Hôm nay là thứ bảy, em séc si séc si vậy ta:)))
Ề, dù mọi người có đọc hay không thì mình vẫn viết vì đam mê:)) haha:)) nhưng dù sao cũng cầu vote:)))
___________
Người đàn ông nằm rũ rượi với băng quấn toàn cơ thể, thoi thóp nuốt lấy từng ngụm hơi thở, lời nguyền ăn mòn khắp toàn thân đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng anh ta vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng như ánh trăng huyền ảo ngoài kia. Chất giọng khàn khàn vẫn giữ được thanh âm ấm áp truyền cảm, Ubuyashiki khẽ nói.
-"Hân hạnh gặp mặt... Kibutsuji... Muzan."
Con quỷ mang bên mình đầy sát khí lấy xuống chiếc mũ của mình, đôi mắt đỏ chót như máu tĩnh lặng vô cùng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai.
-"Trông ngươi kinh tởm quá... Ubuyashiki."
-"Chị đi ạ? Có thể cho em biết tên của chị không? Nãy giờ trò chuyện chị không nói tên."
Cuộc trò chuyện kéo dài rất ít, cô là người dập tắt cuộc trò chuyện trước. Nhưng Yuki nghe được chất giọng buồn buồn mất mát, cô quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến, nhưng chắc có lẽ cậu không thấy được bởi gương mặt cô cứ mãi đeo chiếc mặt nạ này. Yuki lắc đầu từ chối một cách nhẹ nhàng, nét mặt cậu xụ xuống khiến cho cô không kìm được lòng, bèn nói ra một chữ.
-"Yuki."
Nghe thấy cô nói, Tanjirou trở nên vui vẻ cười tươi.
-"Tên chị đẹp quá!"
Thiếu nữ khẽ gật đầu, lẳng lặng bước đi chìm mình vào màn đêm, khu rừng giờ chỉ còn lại cậu bé với mái tóc đỏ, nụ cười vẫn giữ trên môi đến khi cậu thiếp đi đột ngột.
Từng hơi thở nặng nhọc như đang kìm chế, chiếc mặt nạ muốn rơi ra khỏi mặt cô, đôi tay thon thả nắm chặt lại đến bật máu. Đồng tử co rút liên hồi có thể thấy được rõ cô đang tức giận đến mức nào, làm sao cô có thể bình tĩnh khi thấy được kẻ thù gϊếŧ mẹ ở ngay trước mắt mình? Làm sao có thể...
Ít phút trước, cô từ cánh rừng chỗ Tanjirou về phủ chúa công. Thứ cô thấy là gì đây? Một con quỷ với sát khí uy áp khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, Ubuyashiki vẫn bình thản trò chuyện với hắn như không có chuyện gì. Đối với một người gần đất xa trời như anh thì việc này chẳng có gì phải sợ cả, Yuki cắn môi đến bật máu, ngăn không cho phát ra tiếng gì làm kinh động đến họ.
Đôi mắt hằn lên tia máu đỏ, phổi cô phập phùng co giãn sắp phát điên. Hắn định làm gì ngài chúa công? Hắn định làm gì? Sao hắn lại tìm ra được sát quỷ đoàn? Tại sao? Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu cô, nỗi hận thù gần như chiếm lĩnh cả lý trí, rất may cô vẫn còn giữ lại được.
Nhưng liệu sẽ giữ được bao lâu? Được bao lâu khi con quỷ gϊếŧ mẹ ngay trước mặt?
Và... hắn định làm gì với ngài chúa công kính mến đây?
Gân guốc trên mặt, tay và chân nổi lên cuồn cuộn, cũng đủ để chứng tỏ cô đang tức giận đến thế nào. Máu trong huyết quản đang chảy như thác, lan tỏa ra cơ thể thôi thúc cô nắm lấy cán thanh kiếm, nhảy xuống và chém bay đầu hắn. Gϊếŧ chết hắn, diệt trừ hậu hoạn. Đôi đồng tử co lại hết cỡ, nó run run như muốn thét lên vậy. Yuki trong đầu gằn lên chữ Kibutsuji Muzan.
-"Ngươi nói xong chưa? Sẵn sàng với cái chết đi Ubuyashiki."
"Phập", toàn thân hắn bị chặn lại bởi những thanh gai cứng cáp đâm xuyên qua người, nét mặt hắn lộ rõ sự ngạc nhiên. Tuyệt kĩ huyết quỷ? Tamayo ở ngay dưới hắn, đồng tử dựng đứng với đôi mắt màu tím giận dữ và hận thù. Ubuyashiki mỉm cười đúng với kế hoạch, giờ thì chờ cho những thợ săn quỷ kéo đến...
-"Các ngươi lại bày trò gì đây... vô dụng thôi."
Tamayo giận dữ thét lên.
-"Kibutsuji Muzan! Trả chồng con lại cho ta! Ngươi sẽ phải trả giá cho những gì ngươi đã làm!"
Mặt hắn hằn lên tia tức giận, Kibutsuji Muzan quyết không chịu thua dưới sự yếu đuối này, hắn chống trả quyết liệt. Chợt đồng tử hắn co lại, tầm nhìn hai phía bị chẻ đôi, đúng... hắn chính là bị chẻ đôi nửa người.
-"Muzan!!"
Yuki thoắt cái đã chém đôi người hắn bằng thanh nhật luân kiếm giá lạnh, chiếc mặt nạ cáo đã che đi hết những cảm xúc cuồn cuộn trỗi dậy bây giờ của cô. A... chết tiệt, phải gϊếŧ hắn, nhất định phải gϊếŧ hắn, cô không kìm được nữa rồi. Yuki hít một hơi sâu, cánh tay nắm chặt cán kiếm chém ngang một nhát nữa. Đầu hắn bị xẻ làm bốn, máu chảy ra từ vết thương làm lộ cả bộ não của hắn - trômg chẳng khác gì con người.
Hắn tức giận gào lên, vết thương hồi phục như chớp.
-"Lại một con sâu bọ nào nữa đây!?"
Muzan khựng lại, tim hắn bỗng nhói đau bởi mảnh kiếm lạnh lẽo được găm sâu vào trong trái tim hắn, nó lại một lần nữa tỏa ra hàn khí khiến tâm trí hắn không được ổn định. Không thể nào, cô ta đã chết rồi, con ả đó đã chết rồi! Không thể nào con ả đó lại một lần nữa sống dậy được, vậy thì người phụ nữ trước mặt hắn là ai?
Liệu còn ai có thể kế thừa được hơi thở của ả ta nữa?
-"Mười một năm trước, ngươi đã gϊếŧ mẹ ta, ngươi còn nhớ chứ? Kibutsuji Muzan!!"
Yuki gằn mạnh lời trong câu nói, tim cô đập rất nhanh khiến cho cả cơ thể nóng lên, môi cô cắn chặt đến bật máu. "Cạnh", chiếc mặt nạ sau cú chém hồi nãy chịu tổn thương từ hắn, nó bị trúng đòn tấn công ư? Cô không hề thấy...
Mái tóc trắng lòa xòa ngang thắt lưng, đôi mắt màu lục đầy hận thù như viên ngọc ánh lên lấp lánh trong màn đêm tăm tối, Muzan ngớ người. Mái tóc trắng ấy, bộ dạng ấy, há chẳng phải chính là kẻ mà hắn đã gϊếŧ vào hơn hai mươi trước sao?
-"Ngươi, tên ngươi là gì??"
-"Yatogama... Yuki!"
-"Có kẻ tấn công vào tổng hành dinh! Có kẻ tấn công vào tổng hành dinh! Khẩn cấp khẩn cấp! Có kẻ tấn công vào tổng hành dinh!!"
____________
Gì, Tamayo chưa chết =)) vợ chồng và đứa còn nhà Ubuyashiki cũng chưa chết nốt =))