Cô gái kết nối với [Sợi tơ hồng], thực chất là thiên địch của đời tôi

chương 55

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

~~Happy reading

Main said: "Drama của ng bạn x 10 < vợ"

===========================

“Này Neika. Cậu với Ryuuya cãi nhau à?”

“Không phải vậy đâu. Chỉ là… hơi ngại một chút thôi.”

Cái gì cơ…? Hai người đó, những kẻ chưa bao giờ biết “ngại” là gì, mà giờ lại “ngại” nhau ư? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tôi cứ nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ, thì bất ngờ Neika nở một nụ cười gượng gạo.

“Không sao, thật sự không có sao đâu mà. Chắc lát nữa là lại bình thường thôi.”

“…Ừ thì… tớ hy vọng là vậy… đừng có mà giận nhau lâu quá đấy nhé…?”

“Rồi rồi~. Aniki thật tốt bụng quá đi~. Yêu Aniki nhất! ☆”

“Haizzz.”

Tôi búng nhẹ vào trán Neika, rồi quay về chỗ ngồi.

Nhìn ra phía sau, tôi thấy Ryuuya với vẻ mặt đầy lúng túng.

Thật hiếm khi thấy cậu ta như vậy.

“Này… Ryuuya. Có chuyện gì thì cứ nói với tao nhé. Tao sẽ nghĩ cách giúp.”

“…Cảm ơn mày.”

Ryuuya cười buồn bã.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Nghĩ đến hai người họ, tôi bất giác thở dài.

Thật khó chịu khi không biết chuyện gì đang xảy ra…

“Này, Sanada. Sáng sớm ra đã thở ngắn than dài cái gì thế?”

“Hở? A… Riran… à không, Kuonji. C-chào… buổi sáng…”

Nhìn thấy Riran vừa bước vào lớp, tôi như đứng hình.

Làn da trắng nõn không tì vết của cô ấy lộ ra từ chiếc áo sơ mi ngắn tay, chẳng thua kém gì Tsuchimikado hay Neika.

Chiếc cúc áo đầu tiên được cởi ra, nhưng những chiếc còn lại đều được cài cẩn thận. Kết quả là, vòng một “quá khổ” của cô ấy càng thêm nổi bật. Cứ như thể chỉ cần một chút nữa thôi là những "anh hùng cúc áo" sẽ chịu thua mất.

Chiếc váy đồng phục cũng được cô ấy cắt ngắn đi một chút. Đôi chân thon dài săn chắc cứ thế phô bày trước mắt tôi.

Dù đã tưởng tượng rất nhiều lần… nhưng quả thật là “trăm nghe không bằng mắt thấy”.

Uoi Dễ thương… siêu dễ thương luôn.

Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, cô ấy đỏ mặt, vội vàng quay đi chỗ khác.

“C-cái gì thế… muốn nói gì thì nói thẳng ra đi!”

“À… ừm… không… không có gì đâu…”

“…Vậy à.”

………

Nói… sao… được… cơ… chứ!!!!

Làm sao tôi có thể nói là mình đang ngắm cô ấy đến ngây người chứ! Xấu hổ chết mất!

Ryuuguin ngồi bên cạnh chắc chắn đã nhận ra, đang cố gắng hết sức để nhịn cười. Này, đừng có nhìn tôi với vẻ mặt đó nữa!

“Fufu. Chào buổi sáng, Sanada-kun. Chào Kurashiki-kun.”

“Ừm ừm, chào chào~.”

“Chào buổi sáng, Ryuuguin.”

Nhìn sang Ryuuguin, tôi thấy cô ấy mặc áo sơ mi ngắn tay cùng chiếc áo vest mỏng. Váy của cô ấy cũng không quá ngắn, toát lên vẻ ngoan hiền, đúng chuẩn một học sinh gương mẫu.

So với cô nàng gyaru Tsuchimikado, Ryuuguin mang vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm. Hai người họ quả thật là hai thái cực đối lập.

“Ơ? Neika-chan đâu rồi?”

“Đúng rồi, bình thường ba người luôn đi cùng nhau mà?”

A… chết tiệt.

Có lẽ nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, Neika đột ngột đứng dậy, chạy ra khỏi lớp.

Ryuuya cũng vội vàng quay mặt đi, như muốn tránh mặt Neika.

“…Xin… xin lỗi. Mình lỡ lời rồi sao…?”

“…Không, không phải lỗi của cậu đâu, Ryuuguin. …Là chuyện giữa tớ và Neika.”

Riran và Ryuuguin nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Tôi chỉ biết nhún vai bất lực.

Khi hai người họ đã yên vị, tôi cũng ngồi xuống, thì điện thoại bất ngờ rung lên.

Riran: Hai người đó ổn chứ?

Cô ấy thật tốt bụng…

Akatsuki: Ừ, không sao đâu.

Akatsuki: Mà thật ra… tớ cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa. Giờ chỉ biết đứng nhìn thôi.

Riran: Vậy à… Nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói nhé.

Riran: (Sticker chú chó với vẻ mặt nghiêm túc)

Akatsuki: Ừ, lúc đó lại nhờ cậu vậy.

Ngày qua ngày, tôi lại càng thêm yêu đắm đuối Riran. (Bạn cũng quan trọng đấy nhưng không ngó lơ vợ được :>)

…Hửm? Lại một tin nhắn nữa từ Riran.

Riran: À mà… chuyện hôm trước… xin lỗi cậu.

Chuyện hôm trước…?

À… là chuyện Noa bám lấy tôi ở nhà ga.

Giờ nghĩ lại, đúng là từ hôm đó, Riran có vẻ né tránh tôi.

Akatsuki: Tớ cũng xin lỗi… đã để cậu phải chứng kiến cảnh đó… trước mặt định mệnh…

Riran:… Đừng để con gái khác… làm vậy với cậu nữa…

“Làm vậy” ở đây là chỉ chuyện kia ha…

Vậy nghĩa là… cô ấy không muốn tôi thân mật với những cô gái khác…?

Tôi vội vàng nhìn Riran, và có vẻ cô ấy cũng nhận ra, bối rối cúi đầu.

『Tin nhắn đã bị thu hồi.』

Riran: A! Nhầm!

Riran: Không có gì đâu! Không có gì đâu mà!

Đã quá trễ… tôi đã thấy, đã đọc hết rồi…

Riran: Mà… thôi bỏ đi…

Riran: Tan học, cậu đến chỗ cũ nhé.

Chỗ cũ… là sân thượng tầng 4.

Akatsuki: Được, tớ biết rồi.

Riran: (Sticker chú chó với dòng chữ “Thank you”)

Nói rồi, Riran cất điện thoại, tiến về phía Ryuuguin.

Tôi nhìn theo bóng dáng cô ấy, thở dài, gục mặt xuống bàn.

Chết tiệt… sao có thể đáng yêu đến thế…

Truyện Chữ Hay