~~Happy reading
===========================
◆
Tiết thể dục đã kết thúc, giờ nghỉ trưa đã đến.
Bình thường vào giờ này thì bụng tôi đói meo rồi, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện gì khác ngoài hộp cơm trưa nữa... nhưng mà hôm nay thì khác.
Lý do thì khỏi phải nói ai cũng biết, phải không?
Là Kuonji... à không, Riran.
Dù là lỡ miệng trong lúc luống cuống vì muốn ngăn cô ấy lại thôi, nhưng mà tôi đã lỡ gọi tên cô ấy rồi...
Và thế là từ giờ mình bị ép (??) phải gọi tên cô ấy.
Mà thôi, cũng được. Chuyện gọi con gái bằng tên đâu có gì lạ, tôi cũng quen rồi, với cả Natsugiya với Kotono cũng toàn gọi tên vậy mà. ... Mà thôi, Natsugiya thì giống bạn trai hơn, còn Kotono là em gái, cảm giác hoàn toàn khác.
Vấn đề là ở chỗ...
Cô nàng ấy... Riran ấy, gọi mình bằng tên...
「Hứ!」
Tôi tự húc đầu một cái thật mạnh!
「Ối!? Này Akky, sao tự dưng lại làm thế?」
「Akito, gần đây mày lạ lắm. Nghiêm túc đấy.」
「Ồn ào quá...」
Bị như thế thì làm sao mà không rung động được chứ!
Cảm giác mềm mại khi được bao bọc bởi chiếc khăn tắm ấy, mùi hương của Riran... và cả nụ cười của cô ấy khi ngoái đầu nhìn lại nữa.
Chưa bao giờ tôi thấy mình bị rung động đến thế này.
Tim tôi như muốn vỡ tung ra, đến cơm cũng chẳng nuốt nổi nữa. Thật là... một cú sốc quá lớn.
Mà cũng may là Riran không có ở trong lớp.
Hình như cô ấy đi ra ngoài với Ryuguuin rồi, chắc là hai người họ lại đi ăn trưa cùng nhau ở đâu đó rồi.
Nếu cô ấy mà ở đây thì tôi có chết cũng không dám làm thế đâu. Nên là, xin hãy cho tôi làm mấy trò con bò này chút vậy.
「Mà này, hai người vẫn y như hồi nào nhỉ. Cứ thích làm ầm ĩ lên cho cả thế giới biết. Tớ không tài nào hiểu được.」
「Sao lại là "chúng tôi" chứ, chủ yếu là do Ryuya thôi.」
「Phương châm của tao là "Vui là được". Đã làm thì phải làm cho tới, cho cả thế giới cùng vui. Hơn nữa, Akito diễn kịch tính như thế, chắc chắn là mọi người xem trận đấu hôm đó cũng thấy vui rồi đúng không? Thế thì coi như tao thắng rồi.」
Vẫn cái tính đó hả trời.
Nó lúc nào cũng thế, từ hồi mới gặp đã thế rồi. Cứ thích làm trò cho bản thân vui, cho mọi người vui. Miễn là đạt được mục đích đó thì có làm trò hề nó cũng chẳng ngại.
Chính vì thế nên tôi với Natsugiya mới chơi thân với nó đấy. Ở cạnh Ryuya lúc nào cũng vui cả.
... Mà hình như tôi quên hỏi, không biết Riran xem trận đấu đó có thấy vui không nhỉ...?
「Sana-taaan!」
「Ư!?"
Tự dưng Tsuchimikado chạy xồng xộc đến chỗ mình.
Khuôn mặt nó đỏ bừng bừng vì phấn khích.
「Sana-tan, Sana-tan! Cậu đỉnh thật đấy! Xem mà xúc động quá trời quá đất luôn! Đúng là Sana-tan ngầu bá cháy!」
「Ha, ha... Cảm ơn nhé, Tsuchimikado.」
「Hừm. Gọi Hiyori là được rồi mà.」
Này, sao con nhỏ này vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì thế nhỉ? Bình thường chẳng phải nên ngại ngùng sao?
Mà thôi kệ. Mình vừa ăn trưa vừa cố gắng tiếp chuyện với Tsuchimikado, con bé cứ sấn sổ vào người mình, đúng là không đỡ nổi.
◆Riran◆
「...... Ngg... hehehe...」
「... Này, Riran?」
「Ể... Hửm? Gì đó, Rion?」
「Cậu đang cười tủm tỉm đấy, có chuyện gì vui à?」
Chết, không được không được.
Mình vội vàng lấy tay che miệng lại, cố gắng giữ cho khuôn mặt không được cười nữa.
... Nhưng mà, không được rồi. Mình không nhịn được nữa.
... Heheee.
「Chết mất thôi.」
Nghe hơi mất lịch sự nhỉ.
Nhưng mà... nhưng mà... làm sao mà mình nhịn được chứ? Nhớ lại lúc đó... lúc đó....
「Ehehe...」
「Không, thật đấy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Trông cậu không bình thường chút nào.」
Chúng mình đang ăn trưa ở sân trường, Rion ngồi cạnh mình với vẻ mặt lo lắng.
Xin lỗi nhé Rion. Nhưng mà chuyện này mình không thể kể cho ai nghe được. Mình không muốn kể.
Đó là bí mật giữa mình và Sanada... à không, Akito. Cuộc đối thoại bí mật. Hành động bí mật. Lời hứa cũng bí mật.
Bí mật này mình sẽ không kể cho ai nghe đâu... kể cả Rion, người bạn thân nhất của mình.
「Chắc chắn là liên quan đến Sanada-kun rồi nhỉ.」
「Đúng, đúng... Ểeeeeeee!?」
Sao... Sao cậu ấy biết!?
Rion thở dài một hơi, nhìn mình bằng ánh mắt sắc như dao. Ôi, đừng nhìn mình bằng ánh mắt đó mà, đáng sợ quá!
「Rõ ràng mà. Gần đây cậu chỉ cười tủm tỉm một mình khi nghĩ đến Sanada-kun thôi.」
「Ặc...」
Biết rồi, biết hết rồi mà!
「Mà, cũng phải thôi. Hôm nay Sanada-kun ngầu thật mà, đúng không?」
「... À ừ... Đúng đó... Đúng thật là...」
Phù, may quá. Cậu ấy không biết chuyện đó. Chắc Rion nghĩ mình đang cười vì chuyện hồi nãy.
Mà đúng là như Rion nói, lúc đó Akito ngầu thật. À không, bình thường cậu ấy đã siêu cấp ngầu rồi! Chuyện đó khỏi phải bàn cãi.
Nhưng mà... tuy đã nghe đồn rồi nhưng mà đây là lần đầu tiên mình thấy Akito vận động nhiều như thế.
Chỉ cần thế thôi là đủ khiến mình rung động rồi...
『Riran!』
Tên mình... Cậu ấy gọi tên mình kìa...
「Uhehehehe...」
「Riran, cậu có thật sự ổn thế? 」
Thì ra là thế này...
Người mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay, gọi tên mình. Còn nắm chặt tay mình nữa chứ!
Bị như thế này mà không phấn khích thì còn lúc nào nữa chứ hả?
Tuy là có hơi áy náy với Hiyori, người cũng thích Akito... nhưng mà, mình sẽ không nhường cậu ấy cho ai đâu!
Được thấy một mặt khác của Akito, được cậu ấy nắm tay, được cậu ấy gọi tên...
Hạnh phúc quá...
... Mình chỉ cần thế này thôi là đã thấy hạnh phúc rồi sao... mình có dễ dãi quá không nhỉ...?
Aaaa, Akito... Akito ơi, Akito ơi, Akito.
... Mình muốn nói chuyện với cậu ấy wáaaaaaaaa...