~~Happy reading
Làm quả bom nguyên tử theo nhiều tầng ý nghĩa.
Lưu ý bà con nên chuẩn bị cốc caffee chống sốc trước khi đọc tiếp.( Càng đắng càng tốt )
===========================
Hát karaoke 10 bài liên tục đúng là hao tổn thể lực...
Tôi nhấp một ngụm trà lúa mạch, vừa thư giãn cổ họng vừa thưởng thức màn song ca của Ryuuya và Neika.
Hai đứa này lúc nào cũng ăn ý đến lạ... Dù hát theo kiểu khá tự do, nhưng lại rất hợp nhau, nghe cũng êm tai. Đúng là cái gì cũng giỏi.
Đang mải ngắm hai đứa vừa hát vừa nhảy nhót, thậm chí còn diễn cả trò trồng người, thì bỗng nhiên Ryuuguin tiến lại gần tôi.
"Mệt rồi hả, Sanada-kun? Vừa rồi cậu hát hay lắm."
"À... ừm... Cảm ơn?"
"Sao lại hỏi lại vậy?"
"Vì đây là lần đầu tiên có người khen tôi hát hay."
Ryuuya với Neika thì khỏi phải nói rồi.
Kotono cũng hay khen tôi, nhưng đó là do tụi tôi là anh em, nên kiểu gì chẳng khen nhau.
Còn... à, còn một người nữa. nhỏ hậu bối của tôi.
Mà thôi, nhỏ đó cũng giống Kotono thôi.
"Thật sao? Tớ thấy cậu hát cũng hay mà, Riran-chan?"
"Ể!? À, ừm..."
Riran bị hỏi bất ngờ, lúng túng đưa mắt nhìn quanh... rồi khẽ gật đầu.
"... Cảm ơn."
"Ừm..."
(“cười”)
Này Ryuuguin, đừng có cười gian xảo như thế chứ.
"Mà này, hai người không hát à?"
"Ừ nhỉ, tôi cũng định hát đây."
"Em cũng đỡ mệt rồi, hát một bài nào!"
Nói rồi Riran và Ryuuguin cùng chọn bài trên máy.
Không biết Riran sẽ hát bài gì nhỉ... Chắc là bài nào ngầu ngầu? Hay là dễ thương nhỉ? ... Biết đâu lại là bài hát anime thì sao?
Ryuuya và Neika vừa hát xong thì đến lượt Ryuuguin.
Là một bài hát mang âm hưởng Nhật Bản. Giai điệu ballad nhẹ nhàng, da diết, đúng chuẩn phong cách Ryuuguin.
Giọng hát trong trẻo, du dương...
Kết hợp với ngoại hình dịu dàng, đoan trang đúng chuẩn Yamato Nadeshiko... Nghe thật thư giãn...
"────... Cảm ơn mọi người."
"Tuyệt vời! Rio đỉnh quá!"
"Đúng là Ryuuguin! Rồi, đến lượt mình, phải chọn bài ballad mới được!"
"Thôi đi cha, ông mà hát ballad thì thành rock mất!"
"Cũng đúng ha!"
Ba đứa kia lại được dịp cười đùa rôm rả.
Lúc này, bài hát tiếp theo vang lên.
Là một bài hát tình yêu. Mà lại là bài mới nhất. Giọng nữ cao chót vót, đến tôi còn không hát nổi.
Nhìn vào thứ tự bài hát, thì...
"A, Riran-chan. Đến lượt cậu rồi kìa."
"Ừ, ừm."
Ra là Riran. Không ngờ con bé này lại hát nhạc tình ca.
Riran cầm mic, bước lên phía trước, hít thở sâu vài cái rồi bắt đầu hát.
"Woa...!"
"Tuyệt..."
Cả hai con người siêu năng động, như chuyên gia phá phách như Ryuuya và Neika cũng phải im lặng lắng nghe Riran hát.
Tất nhiên là tôi cũng vậy.
Rồi Ryuuguin tiến lại gần tôi.
"Fufu, thế nào Sanada-kun? Riran-chan hát hay lắm phải không?"
"À... ừm... Ryuuguin cũng hát hay mà."
"Ara, cảm ơn cậu. Nhưng mà thua Riran-chan rồi. Giọng hát của cậu ấy chất chứa đầy ắp tình cảm chân thành."
Tình cảm chân thành?
'Đừng có nhìn người khác!'
"Hả!?"
Ể, cái gì thế!? Sao tự dưng nhỏ lại nổi giận!?[note60463]
Tôi vội vàng nhìn Riran... à, thì ra là đang hát đến đoạn nghỉ.
Mà đúng là hát rất nhập tâm. Tưởng đâu đang mắng tôi thật.[note60464]
'Em ghét việc anh lúc nào cũng để ý đến người khác! Nhưng em lại thích cách anh dịu dàng với người con gái khác! Ghét! Thích! Ghét! Thích! Ghét cay đắng! Vậy mà anh còn dám nhìn người con gái khác ngoài em sao!? Bởi vậy nên──'
A... ánh mắt hai đứa chạm nhau.
'Suốt đời này, anh chỉ được phép nhìn mỗi mình em thôiiiii!'[note60465]──Thình thịch──
Cái... cái gì thế này...?
Tại... tại sao tim tôi…
Nhịp tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, dồn dập. Cảm giác này thật... kì lạ, chưa từng có bao giờ.
Giờ tôi mới nhớ, hình như ở quán ăn gia đình hôm đó, Riran cũng nói câu tương tự.
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ cô ấy nói đùa... nhưng tại sao lúc này, câu nói đó lại khiến tim tôi rung động đến vậy?
Đoạn nghỉ kết thúc, bài hát lại tiếp tục.
Nhưng những lời ca vừa rồi cứ văng vẳng bên tai, khiến tôi không thể nào tập trung nghe hát được nữa.
***
"Haizzz! Hát đã đời quá!"
"Karaoke đúng là vui nhất!"
Đã hơn 8 giờ tối, chúng tôi rời khỏi quán karaoke.
Cảm giác mệt mỏi nhưng lại dễ chịu vô cùng.
"Mà này, không ngờ Riran-chan lại cầu hôn Sanada-kun ngay tại đây luôn đấy."
"Đã bảo là lời bài hát thôi mà, không phải ý của tớ đâu!"
"Thật sao? Nghe chân thật lắm mà, Riran?"
Vừa ra khỏi quán, Riran đã bị Ryuuguin và Neika trêu chọc liên tục.
Thật ra thì, tôi cũng thấy tim mình đập loạn xạ lúc đó.
Bị trêu đến mức không chịu được nữa, Riran đành phải đổi chủ đề.
"Mà thôi, ta nên về thôi. Mai còn đi học nữa."
"Ừ, cũng muộn rồi nhỉ. Vậy hôm nay chúng ta..."
"Á! Senpai kìa!!!"
Một giọng nói lớn át cả tiếng Ryuuya.
Giọng nói quen thuộc này... Không lẽ nào!?
"A, Noa!?"
Tôi quay đầu lại nhìn.
Đứng đó là một cô gái mặc đồng phục cùng trường cấp 2 với Kotono.
Tóc buộc đuôi ngựa màu nâu hạt dẻ.
Thân hình phát triển, đúng chuẩn thiếu nữ.
Khuôn mặt được trang điểm theo phong cách gyaru.
Dù trang điểm đậm, nhưng phải công nhận là rất xinh.
Cô gái tràn đầy năng lượng, từ hồi cấp 2 đã luôn bám lấy tôi, chính là hậu bối của tôi.
Anrakuji Noa, đang đứng trước mặt chúng tôi.[note60466]