Người đàn ông này lúc ham muốn thật có nhiều trò xấu xa, một lúc thì như này, một lúc lại phải đổi, rõ ràng đang cố ý làm khó cô, Đinh Nhàn bị anh quay đến mệt mỏi, kiên nhẫn đã bị mài mòn, nên cô quyết định ngã ra giường, đình công.
Thời Dịch trở người đè cô xuống, cười nói: "Như vậy thì không được rồi, xem ra thiếu rèn luyện thật."
Đinh Nhàn liếc anh một cái, còn chưa mở miệng môi đã bị chặn lại, Thời Dịch cầm hai tay cô kéo qua đỉnh đầu, mười ngón tay đan vào nhau.
Bây giờ, đến lúc anh phục vụ cô rồi.
...
Xong chuyện, Thời Dịch kéo Đinh Nhàn vào trong ngực, không quên khen ngợi đôi câu: "Cô nhóc nhà anh thật thông minh, chỉ một chút đã hiểu."
Đinh Nhàn quả thực mệt mỏi muốn chết rồi, đôi mắt long lanh nước, gò má đỏ hồng, cô lười phản ứng với anh, rúc vào trong chăn ngủ.
Thời Dịch tắt đèn, mới vừa nằm xuống thì cô lại trở mình, đối mặt với anh, theo thói quen gác chân lên bụng anh, còn nghịch ngợm dùng đầu ngón chân ngoáy rốn anh.
Thời Dịch sờ gò má của cô, nhắm mắt, để mặc cô giày vò.
Nghịch đủ rồi, Đinh Nhàn giương mắt nhìn anh, "Anh Thời Dịch."
"Ừ?"
Đinh Nhàn cười một tiếng, "Không có gì, chỉ muốn gọi anh thôi."
"Đồ ngốc." Thời Dịch xoa đầu cô, ôm cô chặt thêm chút nữa, "Sau này đừng có đoán mò, em tốt như vậy, anh thương em còn không hết, làm sao chán ghét được."
"Vậy nếu như sau này em có làm chuyện gì không đúng, anh đánh em mắng em, phạt em đều được, nhưng không được không cần em."
"Thế à." Thời Dịch như cười như không nhìn cô, "Mới vừa rồi không phải làm sai à."
Nghĩ đến những thứ kia, mặt của Đinh Nhàn đỏ bừng lên vì xấu hổ, cô đẩy anh ra, "Em không phải nói đến chuyện này mà."
Cô nghiêm mặt nói: "Có lẽ do từ nhỏ không có ai yêu thương em, cho nên em rất quý trọng hiện tại, đồng thời cũng sợ mất, em luôn cảm thấy nếu không có anh thì em sẽ mất tất cả."
Bởi vì chưa từng có được, bởi vì quá mức hạnh phúc, ngược lại sẽ sinh ra một loại cảm giác không chân thật, luôn sợ một ngày sẽ bị vỡ mộng.
Thời Dịch cũng không biết cô lại thiếu cảm giác an toàn nhiều như vậy, anh ôm chặt người trong ngực, "Đinh Nhàn, em vĩnh viễn cũng không mất anh, anh luôn yêu thương em, sẽ bù lại những thiếu hụt tình yêu thương nhiều năm trước của em."
"Anh Thời Dịch, anh thật tốt."
"Lần sau mà nói anh không cần em, anh sẽ phạt em." Thời Dịch dùng sức véo mặt cô, "Phạt một cách mạnh mẽ, không chút lưu tình."
"Tại sao?"
Thời Dịch nắm tay trái cô, sờ sờ ngón áp út, còn chưa mở miệng, cô gái nhỏ đã kịp phản ứng được, vội ôm chặt lấy anh, "Không nói nữa, không nói nữa, sau này không nói như vậy nữa."
Thời Dịch cười cười, in một nụ hôn lên trán cô, cô nhóc nhà anh tuy nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, tự kiểm điểm bản thân, người chín chắn nói đạo lý với cô, cô sẽ nghiêm túc lắng nghe, chưa bao giờ tranh cãi vô lý.
Ở trong mắt anh, cô chính là báu vật, sợ bị người khác phát hiện ra rồi đoạt đi, không cam lòng chút nào.
Thật là một cô nhóc ngốc nghếch.
Vốn tưởng rằng lúc này có thể an tĩnh chìm vào giấc ngủ, ai ngờ lát sau cô gái nhỏ trong ngực lại nói: "Anh Thời Dịch, em muốn đi thăm cha, tháng sau là ngày giỗ của ông ấy, chúng ta cùng nhau đi gặp ông ấy có được không?"
"Nhất định phải đi, anh muốn kết hôn với con gái bảo bối của ông ấy, phải nói chuyện với ông ấy thật tốt mới được."
Nhớ đến trước kia Đinh Trí kiên quyết muốn xưng anh em với anh, Thời Dịch có chút buồn cười, lần này anh phải gọi ông ấy bằng cha vợ, luôn cảm thấy không được tự nhiên, nếu như Đinh Trí còn sống, đoán chừng lại ngại cách gọi này sẽ biến ông ấy thành ông già mất thôi.
Nhưng mà, bây giờ Thời Dịch đang nghĩ đến một vấn đề, nếu như Đinh Trí vẫn còn sống, có khi nào lại không đồng ý cho anh cưới con gái ông ấy không?
Ông ấy rất yêu con gái bảo bối của mình, luôn cười tươi nói với người khác: "Con gái của tôi di truyền tất cả ưu điểm của tôi và mẹ nó, vừa đẹp lại ngoan ngoãn, còn thường xuyên học được hạng nhất. Trên thế giới này không có một người đàn ông nào có thể xứng với con bé được!"
Con gái ông ấy là miếng thịt trong lòng, nếu ông ấy còn sống, đoán chừng sẽ là vấn đề khó khăn với anh.
.
Thẩm Ngạn và Hướng Hàm không ngờ bởi vì chuyện của mình còn làm xảy ra chuyện này, nhưng mà bọn họ cũng không lo lắng gì, chỉ bằng tình cảm ngọt ngào giữa Đinh Nhàn và Thời Dịch thì có thể xảy ra vấn đề gì được.
Cái này quá chính xác, trong ngày hôn lễ của bọn họ, hai người còn không quên khoe ân ái.
Nhìn người đàn ông mặc tây trang, Đinh Nhàn khen ngợi lần nữa: "Anh Thời Dịch, hôm nay anh thật đẹp trai."
Thời Dịch sờ sờ khuôn mặt trắng nõn của cô, "Cô nhóc của anh mới đẹp."
Mấy người còn lại trong phòng: Nơi này chỉ có hai người các ngươi thôi sao?
Thẩm Ngạn và Hướng Hàm: Rốt cuộc hôm nay là ai kết hôn hả?
Không tránh được bị chọc ghẹo một phen, Đinh Nhàn xấu hổ đỏ bừng mặt, Thời Dịch nhìn cô, sự cưng chiều trong mắt cũng sắp tràn cả ra ngoài.
Đến khách sạn, hôn lễ chính thức bắt đầu, mục sư đọc xong lời tuyên thệ, hai người nhìn đối phương, nói ra ba chữ đầy ý nghĩa: "Tôi đồng ý."
Thẩm Ngạn nắm chặt tay Hướng Hàm, mười ngón tay đan vào nhau, từ khi gặp nhau rồi biết nhau, yêu nhau, từng có cãi vã, có chia lìa, cuối cùng, bọn họ bởi vì một chữ yêu mà nắm chặt tay đối phương, cuộc đời này, không chia không lìa, làm bạn đến già.
Chú rể ôm cô dâu xinh đẹp vào trong ngực, thâm tình hôn nhau trong tiếng vỗ tay như sấm dậy của mọi người, mọi người có mặt ở đây đều thật lòng chúc phúc cho vợ chồng bọn họ, Thời Dịch nghe được tiếng khóc sụt sùi, quay đầu nhìn qua thì thấy cô gái nhỏ đang cảm động đến phát khóc, anh duỗi tay ra giúp cô lau nước mắt, cười nói: "Khóc nữa là trôi luôn lớp phấn trang điểm đó."
"Người ta cảm động mà." Đinh Nhàn cũng không muốn mình trở nên khó coi, cô dùng sức chớp mắt, muốn đẩy nước mắt ngược vào trong, nhưng không có tác dụng, liền dứt khoát thoải mái tựa vào ngực anh khóc, "Tình yêu của họ giống như trong tiểu thuyết mà em đã đọc, hai người cùng nhau vượt qua khó khăn trùng trùng, nhưng vì tính cách không hợp mà tổn thương lẫn nhau, nhiều lần chia chia hợp hợp, cuối cùng cũng vì yêu mà buông xuống, cùng nhau nắm tay tiến về phía trước."
Ở trên đời này, có thể gặp được người yêu mình thật lòng rất không dễ dàng gì, có vài người yêu đối phương sâu đậm nhưng vì các loại nguyên nhân mà đã định không thể nào bên cạnh nhau được.
Đinh Nhàn cảm thấy tại nơi phồn hoa này, có thể nắm lấy tay anh, cùng nhau sống đến đầu bạc răng long là do ông trời chiếu cố, còn cô cũng được trời cao chiếu cố, bởi vì đã cho cô gặp được người đàn ông tốt nhất trên đời này.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Cô dâu bắt đầu ném hoa cưới, Hướng Hàm nhìn về phía Đinh Nhàn một lúc lâu, ở đây có rất nhiều khuê mật tốt của cô ấy nhưng cô ấy lại muốn ném cho cô gái nhỏ này, cô ấy biết, bọn họ sớm đã không thể chờ đợi, vậy thì cô ấy sẽ giúp một chút.
Quá nhiều người nhìn vào bó hoa trên tay cô ấy, cô ấy nhìn đúng vị trí, xoay người đếm ngược từ ba về một rồi dùng sức ném về phía sau, hoa cưới lướt một vòng cung xinh đẹp, Thời Dịch nhìn chăm chú, tung người nhảy lên, dựa vào ưu thế chiều cao anh đã bắt được bó hoa cưới đầy ý nghĩa này.
Đinh Nhàn thấy anh cướp được, vô cùng vui mừng còn hơn trúng giải thưởng trăm triệu nữa, "Anh Thời Dịch, anh thật là giỏi!"
Thời Dịch mỉm cười đi đến trước mặt cô, "Không phải em đã nói anh chưa từng tặng hoa cho em à."
Đinh Nhàn vừa muốn mở miệng đột nhiên một giọng nói từ trên sân khấu vang lên: "Cầu hôn! Cầu hôn!"
Hướng Hàm nhìn bọn họ, vừa vỗ tay vừa hô: "Cầu hôn! Cầu hôn! Cầu hôn! Cầu hôn! Cầu hôn!"
Bầu không khí nhất thời dâng cao hơn, mọi người lập tức lớn tiếng hô theo cô ấy: "Cầu hôn! Cầu hôn! Cầu hôn..."
Bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy, Đinh Nhàn vô cùng thẹn thùng, thất thần trong nháy mắt, người đàn ông trước mặt chợt quỳ một chân, anh nhìn cô, hỏi: "Đinh Nhàn, em có đồng ý lấy anh không?"
Cầu hôn trước mặt nhiều người như vậy là một chuyện quá điên cuồng mà, anh nguyện ý vì cô mà làm, hy vọng cô nhóc có thể cảm thấy hạnh phúc, càng hy vọng cô đồng ý lấy anh hơn.
Đinh Nhàn hoàn toàn bối rối, cô che miệng, cảm động khó mà kìm chế được, cho đến khi bên cạnh có người lên tiếng nhắc nhở, cô mới phản ứng được, vừa khóc vừa nhận lấy bó hoa, nói rõ ràng ba chữ: "Em đồng ý."
Mọi người vỗ tay lần nữa, trong tiếng hoan hô của mọi người, Thời Dịch ôm cô vào trong ngực, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Khóc thành một con mèo nhỏ rồi."
Đinh Nhàn chùi nước mắt lên vai anh, hỏi: "Vậy anh có thích con mèo nhỏ này không?"
Thời Dịch nói: "Anh chỉ thích em, con mèo nhỏ này thôi."