phải nhẫn nại một chút, nhiêu đó thì xem là gì.

Anh nhìn cô, trên mặt không lộ ra dáng vẻ gì, "Huyết mạch phun trào? Chảy nước miếng? Đinh Nhàn, em làm mẫu cho anh xem chút đi, ngược lại anh muốn nhìn vợ mình nhìn người đàn ông khác chảy nước miếng như thế nào."

"Đó chỉ là sở thích của Sợi Gừng, em nào như vậy, em chỉ biết nhìn anh chảy nước miếng thôi." Đinh Nhàn khẽ cắn nhẹ dái tai anh, cọ tới cọ lui trên người anh, "Chồng à, đừng nóng giận mà."

Cô dùng giọng nói mềm mại để dỗ anh: "Chúng ta tạo bảo bảo có được không?"

Thời Dịch kéo cô từ trên người mình xuống, "Không có tâm trạng."

"Anh đã nói muốn để em mang thai đôi mà."

Đinh Nhàn lại leo lên người anh, kết quả chân còn chưa đưa lên đã bị anh vỗ một cái không chút lưu tình nào, cô còn chưa từ bỏ ý định, giơ chân lên lần nữa, ai ngờ lại bị đánh thêm cái nữa.

Đương nhiên lực đạo lúc này khá mạnh, trên bắp đùi trắng nõn của cô lập tức hằn rõ năm ngón tay, Đinh Nhàn bị đánh đau, cắn môi, ánh mắt hơi ửng đỏ, liên tục chủ động toàn bị cự tuyệt, cô không có nhiều kiên nhẫn, cũng hơi tức giận, cô dùng hai chân đạp mông anh, hùng hùng hổ hổ nói: "Móng heo thối, đàn ông các anh đều là móng heo, Thời Dịch anh còn ngốc như heo nữa, em không thèm quan tâm anh."

Vừa mắng cô vừa kéo ra khoảng cách với anh, lui về phía bên kia của giường. Cô nằm một lúc, thấy người đàn ông vẫn đưa lưng về phía mình không nhúc nhích, cô càng tức giận hơn, vừa khó hiểu lại vừa tủi thân, nhưng cuối cùng vẫn lê người qua, dùng ngón trỏ chọt chọt lưng anh: "Anh Thời Dịch."

Thanh âm của cô dịu dàng, nghe vô cùng thoải mái, Thời Dịch còn muốn nghe cô gọi thêm hai tiếng nữa ai ngờ giây kế tiếp cô liền bùng nổ.

"Được thôi, anh không chịu để ý đến em đúng không? Vậy anh vĩnh viễn đừng có để ý tới em nữa." Đại khái là bị người đàn ông cưng chiều đến hư, ngày xưa dỗ anh hai câu anh đã nộp vũ khí đầu hàng, còn tối nay anh vẫn luôn trưng ra vẻ mặt không thèm quan tâm, Đinh Nhàn thật sự bị mài mòn hết sự kiên nhẫn, cầm gối bỏ vào giữa giường: "Ai vượt qua ranh giới người đó chính là tên khốn kiếp!"

Lâu như vậy hai người cũng chưa từng ồn ào thế này, giọng nói Đinh Nhàn mềm nhũn, ánh mắt hơi đỏ, Thời Dịch đành chịu, còn phải nhẹ giọng dỗ, dỗ xong thì kéo đến bên người, kiên nhẫn nói đúng sai với cô, đáng lẽ anh là người tức giận mới đúng, nhưng cô vẫn còn tức giận, anh chỉ có thể đi dỗ dành mà thôi.

Thời Dịch vội vàng ôm lấy cô, cô lườm anh, "Anh dám vượt ranh giới đi."

Thời Dịch trực tiếp lấy gối ra, kéo cô vào trong ngực, "Em còn giận, mỗi ngày nhìn đàn ông khác khỏa thân, em còn nói lý lẽ với anh."

Anh giữ cằm cô, "Hửm?"

Bị người đàn ông ôm vào lòng, Đinh Nhàn không còn buồn bực nữa, cô xoa xoa mặt anh, cười ha hả nói: "Anh Thời Dịch, anh vượt ranh giới, anh là tên khốn kiếp."

"Đừng có đánh trống lảng với anh." Thời Dịch lấy cái tay nghịch ngợm phá phách của cô xuống, "Nói đi, trong điện thoại còn lưu bao nhiêu hình của cậu ta nữa?"

"Không có, em không hề lưu một tấm nào."

"Thật sự?

Đinh Nhàn: "Thật."

Thời Dịch không tin, đi lấy điện thoại của cô, Đinh Nhàn vội vàng cướp đi, nhưng cô căn bản không phải đối thủ của anh, Thời Dịch biết di động của cô khóa vân tay nên anh dùng ngón tay cô chạm vào rồi mở album ảnh ra.

Tốt lắm, hơn mấy chục tấm hình, tuy đều ăn mặc nghiêm túc, không hề lộ da thịt nhưng trong điện thoại của vợ lại tồn tại hình người đàn ông khác thế này khiến trong lòng anh khó chịu vô cùng, "Cái này gọi là không có."

Anh chọn hết tất cả hình rồi ấn xóa, mới vứt điện thoại qua một bên, cúi đầu nhìn cô nhóc trong ngực.

Tự biết mình đuối lý, Đinh Nhàn che mặt, "Anh Thời Dịch, em sai rồi."

Thời Dịch nhướng mày, hỏi cô: "Tiểu thịt tươi có đẹp trai không?"

"Không đẹp, hoàn toàn xấu." Đinh Nhàn vòng hai tay qua cổ anh, hôn lên môi anh, "Anh Thời Dịch nhà em mới là đẹp trai nhất! Từ khi có anh, những người đàn ông khác căn bản không thể lọt vào mắt em được."

Thời Dịch liếc cô một cái, "Không có thành ý."

"..."

"Vậy nói thẳng là anh muốn thế nào đi." Đinh Nhàn xấu xa nắm mặt anh nghịch ngợm, cố ý bóp miệng anh cho nó trở nên méo mó, "Giữa vợ chồng với nhau, ít diễn kịch lại với em."

Chẳng phải muốn nói điều kiện với cô, còn làm ra vẻ chính nhân quân tử để cô tự đưa mình tới cửa, thật là đáng ghét mà.

"Vẫn là phu nhân hiểu anh." Thời Dịch bị những lời này của cô chọc cười, bình tĩnh nói bên tai cô đôi câu.

Đinh Nhàn nghe mà cả người nóng lên, không khỏi trợn mắt, theo bản năng cự tuyệt, "Không, không được, đổi cái khác đi."

"Vậy sinh cho anh một bảo bảo thông minh."

"Ai nói?"

Thời Dịch cười gian: "Chồng em đó."

Nói xong, anh kéo chăn lên trùm kín hai người lại, Đinh Nhàn còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đàn ông khống chế, cô liên tục sợ hãi kêu: "Này này này! Em không đồng ý đâu!!"

Thời Dịch nói: "Em đã đồng ý rồi."

"Không có đâu!" Đinh Nhàn đạp chân mắng anh, "Thời Dịch khốn kiếp."

"Được được được, anh khốn kiếp." Thời Dịch véo eo cô, "Em là vợ của tên khốn kiếp này."

"Anh nhẹ một chút thôi, rất đau đó."

"Anh còn chưa bắt đầu."

"Em nói tay anh làm em đau cơ."

Thời Dịch xoa xoa cho cô, thấp giọng nói: "Anh để em véo lại nhé."

"Em có thể véo nơi này sao?"

"Em nói gì?"

Đinh Nhàn cười ha ha, giở trò xấu nói: "Em nói có thể."

Cô còn chưa làm động tác kế tiếp thì tay đã bị anh giữ lại trên đỉnh đầu, "Anh nhìn em hình như thiếu thu thập."

...

Buổi sáng ngày hôm sau, Thời Dịch còn muốn kéo người dậy chạy bộ nhưng cô đang ngủ say lại bị anh đánh thức, liền tức giận lấy cái gối bên cạnh đánh mạnh về phía anh, "Phiền chết!"

Chạy bộ buổi sáng chạy bộ buổi sáng, tối hôm qua còn muốn dậy chạy bộ buổi sáng nhưng lại bị anh ép khô, nơi nào còn có sức lực mà chạy chứ.

Cô đánh đã tay thì tiếp tục nằm xuống ngủ, chân đè trên chăn, thân thể nhỏ bé lại chiếm hơn nửa cái giường. Thời Dịch thật sự muốn vỗ mông cô hai cái nhưng vẫn đau lòng, anh kéo chăn lên đắp cho cô, liếc nhìn thời gian rồi cài lại đồng hồ báo thức cho cô lần nữa, sau đó mới thay quần áo đi ra ngoài.

Đinh Nhàn tỉnh dậy lần nữa thì trong nhà đã không có ai, cô ngáp một cái, đứng dậy rửa mặt rồi đi xuống lầu. Người đàn ông đã làm sẵn bữa sáng đặt trên bàn ăn, cô cười một tiếng, có anh ở nhà là tốt nhất, khoảng thời gian không có anh ở nhà, cô ở một mình thật sự không quen.

Đinh Nhàn vừa ăn bữa sáng vừa lướt di động, nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, cô gửi một tin nhắn phê bình nghiêm khắc cho Giang Ti Kỳ.

Sợi Gừng kêu ca mình quá oan ức: [Đinh Tiểu Nhàn, cậy thật xấu xa, tớ vừa nhìn thấy phúc lợi liền chia sẻ với cậu, bây giờ cậu lại nói tớ nông cạn, si mê, cậu đã không còn thú vui nữa rồi phụ nữ đã kết hôn à, tớ muốn tuyệt giao với cậu ba ngày!]

Đinh Nhàn: [Hừ hừ hừ, ai bảo cậu không biết chọn thời điểm gửi tin nhắn chứ.]

Bởi vì tấm hình đó mà tối hôm qua cô đã bị bắt nạt vô cùng thảm.

Truyện Chữ Hay