"Ồ, nhìn kìa Kento, đó là ‘Bông Hoa Cô Độc’ đấy!"
Vào giờ ăn trưa―khi tôi đi đến căng tin cùng với Kannagi Shouta, cậu ấy là thành viên của đội bóng chày, đột nhiên trở nên căng thẳng
Khi nhìn về phía nó chỉ, tôi thấy một cô gái xinh đẹp đang bước đi một cách duyên dáng với mái tóc vàng đặc trưng tung bay trong gió.
Cô ấy là Frost-san, người chỉ vừa mới chuyển vào trường của tôi vào tháng trước, nhưng hiện giờ cô ấy đã nổi tiếng khắp trường rồi.
Mặc dù dễ thương là vậy nhưng cô ấy bị cho là vô cùng lạnh lùng với những người khác.
Cô ấy lúc nào cũng chỉ có một mình, đó là lý do tại sao các học sinh khác thường gọi cô ấy với biệt danh ‘Bông Hoa Cô Độc’.
"Này, đừng gọi cô ấy như thế, nghe thiếu tôn trọng lắm đấy."
"Ể, gọi vậy nghe ngầu mà."
Khi tôi nói ra suy nghĩ của mình, Shouta ngửa đầu ra sau với vẻ mặt hoài nghi.
Nó cũng là một đứa vui vẻ và tốt bụng, nhưng có hơi vô cảm một chút.
Chà, cũng có thể gọi đó là điểm mạnh của nó, nhưng hơi khó để chỉ ra.
"Tao nghĩ cái biệt danh đó không theo hướng tích cực đâu."
"Hửm?, đừng bận tâm, vì cô ấy học ở tòa nhà khác nên hiếm khi được nhìn thấy trực tiếp thế này, hay là mời cô ấy ăn trưa cùng đi?"
"Mày bị điên à?"
Ngay cả khi không biết ý nghĩa của biệt danh đó là gì, nhưng Shouta vẫn biết những tin đồn xung quanh cô ấy.
Không biết nó nghĩ cái gì mà dám mời cô ấy như vậy nữa.
"Tại sao không? Cô ấy dễ thương mà"
"Rõ ràng là cô ấy sẽ từ chối rồi―này, khoan đã...!"
Shouta chưa kịp nghe tôi nói hết câu đã tự mình đi về phía Frost-san rồi, thôi chịu.
Tôi sẽ đứng đây quan sát vậy, tốt nhất là không nên dính líu vào chuyện này.
"Xin chào!, Frost-san, nếu cậu không phiền, chúng ta có thể―!"
"Ai thế?, đừng có tùy tiện nói chuyện với tôi!"
"À, tên mình là Kannagi Shouta, nhưng―"
"Tôi không quen cậu, kinh quá, vì vậy đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa."
"........"
Rõ ràng những tin đồn là sự thật, đó đúng là một việc bất khả thi rồi.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ không có gì lạ khi gọi cô ấy là ‘Bông Hoa Cô Độc’ cả.
"―Kento..."
"Thôi có cố gắng là được rồi..."
Tôi cố gắng an ủi thằng bạn của mình, người vừa quay trở lại với đôi mắt đẫm lệ.
"Cổ đáng sợ quá..."
"Chà, tao nghĩ do cô ấy nổi tiếng vì vẻ ngoài của mình, nên mới cảnh giác với những chàng trai lạ thôi."
Người Nhật chúng tôi đa số thường để tóc đen hoặc nâu, nên mái tóc vàng của cô ấy lúc nào cũng nổi bật.
Da của cô ấy cũng trắng và đẹp hơn chúng tôi, khuôn mặt thì dễ thương như một idol vậy.
Không đời nào bọn con trai lại để một mỹ nhân như vậy một mình.
Điển hình như thằng Shouta, chỉ vừa nhìn thấy cô ấy là đã có động thái rồi.
Việc liên tục bị tiếp cận như vậy, không có gì lạ khi cô ấy chán ngấy chuyện đó.
"Cô ấy có một khuôn mặt dễ thương, nhưng lãng phí thật đó..."
"Chuyện đó tùy thuộc vào cô ấy thôi, với lại chuẩn bị có một cuộc thi nên đừng có gây rắc rối gì đấy nhé ?"
"Rồi rồi, tao sẽ không làm điều gì ngu ngốc đâu."
"Có lẽ cô ấy thích một mình như thế."
Hay đúng hơn, tôi không nghĩ chỉ vì thế mà cô ấy trở nên lạnh lùng như vậy, có lẽ là do chuyện tồi tệ gì đó trong quá khứ.
Nhưng tôi, một người xa lạ, thậm chí còn không học cùng lớp với cô ấy, không thể biết chính xác được điều gì, với lại tôi không nghĩ mình sẽ có liên quan gì đến cô ấy trong tương lai.
Vì vậy nên tôi không quan tâm chuyện đó nữa.
―Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ vào lúc ấy...