Cô gái kết nối với [Sợi tơ hồng], thực chất là thiên địch của đời tôi

chương 38

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

~~Happy reading

===========================

Dù bảo là "xử lý nhanh gọn" nhưng đội bên kia toàn là dân thể thao thôi.

Mà trong đó còn có hẳn 2 tên đang là thành viên đội tuyển bóng rổ của trường nữa chứ.

Bên này thì có tôi với Ryuya. Cộng thêm 3 tên Otaku của Ryuya nữa.

Chênh lệch lực lượng rõ rành rành.

Mà 3 tên kia nữa chứ.

「Ku, Kurashiki-kun, giờ sao đây...?」

「Bọn tao mà ra sân chắc chỉ có nước làm vật cản đường thôi... 」

「...... 」

Chưa gì đã rụng hết cả tinh thần rồi.

Mà Ryuya thì đã lường trước chuyện này từ lâu rồi. Nó nhếch mép cười gian xảo như thể ác nhân vậy.

「Thôi nào, yên tâm đi bay. Tao với Akito đã có kế hoạch hết rồi」

「Này, lại định giở trò đó ra nữa hả?」

Hồi cấp 2 cũng vậy, thật tình là mình muốn nó bỏ cái trò đó đi lắm rồi.

「Thế không lẽ lại "thua" à?」

「Đùa tí thôi」

「Chuẩn cmn rồi Akito! Rồi, giờ tao sẽ phổ biến kế hoạch cho bọn mày!」

「「「Kế hoạch... !」」」

Quả nhiên là bạn của Ryuya có khác. Vừa nghe thấy chữ "kế hoạch" là mắt sáng rực lên ngay.

Sau khi nghe Ryuya giải thích ngắn gọn dễ hiểu, mặt của đám Otaku liền biến sắc.

「Ra vậy... 」

「Đúng là nếu vậy thì tụi tao cũng... 」

「Ừ, ừm. Hiểu rồi, Kurashiki-kun!」

「À, mà có một điều quan trọng nhất mà tao muốn dặn bọn mày. Đây mới là mấu chốt của kế hoạch lần này」

Sau khi túm lại hội ý kế hoạch, chúng tôi tản ra sân.

Tất nhiên phần nhảy bóng sẽ do Ryuya đảm nhiệm.

Cao nhất khối mà lị, nhìn nó còn lấn át cả 2 tên đội tuyển kia kìa.

Thầy giáo thể dục nam đứng giữa sân, chuẩn bị nhảy bóng.

Dĩ nhiên Ryuya đập bóng thành công, bóng về tay đội mình.

Ngay lập tức mình lao ra.

A-kun nhận bóng rồi chuyền ngay cho Ryuya.

Cú chuyền cao, không ai ngoài Ryuya có thể chạm vào.

「Ryuya!」

「Akito!」

Ryuya tiếp tục dẫn bóng về phía rổ──nhưng không phải để úp rổ mà là để chuyền bóng.

Chớp thời cơ, tôi bật nhảy lên, gần như là theo phản xạ.

Bạt lấy quả bóng trên không rồi úp thẳng vào rổ.

Cả sân vận động im phăng phắc...

Chỉ còn tiếng khung rổ rung lên và tiếng bóng nảy trên sàn.

Woaaa──! Cả sân vận động như muốn nổ tung.

「Úp rổ kìa... !」

「Lần đầu tiên được xem úp rổ đấy!」

「Sanada-kun ngầu quá điー!」

「Ghê vậy trời! Sanada ghê thật!」

「Haa... Bọn nó lại giở trò rồi」

「Hồi cấp 2 đến giờ vẫn không khác gì, đúng là cặp đôi não cơ bắp」

Phải, đây chính là chiến thuật kết hợp giữa cơ bắp + khả năng bật nhảy kinh người của tôi và chiều cao khủng của Ryuya.

Tuyệt chiêu 【Sức mạnh áp đảo】!

「Cái quái gì thế kia, sao không nói gì hết vậy... !」

「Bình, bình tĩnh nào. Dù úp rổ được thật đấy nhưng bọn nó chỉ là tay mơ thôi」

「Trước mắt cứ tập trung vào 2 tên đó trước đã. Bám sát 2 đứa nó!」

Bên kia bắt đầu bàn chiến thuật.

Bóng được ném vào sân.

Tên đội kia nhận bóng, di chuyển với tốc độ kinh người, vượt qua 2, 3 người rồi ném rổ.

Ừm, đúng là dân chuyên có khác. Nhanh thật.

Một trong số 3 tên Otaku nhận bóng.

Và thế là 2 tên bám theo mình, 2 tên bám theo Ryuya. Tên còn lại thì bám theo tên vừa ném bóng vào.

Nghĩa là có đến 2 người hoàn toàn trống trải.

Ryuya giơ cao bóng lên, không để ai chạm vào.

「Này!」

Chuyền bóng cho một tên Otaku đang đứng trước rổ.

Không một ai xung quanh cả.

Hoàn toàn trống trải.

「Hự, hự... !」

Cậu ta ném bóng về phía rổ, động tác có hơi kì cục nhưng...

Bóng đập vào rổ rồi bật ra, thật may mắn là nó lại rơi tọt vào rổ.

「SIUUUUUUUUUUUUUUU, được rồi... Được rồi, vào rôiiiiiiiiiiiii! Lần đầu tiên trong đời mình ghi bàn!」

「G, giỏi quá, giỏi quá!」

「Thật sự, làm tốt lắm!」

3 tên Otaku mừng rỡ như thể chính mình ghi bàn vậy.

Đấy, đây chính là mấu chốt của kế hoạch.

Tôi với Ryuya sẽ thu hút sự chú ý, tạo cơ hội cho 3 người còn lại ghi bàn.

Dù bên kia có 2 tên đội tuyển đi chăng nữa, thì những người còn lại cũng chỉ là dân nghiệp dư thôi.

Bọn nó không thể nào bao quát hết cả sân được.

Và đây là một phần quan trọng khác của kế hoạch.

Thắng thua không quan trọng.

Quan trọng là 【Tất cả đều vui】!

「Yeahhhhhhh! Ném hay lắm!」

「A, Kurashiki-kun! Hehe, cảm ơn cậu!」

Ryuya và đám Otaku đập tay nhau ăn mừng.

Tôi cũng im lặng hưởng ứng theo.

Lúc nãy còn ủ rũ thế mà giờ ai nấy đều vui vẻ cả.

Phải rồi. Đã chơi thể thao là phải chơi cho vui chứ.

「Rồi bay ơi, chơi hết mình nhé!」

Kết quả là, chúng tôi thua với cách biệt 10 điểm.

Có vẻ như bị cuốn theo năng lượng của tôi với Ryuya, 3 tên Otaku kia cũng chơi hết mình. Nhưng cuối cùng vẫn thua stamina của dân thể thao.

Dù sao thì mọi người cũng đã có một trận đấu vui vẻ.

「Đây là lần đầu tiên tao ghi bàn đấy!」

「Tao ghi được 2 bàn liền!」

「Nhờ có Sanada-kun với Kurashiki-kun mà tao mới biết chơi thể thao vui đến thế, cảm ơn cả 2 nhiều!」

「Đấy mới là điều quan trọng! Phải tận hưởng cuộc sống cấp 3 chứ!」

Ryuya bị đám Otaku bao vây.

Còn mình thì...

「Sanada, vào câu lạc bộ bóng rổ đi!」

「Vào đi mà!」

「Nếu cậu mà vào thì đội mình chắc chắn sẽ mạnh lắm! Nên là, làm ơn!」

Lại bị đám đội tuyển bao vây.

Thôi đi, ngột ngạt vl, nóng vl.

「Tớ không có ý định tham gia câu lạc bộ nào hết」

「Đừng nói thế chứ!」

「Xin lỗi」

「「「「Tại saooooooooo... !」」」」

Nóng quá. Muốn đi rửa mặt ghê.

「Ơ? Akito, mày đi đâu đấy?」

「Tao đi rửa mặt đây. Nói với thầy giúp tao tiếng nhé」

「Rồi」

Ryuya tiễn tôi bằng một cái vẫy tay. Tôi lẳng lặng đi về phía vòi nước ở góc sân vận động.

Lâu rồi mới vận động nhiều thế... Hay là dội luôn nước lên đầu cho mát nhỉ.

Truyện Chữ Hay