~~Happy reading
Đm k về với nó về với anh cũng được mà
Dell on r chuong nay suy qua ae oiiii
===========================
◆
“Mệt quá đi…”
Đã quá nửa đêm.
Tôi vừa chơi game với hai cô em gái cho đến tận bây giờ, cuối cùng cũng được rảnh hơi.
Hai em ấy đã học hành chăm chỉ đến khoảng 8 giờ tối, nhưng có vẻ như cuối cùng cũng đến giới hạn rồi nên quyết định chiến game.
Sau khi chơi game suốt bốn tiếng liền, và dĩ nhiên tôi cũng bị cuốn theo luôn.
Tôi biết là đôi khi cũng cần phải nghỉ ngơi một chút để giữ sự tập trung.
Nhưng mà, cách đây vài phút còn hăng say như vậy, thế mà bây giờ lại ngủ như chết rồi…
Không, như trẻ mẫu giáo vậy.
Tôi nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
A… Mệt mà sướng ghê.
Cơn buồn ngủ đến và cướp đi ý thức của tôi.
Tôi không chống cự lại cơn buồn ngủ đó, từ từ chìm vào giấc ngủ──。
………….
…………………….
“Senpai.”
“Ư…”
Một giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai tôi.
Tôi theo phản xạ mở mắt ra, và trong căn phòng thiếu sáng, một cái bóng lờ mờ đang hiện ra trước mặt tôi.
Không phải là kabedon áp sát tường, mà là yuka-don áp sát từ trên giường xuống.
À không, trường hợp này là ở trên giường nên phải gọi là bed-don (ベットドン)?
Cái quái gì thế… Mà thôi kệ đi!
“Noa… Sao em lại…”
“Phải, là em đây, Noa, bạn thân đáng yêu của onii-chan đấy.”
Ngoài kia đang là một đêm mưa phùn, ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng căn phòng.
Noa, lấp ló trong màn đêm, đang mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nhạt với tay áo rộng thùng thình, có lẽ là mượn của Kotono.
Chiếc cúc thứ ba của bộ đồ ngủ hình như bị bung ra, để lộ khe hở đầy khiêu khích.
Ngay cả tôi, một nam sinh cao trung bình thường, cũng không khỏi bối rối khi bị một cô gái xinh đẹp như vậy lẻn vào phòng mình giữa đêm khuya.
Nhìn đồng hồ trên tường, đã 2 giờ sáng.
Đêm đã khuya, vạn vật chìm trong giấc ngủ.
Có rất nhiều điều tôi muốn hỏi, như là bảo em ấy mặc quần áo cho đàng hoàng vào, tại sao lại ở đây vào giờ này, nhưng trước tiên…
“Sao em lại ở đây?”
“Em đã lẻn vào phòng anh giữa đêm khuya áaaa~.”
“Em nghiêm túc đấy à?”
“Ai lại mang chuyện này ra làm trò đùa chứ.”
Noa, người lúc nãy còn đang chống khuỷu tay xuống giường, từ từ nâng người dậy.
Em ấy ngồi lên bụng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực của tôi.
“Dừng lại đi, đồ ngốc. Em không phải kiểu người sẽ làm mấy chuyện này đâu--”
“Em chính là kiểu người SẼ làm mấy chuyện này đấy.”
Tôi im bặt.
Ánh mắt của Noa lúc này hoàn toàn nghiêm túc. Nó thẳng thắn đến mức tôi không thể phản biện.
“Senpai, chiều nay anh đã nói rồi đúng không? Rằng anh và Kuonji-senpai được kết nối bởi sợi chỉ đỏ.”
“…Ừ, anh có nói.”
“…Khi nghe thấy điều đó, em đã tự hỏi. Tại sao không phải là em? Tại sao em không thể đến được với người mình yêu chỉ vì kém một tuổi…”
Noa nhẹ nhàng vuốt ve má tôi.
Khuôn mặt em ấy tràn đầy tình yêu──khác hẳn với Noa thường ngày, thật xinh đẹp.
“Em thích anh, senpai. Là tình yêu đôi lứa… Từ cái ngày anh cứu em rồi.”
Ngày hôm đó.
Là mùa hè cách đây ba năm.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
Noa khi đó còn là một gyaru chính hiệu hơn bấy giờ, tính cách cũng có phần hơi… khác người.
Lúc đầu, khi Kotono dẫn Noa về nhà chơi, tôi đã tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
Noa tỏ ra rất thân thiện trước mặt Kotono.
Nhưng rồi, ngay khi chỉ còn lại hai đứa.
-- “Anh trai à, anh chỉ tập tạ thôi sao? Ghê quá đi àaaaaa” --
“…Hồi đó em nghịch nghợm thật đấy, nhỉ.”
“Ưm, thật sự là… xin anh hãy quên em của ngày xưa đi…”
Không, làm sao mà tôi quên được chứ.
“Hồi đó em nghịch nghợm, coi thường người lớn tuổi, chẳng thèm học hành, lúc nào cũng nghĩ mình là nhất, tự tin thái quá vào vẻ ngoài của mình, luôn nghĩ mình có thể thao túng mọi thứ… Và kết quả là, chuyện đó đã xảy ra.”
“---”
Đó là khi em ấy học lớp 6.
Em ấy đã suýt bị một nhóm năm người, bao gồm cả một tên sinh viên đại học mà em ấy đang hẹn hò lúc bấy giờ, tấn công.
Em ấy đã bị đe dọa bằng dao và bị đưa đến một căn hộ bỏ hoang.
Tôi là người đã đến kịp lúc và giải cứu cho em ấy.
“Em nên cảm ơn Kotono đấy. Nếu hôm đó em ấy không tình cờ nhìn thấy em bị đưa đi, thì…”
“Em biết. Đó là lý do tại sao em hoàn toàn tin tưởng Kotono… Em đã yêu Akatsuki-senpai, người đã cứu em vào cái ngày hôm đó…”
“…Noa…?”
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Noa.
Chúng rơi xuống má tôi và từ từ chảy đi.
“…Sao thế… Chúng ta… khác tuổi sao…? Khác tuổi thì… không thể đến được với nhau sao…?”
“…”
“Em yêu anh, A-ka-tsu-kin-sen-pai… Em thật sự yêu anh. Anh là người hùng của em, là người đã cứu rỗi em…!”
… Tôi chưa bao giờ nghĩ em ấy lại thích tôi đến mức này.
Nghĩ lại thì, những hành động của Noa đến tận bây giờ đều có lý do cả.
Đó có lẽ chỉ là cách em ấy thể hiện tình cảm của mình. Em ấy đang cố gắng cho tôi thấy rằng em ấy thích tôi.
Và tôi… cảm thấy mình thật tồi tệ.
………….
Nhưng mà…
“Noa, nghe này… Việc anh cứu em hôm đó chỉ là tình cờ thôi. Kể cả người đó không phải là em thì anh cũng sẽ giúp. …Tình cảm của em bây giờ chỉ là ẢO TƯỞNG do em tạo ra khi anh cứu em thôi.”
… Tôi sẽ từ chối em ấy, cho dù tôi có cảm thấy tồi tệ đến đâu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Noa sẽ là người phải chịu đựng đau khổ.
Trong thế giới mà ta có thể nhìn thấy “sợi chỉ đỏ định mệnh”, mỗi người chỉ có thể được liên kết với duy nhất một người khác.
Vì vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc khiến em ấy hiểu ra.
Rằng tình cảm mà em ấy dành cho tôi chỉ là ảo tưởng từ ngày xưa mà thôi.
“Em đã luôn hiểu lầm về con người anh rồi. Vì vậy──”
“Senpai, anh không hiểu sao?”
“…Hả?”
Noa lau nước mắt, nở một nụ cười gượng gạo.
“Chúng ta đều là con người. Chúng ta là những sinh vật có cảm xúc. Cho dù những lời anh nói có hợp lý đến đâu, nó cũng không thể nào thay đổi được cảm xúc của em bấy giờ. Biết đâu sau này, sợi chỉ đỏ sẽ xuất hiện trong tim em, và những cảm xúc này rồi cũng sẽ phai nhạt. Nhưng mà lúc này, em thật sự yêu anh bằng cả trái tim. Bỏ cuộc chỉ vì những cảm xúc này là GIẢ DỐI?? Bỏ cuộc vì những cảm xúc này rồi sẽ phai mờ? Bỏ cuộc vì tình cảm của em sẽ không được đáp lại? Em không làm được. Em không phải là búp bê hay robot. Em chỉ là một cô gái đang rất yêu anh. Vì vậy, những lời em muốn nghe nhất lúc này… là lời nói thật lòng của anh, senpai.”
Noa đứng dậy khỏi người tôi, đứng bên cạnh giường.
Ánh trăng từ phía sau chiếu sáng Noa như thể bao trùm lấy em ấy.
Lời nói thật lòng… sao?
Tôi ngồi dậy khỏi giường và nhìn Noa.
Người được kết nối với sợi chỉ đỏ của tôi là Riran. Vì vậy…
Không, không phải vậy.
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
“…Anh yêu Riran. Chính vì vậy… anh không thể đáp lại tình cảm của em được.”
“…Em hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Noa vội vàng rời khỏi phòng, nở một nụ cười như sắp khóc.
…Xin lỗi, Noa…
◆
“Á! Senpai, sao nay anh đến muộn thế!”
“Khoan đã sao nay em lại ở đây?”
Chiều thứ Hai, sau giờ học.
Khi tôi về đến nhà như thường lệ, Noa đã đứng đợi trước cửa.
Kể từ hôm đó, Noa đã bỏ đi mà không nói một lời nào.
Tất nhiên là vậy rồi. Sau khoảng thời gian khó xử đó, việc gặp mặt cũng trở nên khó khăn hơn.
Nhưng mà… tại sao hôm nay em ấy lại ở đây?
“Mufufu. Senpai, anh thật sự nghĩ là em sẽ bị tổn thương sao? Quá ngây thơ rồi! Noa biết rõ thế nào là tình yêu ngọt ngào và cay đắng đấy nhé! Em không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu!”
“Không, hãy bỏ cuộc đi.”
“Grrr, senpai lạnh lùng quá đấy.”
Không phải lạnh lùng.
“Sau hôm đó em đã tìm hiểu rồi. Tỷ lệ những người kết hôn nhờ sợi chỉ đỏ định mệnh và những người không phải là bao nhiêu, anh biết không? 90% kết hôn nhờ sợi chỉ đỏ, và 10% còn lại là những cuộc hôn nhân không được kết nối bởi sợi chỉ đỏ!”
“À ừ thì… Hả? Hôn nhân?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao tự dưng lại nhảy sang chuyện hôn nhân rồi?
“Hầu hết 10% còn lại đều để lại bình luận như là ‘Tôi không thể nào từ bỏ người mình yêu’ hay là ‘Tôi muốn kết hôn với người mình thật sự yêu’! Điều đó đã tiếp thêm động lực cho em! Chính vì vậy…”
Noa chĩa ngón tay vào ngực tôi, nháy mắt một cách dễ thương từ cự ly gần.
“Senpai, em sẽ KHÔNG BỎ CUỘC đâu đấy nhé♪”
…Anrakuji Noa.
Có lẽ... Em ấy mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều.