~~Happy reading
===========================
◆
"Này này, anh trai! Anh cứ ngẩn tò te ra đó từ nãy đến giờ là sao thế hả?"
"...Hả?...À...ừ..."
Tôi vừa về đến nhà và chui vào phòng thì gặp Kotono, đứa em gái đang lăn lộn trên giường tôi, lên tiếng hỏi.
À mà Kotono này, đừng có mặc váy mà lăn lộn trên giường như thế chứ. Nhìn mất thẩm mỹ lắm đấy.
"Mà này, sao em lại ở trong phòng anh?"
"Ơ kìa, anh hỏi thừa thế. Em ở đây từ lúc anh về mà."
"À, ừ nhỉ...Khoan đã, ý anh không phải thế. Không quan trọng em ở đây từ lúc nào, mà quan trọng là tại sao em lại ở đây?"
"Anh trai thi thoảng ngốc thật đấy."
Kệ tao.
"Mà này, sao anh cứ thở dài từ nãy đến giờ, phiền chết đi được. Nói mau, có chuyện gì à?"
"...Anh thở dài nhiều đến vậy sao?"
"Từ lúc về đến giờ, ít nhất cũng phải 10 lần rồi đấy."
Cái nồi? Tôi thở dài nhiều đến thế cơ à.
Mà thôi kệ đi, lý do tôi thở dài là vì Riran.
Dưới cơn mưa, trong công viên vắng tanh, em ấy đã tỏ tình với tôi. Tôi cũng đáp lại tình cảm của em ấy, và chúng tôi đã hôn nhau...
"Hự!"
"Này, này! Đừng có đập đầu vào bàn chứ! Tội nghiệp cái bàn!"
Lo cho cái đầu của anh mày một chút được không hả, em gái bé bỏng?
Mà thôi, hãy hiểu cho anh, Kotono à.
Bởi vì em ấy...Ưư...
"Chắc chắn là vì chị Riran rồi."
"...L...Làm gì có!?"
"Anh trai lúc nào cũng dễ đoán thật nhỉ, nhất là khi liên quan đến chị Riran."
Ồn ào quá.
Mà... Tôi dễ bị đọc vị đến vậy sao?
"Thế nào, hai người lại cãi nhau à? Nói cho em biết, mà anh toàn sai đấy nhé. Chị Riran là một cô gái tốt, lại rất nhạy cảm, anh phải đối xử tốt với chị ấy, biết chưa?"
"Không, không phải cãi nhau..."
Nghĩ đến những chuyện xảy ra ở công viên, người tôi lại nóng ran lên.
Không thể tin được là tôi và Kuonji Riran lại trở thành người yêu của nhau... Hơn nữa, em ấy còn nói là đã thích tôi từ rất lâu rồi.
Một cô gái như vậy, và tôi đã... ở trong công viên...
"Ặc..."
"Ể, cái mặt gì thế? Đừng nói với em là... anh và chị Riran...?"
"...(Gật đầu)"
"Á á á á á á á á á á á á! A a a a a, anh, anh trai mình hết đời trai tân rồi sao!"
"Này, đừng có hét lên coi!"
Mà này, con gái con đứa gì mà lại đi hét lên cái từ "trai tân" như thế hả?
"Ơ...? Thế hai người đã làm gì rồi?"
"...Em nhất định phải biết sao?"
"Tất nhiên rồi! Em đã theo dõi hai người bấy lâu nay, nên có quyền được biết chứ."
Tôi có nhờ em theo dõi đâu.
Mà thôi, nói cũng phải. Ra là Kotono đã nhận ra tình cảm của Riran từ trước cả tôi.
Dù không có nghĩa vụ phải kể cho em ấy nghe, nhưng với đôi mắt long lanh như thế kia, chắc chắn em ấy sẽ bám tôi cho đến khi nào tôi chịu khai ra.
"...À, ừm... Thì..."
"Rồi, rồi, nói cho em nghe đi mà~"
Phiền Vờ Lờ.
"...Chỉ là hôn nhau thôi..."
"Anh trai, mặt anh bây giờ giống hệt "con gái khi yêu" đấy. Đàn ông con trai gì mà..."
"Ồn ào quá!"
Tôi quay mặt đi, đập xuống bàn. Xấu hổ chết mất, tôi không muốn ai thấy mặt tôi lúc này đâu.
Chết tiệt... Càng nghĩ, lại càng muốn gặp Riran. (Mới mấy tiếng đã nhớ vợ haiya)
"Hu hu, không ngờ anh trai mình, người chưa từng biết đến hai chữ "tình yêu" là gì, lại có ngày..."
"Nói gì đấy hả?"
"Hu hu, anh lớn rồi. Em vui, nhưng cũng buồn quá..." (Đổi vai à anh em?)
"Em tưởng em là ai mà dám nói thế hả?"
"Em gái yêu dấu của anh đó? ( ☆)"
Muốn đấm cho một phát ghê. Cái nụ cười đáng ghét ấy!
Đang bực mình vì nụ cười của Kotono, thì điện thoại tôi bỗng rung lên. Là... Ể, Riran?
"Ai thế? Chị Riran à?"
"Tránh ra. Mà sao em chưa chịu ra khỏi phòng anh hả?"
"Hứ, kệ em. Biết đâu sau này em lại được nói chuyện với chị dâu~" (Em nói chỉ có chuẩn)
"Chuyện đó để sau đi."
Tôi túm lấy cổ áo Kotono, lôi ra khỏi phòng.
Đúng là đồ rảnh rỗi sinh nông nổi mà.
"...Alo?"
"Alo . Chào buổi tối...!"
"Ưm, chào."
Giọng nói có phần run rẩy của cô ấy truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tự dưng khiến tôi cũng thấy hơi căng thẳng.
"Xin lỗi, bây giờ anh có tiện nói chuyện không?"
"À, không sao. Có chuyện gì vậy?"
"..."
"Riran?"
Tôi nghe thấy tiếng thở dài từ đầu dây bên kia.
Cảm giác như mình đang nghe lén vậy, cảm giác tội lỗi vãi.
"Ừm... Thực ra... Xin lỗi!"
Tự dưng cô ấy xin lỗi là sao? Có chuyện gì vậy?
"Bình tĩnh nào, Riran. Có chuyện gì vậy?"
"Thực ra... Chị Karura, chị ấy biết chuyện của chúng ta rồi... Và rồi... Bố mẹ em cũng biết hết luôn..."
"...Hả?"
"Rồi mọi người cứ thế bàn tán xôn xao... và... bảo thứ bảy tuần sau họ mời anh đến nhà em ăn cơm..."
"...Thật á?"
"Thật."
Oh...
Mà cũng phải, chúng tôi mới chính thức hẹn hò hôm nay thôi mà.
Vậy mà thứ bảy tuần sau đã phải đến nhà chào hỏi bố mẹ vợ tương lai rồi sao? Nhanh vậy? (Speedrun mẹ vợ event in any%)
Tôi chẳng hiểu gì cả.
"Không... Không sao đâu anh! Chỉ là đến nhà ăn cơm thôi mà... Chả nhẽ không được sao...?"
"...Sao lại không chứ? Được mà, hẹn em thứ bảy tuần sau nhé."
"Cảm ơn anh...!"
Nghe giọng Riran, có vẻ bố mẹ em ấy có vẻ cũng rất vui mừng.
...Chắc là.. ổn thôi, nhỉ?