*Góc nhìn của Sophia*
『Con đã từng mong chờ có một người anh trai… Thế tại sao hai đứa lại cãi nhau?』
Sau khi đẩy tôi vào phòng, mẹ nhìn tôi với ánh mắt buồn bã.
Tôi biết việc con gái và con trai cãi nhau là điều dễ hiểu… Nhưng thành thật mà nói, chúng tôi không hề làm thế.
Tuy nhiên đúng là cuộc trò chuyện đó có hơi thô một chút.
Đó là bởi vì tôi có rất nhiều ý kiến muốn nói với anh ấy, tôi nhớ lại, khoảng một tháng trước―vào một ngày nắng nóng.
Tôi đang ở sân vận động bóng chày trong bộ đồ ngụy trang hoàn hảo, đội tóc giả màu đen, đeo kính râm và đeo cả mặt nạ.
Vòng bán kết của giải đấu cấp tỉnh đang diễn ra ở đó và trường chúng tôi đang thi đấu.
Tôi đã yêu bóng chày từ khi còn là một cô bé vì ảnh hưởng của cha, và vào ngày hôm đó, tôi thậm chí còn nghỉ học một ngày để cổ vũ cho đội của trường.
Trận đấu này đúng ra là trận chiến giữa những người ném bóng và đánh bóng, nhưng những người ném bóng của hai bên đã làm quá tốt, thành ra cả hai đội đều không ghi được điểm nào cho đến hiệp thứ bảy.
Tỉ số đầu tiên
ở đầu hiệp thứ tám―tức là khi đối thủ tấn công.
Họ đã tận dụng cơ hội do lỗi của tiền vệ tạo ra và ghi điểm ngay trong pha chạy chỗ đầu tiên.
Sau đó, ở cuối hiệp thứ chín― khi chúng tôi đang dẫn, dù chỉ một điểm, drama đã xảy ra.
《―Oioi, sao lúc này họ lại đưa tuyển thủ năm nhất vào? Huấn luyện viên điên rồi sao!?》
Vì hai người đánh bóng số 1 và 2 của đội trường tôi đã bị loại, trong tình huống đó, dù là một học sinh năm nhất nhưng cậu ấy miễn cưỡng phải trở thành người đánh bóng chính.
―Vài ngày sau, mẹ nói với tôi rằng cậu học sinh đó là người sẽ trở thành anh trai của tôi.
Khi tên anh ấy được xướng lên trong phần thông báo, tôi có thể nghe thấy những giọng nói lo lắng và bất mãn từ hàng ghế cổ vũ, được gây ra bởi giọng nói của một ông già, trông có vẻ như ông ta là người giám hộ.
Tôi nghĩ rằng các bậc phụ huynh và học sinh có mặt ở đó để cổ vũ cho đội không thích ý tưởng giao trách nhiệm cho các học sinh năm nhất vào thời điểm quan trọng vì họ muốn đội giành chiến thắng.
Nhưng― chỉ với một cú vung, anh ấy đã khiến mọi người có mặt im lặng bằng một âm thanh dễ chịu.
Đó là cú ném tiếp theo, sau khi cú ném bóng đầu tiên được thực hiện.
Anh ấy đã không bỏ lỡ một đường bóng thẳng và cao, rồi bắt nó một cách hoàn hảo bằng tâm cây gậy của mình.
Khoảnh khắc anh ấy đánh trúng, cả hội trường im lặng và mọi người đều nín thở dõi theo đường đi của quả bóng.
Và sau đó, khi anh ấy bước lên khán đài― mọi người ở hàng ghế cổ vũ đều đứng dậy và cổ vũ to đến nỗi khiến cả cái khán đài rung chuyển.
Bằng khả năng của mình, anh ấy đã dẫn dắt cả đội đến với chiến thắng.
Cái cách anh ấy khiến những người xung quanh phải im lặng vì đã coi thường mình đúng thật là một cảnh tượng tuyệt vời đối với tôi.
Sau khi về nhà, tôi xem đi xem lại trận đấu đã được ghi lại.
Vẻ mặt của anh ấy khi đứng trong khu vực đánh bóng thật sự trông rất nghiêm túc…
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh ấy lại là một người đàn ông ngốc nghếch, phù phiếm như vậy…!
Khi mẹ kể cho tôi nghe về anh ấy, tôi đã nghĩ, “Đây có phải là đinh mệnh không…!?”
Ước gì bây giờ tôi có thể có lại được cảm giác phấn khích như lúc ấy…
『Sophia?』
Khi tôi đang nghĩ về trận bán kết và những gì vừa xảy ra, mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
Lẽ ra tôi không nên làm vậy, tôi đã từng nói rất nhiệt tình về nó.
Ừm, nhưng tôi chỉ nói theo suy nghĩ của mình thôi nên cũng không làm phiền tới ai cả.
『Con không hợp với những người phù phiếm như vậy.』
Tôi quyết che đậy những suy nghĩ trong trí mình bằng một nụ cười gượng, nhưng đây cũng không phải là nói dối.
Điều tôi không thích, hay nói đúng hơn là ghét nhất, chính là những kẻ phù phiếm và thích tán tỉnh.
Tôi đến Nhật Bản khi mới 5 tuổi vì công việc của bố. Lúc đó, tôi vẫn nhớ như in rằng mình chưa nói được tiếng Nhật, và luôn bị những đứa trẻ xung quanh xa lánh.
Không những vậy, một số đứa trẻ còn chế nhạo tôi vì tôi có vẻ ngoài trông khác với những người xung quanh và không thể nói cùng một ngôn ngữ.
Mặc dù không hiểu họ đang nói gì, nhưng nhìn qua vẻ mặt cũng đủ để biết rằng họ đang trêu chọc tôi.
Điều này tiếp tục diễn ra sau khi tôi lên tiểu học, và ngay cả khi học cấp hai, vẫn có những người chế nhạo ngoại hình của tôi, họ luôn là những kẻ ngu ngốc, ồn ào và phù phiếm.
Đó là lý do tại sao tôi ghét những người như thế, sau khi tôi bắt đầu đối xử lạnh lùng với họ, không còn ai đùa giỡn kiểu đó nữa, thay vào đó, tôi lại bắt đầu cô đơn giống như khi còn nhỏ.
『……?』
Mẹ nghiêng đầu tò mò vì tôi lại chìm đắm trong suy nghĩ, mặc dù bà ấy có thể đáng sợ hơn một con quỷ khi thực sự tức giận, nhưng về cơ bản bà ấy vẫn là một người tốt bụng và có chút ngây thơ.
Tôi chắc chắn rằng với tính cách như vậy, bà ấy đã quyến rũ được không ít đàn ông ngoài hai người cha của mình.
『Kento-kun không phải là một cậu bé hư, vì vậy đừng cố gây sự với cậu ấy. Đúng là tốt khi nói ra những gì mình muốn nói, nhưng cần phải suy nghĩ xem mình nên nói như thế nào, nếu không con sẽ gặp rắc rối khi ra ngoài xã hội đấy.』
Dưới góc nhìn của một người mẹ, ai cũng có thể là một đứa con ngoan cả, đó là lý do tại sao tôi không tin vào đôi mắt của bà ấy.
Tuy nhiên― tôi không thể nói ra điều đó được vì chắc chắn bà ấy sẽ rất tức giận nếu tôi làm vậy.
『Con sẽ cố gắng hòa hợp với anh ấy tốt nhất có thể.』
『Ừ, bây giờ thế là đủ rồi. Nếu sống cùng nhau, con sẽ sớm nhận ra Kento-kun là một chàng trai tốt thôi.』
Có khả năng đó à? Tôi không nghĩ vậy, càng sống chung, tôi lại càng cảm thấy ghét anh ấy…
『Con hiểu mẹ đang nói muốn nói gì rồi, con sẽ cố gắng không gây chiến với anh ấy nhiều nhất có thể.』
Tôi không muốn làm mẹ buồn nên tôi sẽ cố gắng tránh cãi nhau, nhưng tôi có cảm giác tôi sẽ lại như vậy nếu chạm mặt trực tiếp…nên tốt nhất là tránh xa những tình huống như vậy.
『Hứa đấy nhé, mẹ sẽ trở lại sau. Thế bây giờ con định tiếp tục học bài à?』
Cuộc trò chuyện gần như đã kết thúc và mẹ đứng dậy với một nụ cười trên môi.
Có vẻ như bà ấy không hề giận, rồi tôi nhẹ nhõm đáp lại bằng một nụ cười.
『Đúng vậy, con không thể để điểm của mình tụt dốc được được.』
Là học sinh đặc biệt được nhận học bổng của trường nên tôi được miễn toàn bộ học phí. Vì vậy, tôi không bao giờ được để điểm số của mình tụt dốc, và việc học tập mỗi ngày là điều cần thiết.
『Đừng ép bản thân mình quá, không chỉ học mà hãy làm những gì con muốn, nhé?』
『Học tập chính là điều con muốn.』
Chỉ cần tôi còn đi học vì ham muốn ích kỷ của bản thân thì tôi không thể đặt gánh nặng không cần thiết lên mẹ được.
Nếu có thể duy trì điểm số để không phải đóng học phí, chắc chắn tôi sẽ ưu tiên nó hơn tất cả.
『…Con cái thì phải nghe lời cha mẹ chứ.』
Vì lý do nào đó, mẹ nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào đầu tôi với vẻ mặt cô đơn.
Đôi khi mẹ có biểu hiện như thế này, tôi không thể nào đoán ra được lý do tại sao.
Không lẽ mẹ không thích sự cố gắng của tôi sao...?
Tôi không khỏi cảm thấy bối rối trong khi nhìn bà ấy rời khỏi phòng.