~~Happy reading
Im cummingback
===========================
Cuối cùng thì tôi vẫn bước vô quán cà phê.
Nó nằm ngay trước ga tàu, được thiết kế theo phong cách cổ điển.
Có vẻ là một quán cà phê khá nổi tiếng.
Tuy không có học sinh cao trung, nhưng quán lúc nào cũng đông khách, nào là các quý bà đang nhâm nhi trà chiều, nhân viên văn phòng đến bàn công việc, các cặp đôi hẹn hò, sinh viên đại học,...
Nhưng mà...
"Wowww..."
"Toàn trai xinh gái đẹp..."
"Nhóm mỹ nam mỹ nữ là đây chứ đâu."
"Mãn nhãn quáaaaa."
"Bé gái kia dễ thương quáaaaaa."
"Tao chốt bé tóc vàng..."
"Không không, tóc đen dài mới là chân lý."
Hừm, đúng là nổi bật thật.
Riran với Ryuuguin thì khỏi phải nói rồi, xinh nhất nhì trường, à không, phải nói là xinh nhất nhì cái khu này luôn ấy chứ.
Neika tuy nhỏ tuổi (aka loli) nhưng lại toát lên vẻ dễ thương pha lẫn chút bí ẩn.
Ryuuya thì khỏi bàn, cao ráo lại còn đẹp trai. Lúc nào cũng cười toe toét, nhìn đâu cũng thấy năng lượng tích cực.
Hự... Tự nhiên thấy lạc loài quá.
Bao quanh bởi toàn trai xinh gái đẹp, tự dưng tôi thấy mình bình thường đến tội nghiệp.
Cái cảm giác này thật khó tả...
Chúng tôi chọn một bàn trống. Tôi với Ryuuya ngồi ghế, còn 3 cô gái thì ngồi sofa.
Riran ngồi đối diện tôi, bên cạnh là Ryuuguin, rồi đến Neika.
Ryuuguin vừa nhìn tôi vừa nghiêng đầu thắc mắc.
"Sanada-kun, cậu sao thế? Trông mặt mũi xanh xao quá."
"Không sao, tôi ổn mà."
"Thật chứ?"
"Ừm, chỉ là đang xúc động trước hiện thực phũ phàng thôi."
"Sao tự dưng lại nói thế?..."
Thì tại vì hiện thực quá phũ phàng thật mà.
Lúc này, một nữ phục vụ mang đồ uống và menu đến. Ánh mắt cô ấy cứ dán chặt vào Ryuuya.
"M-Mời quý khách xem menu ạ. Khi nào chọn xong thì gọi tôi nhé."
"Vâng ạ."
Ryuuya cười tươi rói.
"... Nhìn cô ấy giống kiểu nhân vật sẽ nổi tiếng thứ 3 trong game otome ấy nhỉ." [note60402]
"Chuẩn luôn Ryuuya, mày tinh mắt thật."
"Hê!"
"Này này, hai người kia im đê!" Riran với Ryuuguin lườm tôi.
Bỏ qua hai đứa dở hơi đó, tôi tập trung vào menu.
Tuy là quán cà phê nhưng menu lại đa dạng đến bất ngờ. Ngoài bánh ngọt ra còn có cả đồ ăn nữa.
Uầy có khi ăn tối ở đây luôn cũng được... à mà thôi, để bụng ăn cơm nhà ngon hơn. Chắc tôi gọi đại cái bánh ngọt nào đó thôi.
Mà chọn bánh nào đây... Bánh kem hay parfait nhỉ...? Kê chốt.
"Mọi người chọn xong chưa?"
"Tớ với Neika xong rồi."
"Em cũng xong rồi đây."
"Tớ... ừm, ok rồi."
"Roài, cho tôi gọi món."
Tôi vừa gọi, cô phục vụ lúc nãy đã chạy vội đến.
"Vâng, xin lỗi vì đã để..."
...Ể, sao cô ấy lại nhìn tôi chằm chằm thế? Mặt tôi dính gì à?
"...Chuyện gì vậy?"
"...À! X-Xin lỗi quý khách...!"
Nói rồi cô ấy vội vàng quay mặt đi. Chuyện quái gì thế nhỉ? Mặt tôi đáng sợ đến mức đấy à? Hmm...
"Á!"
Hự, bị đá vào chân rồi!... Cái con nhỏ này...
"Này Kuonji, sao tự dưng lại đá tôi!?"
"Vô tình thôi, hứ."
Cái gì mà vô tình, rõ ràng là cố ý đá mà!...
Đúng là chẳng hiểu trong đầu con nhỏ này đang nghĩ gì nữa!
"Hai người kia, đừng có mà tình tứ ở đây nữa!"
"Bọn tôi tình tứ hồi nào?!"
Đó không phải là tình tứ, mà là bạo lực đấy!
Mọi người thấy thế có kì không!?
... Mà "mọi người" nào nhỉ?
"Nếu Akito chưa gọi món thì để tớ gọi trước nhé. Chị ơi, cho 2 phần "Parfait sang trọng siêu cấp vũ trụ". Cho em với bé này nhé." [note60403]
"Hai "Parfait sang trọng siêu cấp vũ trụ" ạ~"
"À vâng... Mà phần ăn này dành cho 4 người ăn ấy ạ..."
"Bọn em ăn được hết mà, phải không Neika?"
"Dễ ợt!"
Hai đứa này chắc chắn có hố đen trong bụng rồi... Mà thôi, kệ bọn nó đi.
"V-Vâng ạ. Vậy là 2 phần "Parfait Liều Mạng"..."
Ể, cái quán này gọi "Parfait sang trọng siêu cấp vũ trụ" là "Parfait Liều Mạng" hả...?
Mà công nhận, 1 mình ăn hết cái đống đó thì đúng là liều mạng thật...
"Không, cho 3 phần đi."
"... Hả? Kuonji?"[note60404]
Ể, con nhỏ này cũng ăn "Parfait Liều Mạng" á?
Ryuuguin cũng bất ngờ không kém, trố mắt nhìn Riran.
"R-Riran-chan, cậu chắc chứ? Parfait ở đây siêu to khổng lồ đấy..."
"Không sao, hôm nay tôi thấy mình ăn được."
Nhỏ tự tin khiếp!
"À ừm... Vậy... cho tôi một phần "mousse chocolate" và một tách trà nóng." [note60405]
"Vâng, một phần "mousse chocolate" ạ."
Cuối cùng là đến tôi...
"... Cho tôi một ly cà phê đen."
"Vâng, một ly cà phê đen. Xin quý khách vui lòng đợi trong giây lát."
Nói rồi cô phục vụ cúi chào và nhanh chóng chạy vào bếp.
"Akito, sao thế? Lúc nãy còn hào hứng gọi parfait mà."
"À không... Chỉ là phòng hờ thôi."
"Phòng hờ cái gì?"
Phòng hờ thì là phòng hờ thôi, hỏi chi thế?
Sau đó, chúng tôi vừa trò chuyện vừa chờ khoảng 10 phút thì...
...cuối cùng thì thời khắc ấy cũng đến.