Happy reading~
Don't ask why i'm here
Trans: Ông này chưa gì đã nhoi nhoi rồi. khổ thân tôi bật dậy check haiz.
===========================
Chúng tôi tiếp tục ăn trong im lặng cho đến khi ăn được một nửa bữa trưa, Riran nãy giờ đang liếc nhìn tôi bất chợt mở miệng── “Anou....”
“Akito, vào hôm thứ bảy...”
“Hửm? À, chuyện ăn tối phải không”
“Ừ-ừm cái đó... em x-xin lỗi.”
“Em không cần phải xin lỗi đâu.”
Nói thật là nếu em ấy cứ khăng khăng xin lỗi thì tôi lại là người có lỗi mất. Sau khi làm ẩm khoang miệng bằng một ngụm nước, tôi nhìn Riran, em ấy có vẻ khá lo lắng.
"Dù sớm hay muộn thì chuyện chào hỏi bố mẹ cũng phải diễn ra thôi. Thứ bảy hay chủ nhật thì cũng chỉ là tình cờ..."
Đúng vậy, dù sớm dù muộn thì cũng phải chiến đấu thôi. Tôi đã thề sẽ sẽ dành cả cuộc đời mình bên cạnh Riran và em ấy cũng đã đáp lại tình cảm của tôi. Vì thế, việc chào hỏi bố mẹ của em ấy là một bước không thể bỏ qua.
Mà cũng không hẳn là chào hỏi chính thức, chỉ là ăn tối cùng nhau thôi.
Dẫu có nhìn thế nào thì lời mời ấy cũng kiểu “Đến gặp ta có chút chuyện. Được không?”. Căng thẳng vãi!
Tuy ngoài mặt tỏ ra cứng rắn, nhưng thật ra tôi đang lo đến phát ốm rồi đây này.
Haizz… Không biết phải chào hỏi thế nào đây.
“Trước tiên, chắc là nên mang theo quà. Em có biết bố mẹ em thích gì không?”
“Để xem... dâu tây chẳng hạn.”
“Dâu tây á?”
“Đặc biệt là những loại dâu tây thật ngọt. Anh biết không? Có một loại dâu tây tên là Amashizuki Hime ấy. Ngọt lịm luôn! Thêm sữa đặc vào nữa thì ối dồi ôi! Giống như lạc vào thiên đường vậy! ...A!”
Hình như nhận ra mình hơi quá khích, Riran bỗng đỏ mặt như những quả dâu tây.
“Ra là Riran cũng thích dâu tây nhỉ.”
“E-Em hông thích! Chỉ bình thường, bình thường thôi!”
“Cái đó thì ai mà tin.”
Nhưng mà, dâu tây sao? Mang dâu tây đi biếu đầu gặp mặt có hơi kì.
“Còn gì khác không? Bánh ngọt kiểu Tây, hay bánh truyền thống chẳng hạn...?”
Nếu thích dâu tây thì họ cũng có khả năng thích những loại bánh ngọt kiểu phương Tây.
“Ừm.... Ờ...”
Em ấy suy nghĩ một lúc rồi--.
“À, bánh dâu tây nhân kem tươi chẳng hạn.” [note61684]
“Một sự kết hợp khá là bất ngờ đấy!”
Ai ngờ được đó lại là sự kết hợp của món ngọt kiểu Đông - Tây, thêm cả kem tươi nữa. Quả thật gia đình nhà vợ Riran rất thích ăn dâu tây.
“Được rồi, để anh tìm mua”
“Hay là thứ bảy, trước khi đến nhà em, chúng ta cùng đi mua nhé?”
“Ể, được không?”
“Ừm. Em có biết một tiệm bánh truyền thống, siêu ngon luôn!“
“.... Vậy nhờ em nhé.”
“Vâng, cứ để em.”
Riran ưỡn ngực với vẻ tự hào.
Nhìn cô ấy bây giờ, tôi chỉ sợ nút áo của cô ấy bung ra thôi. Mà đúng là chúng to thật.
"Hử? Nhìn gì đấy? ... Á á á á á!"
Chết tiệt, bị phát hiện rồi!
Riran lấy hai tay che ngực, trừng mắt nhìn tôi, mặt đỏ như gấc.
Sao thế nhỉ? Tôi chỉ là con trai bình thường thôi mà? Con trai thì luôn bị thu hút bởi những thứ đẹp đẽ, nhất là khi "thứ đẹp đẽ" ấy lại thuộc về Riran, với kích cỡ "siêu to khổng lồ" như thế kia! Chứng minh đơn giản, dễ hiểu, không cần bàn cãi!
“...Đồi bại. Dâm dục. Biến thái. Lăng nhăng.”
“Ai lăng nhăng chứ?“
“Hiyori─ và Anrakuji-san.”
Nhắc mới nhớ, đúng là vậy thật.
“Xin lỗi...”
“E-Em không trách gì anh đâu. Mặc dù có sợi chỉ đỏ, nhưng em sẽ không buông anh ra đâu!”
Nói rồi, Riran khẽ rón rén đến gần, đặt tay mình lên tay tôi.
Bàn tay ấm áp của em ấy như muốn truyền hơi ấm sang cho tôi.
Tôi cũng nắm lấy tay cô ấy, siết nhẹ.
Bàn tay Riran khẽ run lên, nhưng rồi cũng siết chặt lại.
Đây chính là cái gọi là "nắm tay người yêu" sao?
Một cảm giác ấm áp, gần gũi đến lạ thường.
Chúng tôi tựa lưng vào tường, cùng nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Tim tôi đang đập loạn nhịp.
Nhìn sang bên cạnh, mặt Riran vẫn đỏ ửng như ban nãy.
Chắc mặt tôi cũng không khác gì đâu...
“không ngờ em lại được kết nối với Akito qua sợi dây đỏ đó."
“Anh cũng thế. Cứ ngỡ chúng ta là kẻ thù không đội trời chung cơ. Chẳng bao giờ ngờ được lại kết nối với người có "độ tương thích" kém nhất thế giới như em đâu.”
“Kẻ thù?”
“Lúc nào cũng gườm gườm, hở ra là cãi nhau, lại còn hay trừng mắt nhìn anh. Anh từng nghĩ em là "ác mộng" kinh khủng nhất cuộc đời anh đấy.”
“Em đã luôn như vậy sao?!”
Chứ còn gì nữa. Từ trước đến giờ, Riran trong mắt tôi chỉ là một cô nàng hung dữ, thích gây chuyện.
Chẳng ai nghĩ đó là biểu hiện của tình yêu đâu.
“Mà... cũng phải, nhìn lại thì đúng là em có hơi quá đáng thật.... Nhưng từ giờ em sẽ cố gắng để thành thật hơn với cảm xúc của bản thân.”
“So với ngày trước thì em đã "thật lòng" hơn rất nhiều rồi đó.”
“Không đủ âu. Em muốn giống như Hiyori và Anrakuji-san cơ.”
Hai người đó có phần hơi "thật lòng" quá mức cần thiết rồi đấy...
Nhưng mà, nếu đã là mục tiêu của Riran thì thôi tạm chấp nhận được.
"Đừng gượng ép bản thân quá."
“Ừm.. Em cảm ơn...”
Nói rồi, Riran tựa đầu vào vai tôi.
Khoảnh khắc này thật yên bình, trái ngược hoàn toàn với những "trận chiến" trước đây.
Chúng tôi cứ thế tận hưởng khoảng thời gian "phi thực tế" này cho đến khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ nghỉ trưa vang lên.