Cô Gái Mãn Châu

chương 35: ai biết nữ nhi thành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đúng là “mãnh tượng” miền Nam, sự điều động lâu la của Nam Cung Nguyệt vừa nhanh chân đúng mức.

Chưa nguội một chén trà, hai mươi tên đại hán áo đen đã có mặt tại xe mì.

Trong đó có hai tên mang hai cái bọc da đựng nước của đám lữ hành vùng sa mạc, trong đó, đầy nhóc huyết chó đen.

Hai tên khác khiêng một cái bao, cũng bằng da, cái bao không lớn mà dài, hai tên đại hán lực lưỡng mà khiêng coi cóng róng không ai biết cái gì trong ấy.

Nam Cung Nguyệt hỏi :

- Mông lão, người và vật đã có đủ rồi, ông bây giờ là Tham mưu đó nghe.

Mông Bất Danh chỉ tay vào ngôi từ đường :

- Thấy ngôi nhà thờ đó chưa?

Nam Cung Nguyệt quay mình lại :

- Thấy rồi, Thanh thị Từ đường. Rồi sao? Vào cúng vái phải không? Hay thề thốt?

Mông Bất Danh bĩu môI :

- Mốc xì, ông nội ta còn chưa cúng nữa là... Nè, cho con cháu mang hai túi máu chó rãi chung quanh ngôi từ đường đó, nếu còn, vãi cha nó lên tường luôn.

Nam Cung Nguyệt nhướng mắt :

- Sao? Bọn Bạch Liên giáo ở trong ngôi từ đường đó à?

Mông Bất Danh gật đầu :

- Cả vàng ngọc, cả mỹ nhân đều trong ngôi từ đường đó.

Nam Cung Nguyệt lại vẫy tay, hai tên mang túi máu chó phóng rẽ ra lướt dọc theo hai bên hông ngôi Từ đường.

Chỉ trong mấy phút, hai tên áo đen trở lại, tay chúng hãy còn vấy máu, tự nhiên là máu chó.

Nam Cung Nguyệt hỏi :

- Mông lão, sao nữa đây?

Mông Bất Danh nhún nhún vai một cách rất... vô nghĩa :

- Bây giờ thì... xung phong, bắt đầu...

Lão xòe bàn tay dứ dứ trong tư thề của một thanh đao :

- Gặp là mần, ta cần nói trước là đừng có để lại một tên nào cả nghe, hậu hoạn đó, muốn được an nhàn thì rán mà “xơi” cho hết, nhớ nghe, còn một mống là ngủ không yên đó.

Như chạm đúng “sở trường”, Nam Cung Nguyệt nhướng nhướng mắt, từ chỗ hai tên đại hán khiêng cái túi da lúc nãy, hắn rút ra một cái hình nhân, hình nhân bằng đồng sáng ngời, hình nhân một chân và đó là chỗ tay cầm.

Hai tên đại hán lực lưỡng khiêng thì xem cóng róng nhưng khi vào tay của Nam Cung Nguyệt thì xem rất vừa tầm.

Ông “Vua cướp” miền Nam này quả có một sức mạnh kinh hồn.

Mông Bất Danh lại nhún vai :

- Sao giống “La Thông tảo Bắc” quá vậy, coi chừng gặp “Công chúa Đồ Lư” nghe.

Nam Cung Nguyệt hất hàm, hai mươi tên đại hán áo đen tràn vào cổng Từ đường,.

Họ chia làm hai tốp, mười tên tràn vào bóng tối hai bên hông, mười tên cộng với hai tên hộ vệ theo vào cửa chính.

Nam Cung Nguyệt nắm tay Mông Bất Danh :

- Mông lão, mình cứ thong thả đi vào, để đám con cháu nó làm việc xem sao.

Hắn và Mông Bất Danh đi thẳng vào cửa chính, mười hai tên đại hán tràn lên trước dọn đường.

Mông Bất Danh hỏi :

- Bạn nè, bộ tính phá cửa xông vô sao?

Nam Cung Nguyệt đáp :

- Đừng lo, cứ thong thả mà xem, bọn này thuộc “chuyên môn” mà.

Ngay khi đó, hai tên đại hán nhún chân nhảy qua đầu tường thân pháp quả đúng là “chuyên môn” như hắn đã nói.

Sau đó là hai cánh cửa lớn mở hoạt ra, bọn đại hán bê vệ Nam Cung Nguyệt và Mông Bất Danh đi thẳng vào trong.

Qua khỏi sân lộ thiên và tới chính đường, bóng tối âm u không thấy hơi hám có người nào cả.

Thế nhưng phía sau chính đường, theo dãy hành lang nội điện, có ánh sáng lọt qua kẽ cửa, có tiếng cười hì hì, từng chập kéo dài, tiếng cười con gái, và tiếng rì rào to nhỏ của đàn ông.

Mông Bất Danh lầm thầm :

- Mẹ, giống y là nhà chứa điếm!

Nam Cung Nguyệt thét lớn theo cánh tay vung :

- Sát!

Mưới hai tên đại hán như mười hai con mãnh hổ sút chuồng, cùng một lượt ào ào tràn tới.

Tiếng cười nói đầy dâm dật khi nãy bặt luôn, thay vào đó là tiếng kêu hốt hoảng, tiếng quát hầm hừ, tiếp theo nữa là tiếng rú lên như tiếng heo bị học tiết.

Một cuộc chém giết bắt đầu.

Trong hỗn loạn, có một tên đại hán áo trắng đâm xầm chạy ra, đúng lúc Nam Cung Nguyệt và Mông Bất Danh vừa trờ tới.

Tự nhiên là Mông Bất Danh khỏi phải động chân động tay gì cả, bởi vì bên cạnh ông ta đang có một hung thần.

Hình nhân một chân bằng đồng được nhoáng lên.

Màu trắng màu hồng bay ra hơn một trượng, lần lần màu trắng mất luôn còn lại chỉ mỗi một màu hồng.

Màu hồng của máu.

Gã áo trắng không kịp kêu lên một tiếng.

Mông Bất Danh cũng không dám nhìn theo, ông ta là lão giang hồ, đã từng thấy máu, thấy quá nhiều, chuyện máu đỏ thây ngã đối với ông ta không phải là chuyện lạ phải nói là chuyện quá quen mới đúng, thế nhưng cái này thì thật tình hơi ngán, cái hình nhân bằng đồng như thế, được vung tới khi con người từ xa đâm xầm chạy lại, thật tình không dám ngó mà cũng không dám hình dung trong trí.

Nếu cần nói lại, cứ nói mò rằng gã áo trắng sau khi được nện cho một hình nhân, con người hắn giống y như một con cóc nằm trên nền đất cứng và được nện xuống bằng cái chầy giã gạo!

Nát ngứu thì cố nhiên không, nhưng xương nát vào trong thịt, thịt dính lộn với da, nó là một đống nhày nhày vì chất nước trong người quết lại, lợn cợn, bọt bèo.

Chỉ nghĩ không thôi, lão Mông đã muốn oẹ ra rồi.

Lão ngán luôn cánh tay của Nam Cung Nguyệt.

Ngay khi đó lại có tiếng rú thất thanh, đám mười hai tên đại hán áo đen của Nam Cung Nguyệt giạt trở ra y như ngọn nước chạy vào bị một đám bửng chắn ngang ùn ùn dội lại và bây giờ, số mười hai tên, chỉ còn lại tám tên.

Nam Cung Nguyệt cau mày trầm giọng :

- Dang ra.

Tám tên đại hán giạt ra hai bên. Nam Cung Nguyệt buông tay rồi vung chân hình chứ nhân lướt tới.

Từ trong đi ra đối đầu là một lão đạo sĩ.

Lão là một con người tầm thước, mắt sáng mày dài, chót mũi quặp xuống như mỏ chim ưng và bên dưới là hàm râu thưa thưa đen cứng.

Từ chiếc phất trần trong tay ông ta y như một sự dồn nén không khí trong một ống cống thổi giạt ra ngoài.

Và luồng gió mạnh đó vọt thẳng lên khi gặp làn gió từ chiếc hình nhân trong tay Nam Cung Nguyệt.

Lão đạo sĩ cất giọng sang sảng, thứ giọng của con người nội lực phi thường :

- Tưởng ai, không ngờ lại là “Nam đạo sư”. Vạn hạnh!

Nam Cung Nguyệt không trả lời, chiếc hình nhân trong tay cứ việc vung lên.

Kình phong tràn tới như ngàn cây gió thổi, lão đạo sĩ lui liền, thiếu chút nữa lão chạm lưng vào vách.

Tay phải huy động hình nhân, hai chân nhún mạnh, khi thân hình hắn nhảy tới thì cánh tay đầy lông xoắn cũng đã vươn ra, bàn tay như năm móc sắt chụp ngay vào ngực của lão đạo sĩ.

Không thấy lão đạo sĩ lách mình, chỉ thấy bàn tay trái từ trong ống tay áo rộng tỏ ra, dựng đứng lên như lưỡi dao bắt từ trong đẩy ra ngay bàn tay đang chụp tới của Nam Cung Nguyệt.

Bằng vào khí thế, bằng vào trớn nhảy tới, đáng lý bàn tay của Nam Cung Nguyệt không coi bàn tay từ từ đưa ra của lão đạo sĩ vào đâu, thế nhưng y như voi thấy rắn, hắn hớt hải kéo tay về. Cách rút tay của hắn coi có phần lụp chụp vì trớn tới quá mạnh, quá nhanh thình lình phải rút vè quả là chuyện khó.

Thế nhưng cũng là tay không phải tầm thường, bàn tay kéo về không thể kéo về luôn, vì thế hãy còn thừa, Nam Cung Nguyệt lật ngang phạt xéo vào hông đạo sĩ.

Lão đạo sĩ cười khẩy, lão nghiêng mình qua và nhảy thối ra sau, trong khi nhảy thối, bàn tay trái lão cũng thu về nhưng hai tay nhẹ y như đuổi một con ruồi...

Nam Cung Nguyệt lại một lần nữa phải tận dụng thế mạnh, chiếc hình nhân được thu về án ngang trước ngực.

Nhiều tiếng thép khua chạm vào nhau, nhiều ánh sáng tóe ra từ thân hình của hình nhân nhiều vật sáng nho nhỏ rơi xuống đất.

Bàn tay trái lay nhẹ của lão đạo sĩ là bàn tay tung ám khí.

Ám khí được chiếc hình nhân cản lại rơi xuống đất.

Thảo nào Nam Cung Nguyệt không dám để tay lão chạm vào tay mình, trong tay lão đạo sĩ có kẹp nhiều mũi kim tẩm độc.

Không phải có sức mạnh không, đôi mắt người “Đạo sư” quả quá lanh và phản ứng cũng thật nhanh và chính xác.

Mông Bất Danh đứng phía sau xa đao lia đôi mắt, lão lẩm bẩm :

- Giỏi!

Có lẽ lão khen Nam Cung Nguyệt.

Và ngay khi ấy, ngay sau khi dùng kim độc không trúng đích, lão đạo sĩ đã tung mình nhảy vọt lên theo đà của lão, hình như lão định nhảy qua tường, vì có lẽ lão đã dùng hết phép.

Nam Cung Nguyệt không đuổi theo, hắn cho tay vào lưng và rút mạnh ra, một làn ánh sáng chận ngay trước mặt lão đạo sĩ, xẹt thẳng vào ngực lão., Chiếc phất trần trong tay lão đạo sĩ nhuốm lên.

Nhưng ngay lúc ấy, một tên đại hán áo đen từ trên đầu tường phóng tới, thanh đại đao trong tay hắn phụt ngay vào ót lão ta.

Đang bận lo về làn ánh sáng phía trước lão đạo sĩ không ngờ phía sau có một thanh đao, đến chừng hơi gió liếm vào tới ót lão mới hay, nhưng thật là nhanh, lão vừa nghiêng mình vừa hụp đầu tránh cả làn ánh sáng phía trước, tránh luôn thanh đao đã sát phía sau, đồng thời, ngọn phất trần cũng quật ngược ra sau ót...

Bựt!

Đuôi của chiếc phất trần quét ngang trúng ngay mặt của tên đại hán không làm sao đỡ kịp, hắn rú lên một tiếng và không còn ai thấy hắn nhăn nhó, hay trừng mắt vì cả bộ mặt chần vần của hắn toàn là máu.

Hắn ngã xuống chân tường sau đó.

Một chuyện bất ngờ lại xảy ra ngay.

Lão đạo sĩ thật nhanh, vừa tránh làn ánh sáng phía trước, vừa tránh ngọn đao phía sau, vừa trở ngọn phất trần hạ ngay đối thủ nhưng có một chuyện kế tiếp mà lão không ngờ, đó là chuyện làn ánh sáng.

Làn ánh sáng khi nãy bị cái nghiêng mình của lão làm cho nó bay vuột ra sau lưng, bây giờ, y như có một thứ “tà thuật” nó bỗng... quay trở lại.

Trọn một đời theo Bạch Liên giáo học tà thuật và dùng tà thuật hại người, nhưng chắc chắn lão đạo sĩ không bao giờ biết thứ “tà thuật” dị kỳ này, nhưng lão không thấy, vì làn ánh sáng bay ngược lại sau lưng lão rồi tắt luôn lão cũng không bao giờ được biết, vì khi làn ánh sáng tắt sau lưng lão thì lão đã ngã bổ xuống chân tường.

Người thấy được “tà thuật” đó là người không bao giờ biết tà thuật, lão Mông Bất Danh.

Lão thấy một ngọn đao mỏng như lá lúa ghim sâu vào lưng lão đạo sĩ, ghim ngay chỗ trái tim và ở cán đao, chỗ còn ló ra ngoài, có một sợi dây rất nhỏ, thứ dây gân, một đầu của sợi dây đó nắm cứng trong tay Nam Cung Nguyệt.

Lão Mông Bất Danh bỗng rùng mình.

Trong các món binh khí, lão biết gần muốn hết, loại có dây thì có “Lưu Linh chùy”.

Nói “Lưu linh” là vì nó bay trong không khí theo ý muốn của người điều khiển, có người chưa thấy binh khí đó, nhưng khi nghe nói, ai cũng có thể hình dung, chỉ riêng cái món “dao găm” mà có dây này, nhứt là người cầm dây điều khiển chính xác như thế thật tình lão không thấy mà cũng chưa bao giờ nghe nói.

- “Lưu Linh đao”!

Lão Mông Bất Danh buột miệng kêu lên. Lão tự đặt cho món binh khí đó bằng cái tên như vậy.

Ngọn “Lưu Linh đao” được rút khỏi lưng lão đạo sĩ cũng bằng sợi dây “du” trong tay Nam Cung Nguyệt và một vòi máu phun lên.

Vòi máu phun lên tự nhiên là rơi trở xuống, không trúng vật gì, không rơi ngoài đất, máu nhuộm trở lại thân mình lão đạo sĩ, bộ áo trắng màu “đỏ ối”.

Ngay lúc đó, từ phía trong, hai tên đại hán áo đen, thuộc hạ của Nam Cung Nguyệt nắm hai tay của một người thiếu nữ áo trắng, một người thiếu nữ áo trắng tuyệt trần.

Vẻ đẹp của nàng thật đáng nói là “lạ lùng”, toàn thân nàng không chỗ nào khiếm khuyết, nếu muốn nói cho thật đúng thì phải bảo nàng là một khối ngọc tạc thành.

Nam Cung Nguyệt ngứa mặt cười ha ha :

- Biết Mông lão đã lâu năm, hôm nay mới thấy được một lời nói thật...

Bàn tay đầy lông xoắn của hắn đưa ra, đưa về phía thiếu nữ áo trắng, nàng muốn thụt lại để tránh nhưng không làm sao thụt được, vì bị hai tên đại hán áo đen giữ phía sau.

Nhưng bàn tay đầy lông xoắn của Nam Cung Nguyệt đột nhiên dừng lại nửa chừng, mắt hắn thật lanh, hắn thấy Mông Bất Danh mới đứng bên cạnh hắn bây giờ mất tiêu.

Và cũng ngay lúc ấy, một bóng đen đang thấp thoáng phía trong.

Mắt hắn thật lạnh, hắn gọi :

- Mông lão, đứng lại!

Mông Bất Danh ngừng lại, bước vô, lão hỏi :

- Sao? Gì nữa đó, họ Nam!

Nam Cung Nguyệt nhướng mắt :

- Làm gì lúp ló lúp ló hoài vậy?

Mông Bất Danh hỏi lại :

- Bạn đã được mỹ nhân rồi phải không?

Nói đến “mỹ nhân” vành môi hơi dày của Nam Cung Nguyệt điểm nụ cười, hắn nói :

- Được, đã được, đương nhiên là được.

Hắn vừa nói vừa chỉ cô gái áo trắng đang đứng trước mặt mình.

Tự nhiên, Mông Bất Danh không bao giờ ngó tới, lão nói :

- Thấy, và tự nhiên là ta không gạt bạn đó chớ?

Bàn tay to lớn của tướng cướp miền Nam vỗ nhẹ lên vai lão, lão hơi nhăn mặt và hắn nói :

- Đúng, không bao giờ gạt, thật không ngờ Mông lão cũng có ngày... nói thật!

Mông Bất Danh nhún nhún vai :

- Không cần, vầy là được rồi, bạn cần mỹ nhân, bây giờ mỹ nhân đã có trong tay, đủ thấy chuyện hợp tác về phương diện ta đã thành thật, mỗi khi mà ta đã thành thật hợp tác thì đổi lại, những cái gì khác nữa, bạn không nên để ý. Cáo từ!

Lão vòng tay và quay bước...

Chiếc hình nhân vụt hất lên chắn ngang trước mặt Mông Bất Danh :

- Khoan, Mông lão.

Như không còn dằn được nữa, Mông Bất Danh cự nự :

- Làm cái gì thế? Chuyện đâu đó đã xong rồi còn muốn gì nữa chớ?

Nam Cung Nguyệt cười :

- Nhớ lại lời giao ước ông của, tôi người, bây giờ mỹ nhân đã có trong tay tôi, còn tài vật ông đâu?

Mông Bất Danh nhún nhún vai :

- Xấu hổ, xấu hổ, nhưng thôi, lỡ rồi. Ta đã xét đoán trật lất, trong này một tấc sắt đáng tiền cũng không có, kể như chuyến này ta chịu xui xẻo vậy.

Nam Cung Nguyệt hơi sửng sốt, nhưng rồi hắn lại toét miệng cười :

- Mông lão, nhớ không, ta nói vải thưa không che được mắt... cướp gì cho anh em coi chút chơi mà, bộ ai ăn cướp sao mà sợ dữ vậy? Anh em không mà giấu chi.

Hai tròng mắt của lão Mông nhảy lia lịa, nhưng cô gái đã nói hớt :

- Chắc là tấm bản đồ chớ không có gì đâu.

Mông Bất Danh nhảy dựng lên :

- Cô bé, đừng có...

Nhưng đã trễ rồi, nụ cười thâm trầm đã nở trên môi của Nam Cung Nguyệt, hắn hỏi :

- Cô bé, bản đồ gì đó?

Cô gái nghiêng bộ mặt ngây thơ :

- Tấm bản đồ trong mình tôi, khi tôi lọt vào tay bọn Bạch Liên giáo thì chúng tước mất.

Nhân lúc Nam Cung Nguyệt đang bận chú ý hỏi cô gái. Mông Bất Danh lặng lẽ rút êm.

Nhưng đã nói cặp mắt của Nam Cung Nguyệt lạnh lắm, hắn ngó cô gái nhưng hắn vẫn thấy rất rõ chuyện chung quanh, hắn chụp áo lão, nhưng mắt hắn vẫn không ngó lại, hắn hỏi cô gái :

- Sao đó cô bé? Tấm bản đồ gì?

Từ giọng nói đến vẻ mặt của cô gái thật đúng là... cô gái bé :

- “Nữ Nhi thành”, ông có nghe chưa?

Nam Cung Nguyệt nhướng mắt :

- Nữ Nhi thành?

Trong khi Mông Bất Danh trừng mắt thiếu điều rách khóe thì cô bé vẫn ngơ ngơ, nàng nói :

- Nữ Nhi thành của chúng tôi đó. Tôi là tỳ nữ của Thành chủ, mấy ngày trước đây vâng lịnh Thành chủ tôi ra ngoài có việc, thì bị bọn Bạch Liên giáo bắt. Trong mình tôi có tấm bản đồ Nữ Nhi thành vì đó là một nơi mà người ngoài chưa ai đặt chân tới được, nó bí mật lắm, bí mật vì nó là một địa thế ngăn cách với thế giới bên ngoài, luôn cả người trong thành đi ra, nếu không mang bản đồ thì cũng không làm sao tìm ra đường trở lại.

Nam Cung Nguyệt ngó Mông Bất Danh bằng đôi mắt nghi ngờ :

- Lão Mông, lão lấy tấm bản đồ đó làm chi vậy?

Mông Bất Danh nhún vai :

- Chuyện của ta bạn hỏi làm chi? Chuyện của bạn ta đâu có hỏi.

Nam Cung Nguyệt định hỏi thêm, nhưng hình như hắn chợt nhớ ra điều gì, hắn quay qua hỏi cô gái :

- Cô bé, trong Nữ Nhi thành có cái gì đáng giá lắm sao?

Cô gái lắc đầu :

- Đâu có gì, trong đó chỉ có đàn bà không chớ không có đàn ông.

Nam Cung Nguyệt tròn xoe đôi mắt :

- Thật vậy sao?

Mông Bất Danh đảo lia :

- Cô bé, liệu hồn nghe, cô biết ông đó là ai hôn mà nói tầm bậy tầm bạ đó?

Cô bé hất mặt :

- Tôi không sợ, ai tôi cũng không sợ, chính bọn Bạch Liên giáo bắt tôi, hăm giết tôi mà tôi còn chẳng sợ nữa là.... Trong thành, chúng tôi được dạy dỗ hẳn hòi, không nói láo là không bao giờ chết, dầu cho hung thần ác quỷ cũng không hại được người không nói láo.

Nam Cung Nguyệt cười :

- Dạy như thế là phải dó, nói láo không tốt. Cô bé nè, trong thành đó người như cô có nhiều không?

Cô bé lắc đầu, vẻ mặt cô ta ngơ ngơ :

- Đâu có, ít lắm. Theo hầu Thành chủ chỉ hai mươi người tỳ nữ mà tôi là một, còn lại là những người quyền quý, sang trọng mà xinh đẹp chớ đâu như tôi.

Ánh mắt của Nam Cung Nguyệt ngời lên, hắn hỏi :

- Ngoài ra còn có gì quý giá nữa không?

Cô gái lắc đầu :

- Đâu có gì. Chỉ có vàng và ngọc, nhưng người ở đó coi những thứ ấy không quý đâu. Chỗ nào có suối là có vàng, có ngọc, nhưng những thứ ấy chỉ có con nít xỏ xâu đen chơi chớ người lớn không ai làm thế cả, người ta quý nhứt là hoa, hoa đẹp lắm, hạng như tôi không được choàng hoa đâu, chỉ có Thành chủ và những bà, những cô quyền quý.

Ánh mắt của Nam Cung Nguyệt lại ngời lên như hai ánh sao đêm, hắn quay qua cười hỏi Mông Bất Danh :

- Lão Mông, có gì nói nữa không?

Mông Bất Danh tròng mắt nháy lia :

- Nói gì! Thì đã giao rồi, bạn mỹ nhân, ta tài vật, nói gì nữa? Nói gì?

Nam Cung Nguyệt cười :

- Nhưng ông đâu có nói chuyện về tấm bản đồ?

Mông Bất Danh gân cổ :

- Ủa, chớ bộ tấm bản đồ là... mỹ nhân sao? Á... lạ không.

Nam Cung Nguyệt cười :

- Ông chơi cha người ta, ông bỏ cái nhỏ để bắt cái lớn, trong khi người ta đổ máu còn ông thì phây phây. Được tấm bản đồ là ông có cả người lẫn của mà người lại còn sang còn đẹp hơn nữa chớ.

Mông Bất Danh lúng túng :

- Ấy..ấy...

Nam Cung Nguyệt quăng hình nhân xuống đất, hắn quay lại nắm chặt lấy lão Mông.

Mông Bất Danh la lên :

- Họ Nam, đừng làm vậy chớ, đừng ỷ đông ăn hiếp chớ...

Như đã biết chỗ yếu của lão, Nam Cung Nguyệt không thèm nói, hai tay hắn cứ mò lia trong mình lão...

Mông Bất Danh có cái bịnh rất lớn, chẳng thà đâm lão bằng kiếm, chặt lão bằng đao, đập lão bằng chày vồ, chớ hễ cù lét là lão không làm sao chịu nổi. Ban đầu lão còn trân mình cự nự, nhưng cuối cùng lão ngồi bệt xuống đất, hai cẳng chòi lia :

- Oái oái... nhột nhột... đừng chơi vậy chớ... ấy đừng, nhột nhột...

Nam Cung Nguyệt ngừng tay cười :

- Đưa đây. Ta sẽ chia cho, đừng có chơi xấu.

Mông Bất Danh trừng mắt :

- Họ Nam, chơi tổn đức nghe, coi chừng đẻ con không có lỗ đít đó.

Nam Cung Nguyệt khom mình xuốn,g nhưng tay hắn chưa tới nách là Mông Bất Danh đã nhột quýnh lên rồi, lão la :

- Họ Nam, tham lam nghe, vái trời cho người chết trên... bụng đàn bà luôn.

Lão vừa nói vừa lột cái nón rách xuống, trong đó có một tấm bản đồ bằng da thỏ mỏng te...

Nam Cung Nguyệt chụp lấy cười lớn :

- Không sao, cứ rủa đi, chết vì đao kiếm mới ớn chớ còn chết trên mình đàn bà là cầu đó.

Hắn buông Mông Bất Danh chụp lấy hình nhân vùng lên một cái, cả bọn đại hán áo đen hè nhau phi thân theo hắn.

Đứng dậy nhìn theo cho tới bọn Nam Cung Nguyệt khuất bóng, Mông Bất Danh toét miệng cười :

- Mẹ họ, cho mày kiếm chết luôn.

Cô gái cũng cười :

- Lão gia, thật lão gia là người cơ trí.

Mông Bất Danh nín cười :

- Đừng có ở đó mà đề cao, Triệu cô nương, hãy mau rời khỏi nơi này đi tìm La Hán, coi chừng hắn nghĩ ra, hắn trở lại là bọn mình không còn giò mà chạy đó.

Nam Cung Nguyệt dẫn bọn đại hán bộ hạ ra cửa trước, Mông Bất Danh dẫn Triệu cô nương có lẽ bây giờ nên gọi là Nghệ Thường đi ra cửa hậu.

Một tay “cướp” và một tay “trộm”, hai tay đều thuộc hàng “sứ”, chơi nhau sát ván, họ đều giỏi võ, nhưng họ không đánh nhau bằng tay, họ đánh nhau bằng óc, nhưng phần thắng hình như nghiêng về phía lão già.

Tuy nhiên, màn gạt nhau chưa phải kết thúc ở đây, đã là những tay chưa hề biết chịu thua ai, họ vẫn sẽ còn tiếp tục dài dài...

Truyện Chữ Hay