~~Happy reading
Mong là không dính sai chính tả =) dù đã đọc lại nhưng tôi cx không chắc nữa :vv
===========================
Bầu trời sao nay xanh đến thế.
Cơn gió sao nay ấm áp đến thế.
Vậy mà... tôi lại buồn ngủ đến chết đi được.
Sau chuyện hôm qua, tôi chẳng tài nào chợp mắt nổi, cứ thế thức đến tận 4 giờ sáng. Thật sự chẳng nhớ gì sau đó nữa, có lẽ là thiếp đi lúc nào không hay. Cơ mà, không biết có phải do cơ địa hay không, cứ mỗi lần ngủ ít hơn 7 tiếng là y như rằng tôi sẽ lăn ra ốm. Chắc chắn là hôm nay chỉ ngủ được vỏn vẹn 3 tiếng, người cứ bần thần, đầu nhức như búa bổ, bụng dạ thì nôn nao khó chịu.
"Anh hai, sao hôm nay mặt anh còn đáng sợ hơn mọi khi thế?"
"Bình thường đã thế rồi mà..."
Thật sự là không ổn rồi. Đầu óc tôi như ngừng hoạt động, giọng nói thì lí nhí, chẳng chút sức sống. Không sốt, chắc là không phải cảm. Chỉ là do thiếu ngủ nên cơ thể uể oải thôi.
Đang lúc tôi uống vội cốc cà phê để tỉnh ngủ thì mẹ mang ra một bát cháo trắng, thêm đĩa cà muối, vài quả quýt với dâu tây nữa.
"Akito, cố gắng ăn chút gì đi con. Ăn quýt với dâu tây vào cho bổ sung vitamin C. Lát mẹ lấy thêm sô cô la cho con nhé."
"Cảm ơn mẹ."
Còn ai chu đáo như mẹ tôi đây! Thật ra thì tôi muốn nạp năng lượng bằng một bữa thịt nướng ra trò, cơ mà hiện tại thì đến nhìn đồ ăn còn chẳng muốn. Haizz, nếu sống một mình thì chắc chắn hôm nay tôi đã nghỉ học rồi. Cơ mà với mẹ tôi thì đừng hòng, bà ấy sẽ không bao giờ cho phép tôi nghỉ học chỉ vì lý do cỏn con như thế này đâu.
Thôi thì ráng ăn tạm cho mẹ vui, đến trường tính tiếp.
"Anh hai, anh ổn thật chứ?"
"Anh ổn. Cơ mà hôm nay anh không chở em đi học được, tự đi nhé."
"Dạ không sao, em cũng không muốn chết sớm thế đâu."
Ừ, anh cũng nghĩ vậy đấy. Nhìn cái bản mặt của anh thế này, kiểu gì hôm nay chả có biến.
Thôi thì đi bộ cho lành.
Tôi cố gắng ăn hết bát cháo, thêm quả quýt, quả dâu tây cho mẹ vui, tiện tay nhét thêm miếng sô cô la rồi ra khỏi nhà. Hôm nay nắng đẹp thật đấy, nhưng sao tôi lại thấy chói mắt thế này. Này ông mặt trời, bớt bớt cái ánh nắng của ông lại giùm tôi cái!
Như thường lệ, tôi đi bộ dọc theo con đường ngân hạnh quen thuộc.
"Hiiii! Akito, chào buổi sáng!"
"Hả? Ai đấy? À, Ryuya à."
"Cái gì mà 'ai đấy' hả? Trời sáng rồi đấy, lên tinh thần nào anh bạn!"
Ừ thì... phiền phức quá.
Cái tên này lúc nào chả tràn đầy năng lượng như thế.
"Mà xe mày đâu? Sao hôm nay lại đi bộ thế?"
"Tao hơi thiếu ngủ, sợ đi xe không an toàn."
"Sợ cái gì? Có ngã thì tao chở về cho."
"Bớt bớt lại giùm cái!"
Dù tôi có cốc đầu Ryuya một cái khá mạnh, nhưng xem ra chẳng xi nhê gì với cậu ta. Mà thôi kệ, nói chuyện với Ryuya thoải mái thật, chẳng cần phải giữ kẽ gì cả. Đúng là bạn thân có khác.
Nghĩ lại thì tôi và Ryuya chơi thân với nhau từ hồi cấp 2 rồi. Bao nhiêu năm trôi qua mà tình bạn vẫn thế, thật là hiếm thấy.
"Này, Akito. Nghe nói hôm qua mày đến nhà Kuonji thăm bệnh à?"
"Thì là thầy Sanzenin nhờ vả, tao cũng miễn cưỡng đi thôi."
"Xạo! Rõ ràng hôm qua lúc đi là mặt mày hớn hở lắm mà!"
Cái tên này... có phải nó theo dõi tôi không vậy?
Mà tôi có hớn hở gì đâu! Chắc chắn là không!!
"Rồi sao? Có chuyện gì thú vị xảy ra không?"
"Chẳng có gì cả. Tao chỉ mang ít thạch trái cây với tập tài liệu đến rồi về thôi."
"Hả? Không thể nào! Tao đã kỳ vọng vào một tình huống éo le nào đó kiểu như, mày vào phòng Kuonji, thấy con bé ốm yếu nằm đó, rồi bất chợt động lòng, tim đập chân run."
Cái tên này mà đi làm tiên tri chắc kiếm được khối tiền! Sao lại nói đúng từng chi tiết thế!?
Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Ryuya, mày đọc nhiều manga quá rồi đấy!"
"Ừ thì! Từ ngày cái sợi chỉ đỏ chết tiệt kia xuất hiện, tao cày truyện tranh, tiểu thuyết, phim ảnh lãng mạn các kiểu nhiều lắm luôn!"
Mọi người thường lầm tưởng, nhưng sự thật là Kurashiki Ryuya là một otaku chính hiệu!
Với thân hình vạm vỡ và vẻ ngoài có phần dữ tợn, cộng thêm tính cách hòa đồng, hoạt bát, chẳng ai nghĩ Ryuya lại là otaku cả. Cậu ta luôn là tâm điểm của sự chú ý, được mọi người yêu mến, bất kể là nam hay nữ.
Đó chính là Kurashiki Ryuya.
Chưa kể bố mẹ và chị gái cậu ta cũng là otaku chính hiệu. Kiểu này là được giáo dục bài bản từ trong trứng nước rồi. Manga, light novel, anime, game, phim truyền hình, điện ảnh... không gì là Ryuya không biết.
"Theo như phân tích của tao về thể loại truyện tranh lãng mạn thì, khi một chàng trai đến thăm cô gái mà mình thầm thương trộm nhớ đang ốm, nhất là khi nhà cô gái đó có mẹ hoặc chị gái thì khả năng cao là sẽ được mời vào nhà. Tao nhớ là Kuonji có một chị gái đang học đại học, bố mẹ thì đều đi làm, khả năng cao là chị gái cô ấy sẽ ở nhà chăm sóc em. Nói cách khác, hôm qua mày đã gặp chị gái của Kuonji rồi đúng không?"
"......"
Trời ạ! Đáng sợ quá!
Cái tên này, có phải là gắn camera theo dõi tôi không vậy? Nói đúng từng chi tiết một thế này thì tôi biết nói gì đây?
Thấy tôi im lặng, Ryuya cười nham hiểm.
"Im lặng là đồng ý đấy nhé?"
"Vớ vẩn! Tao chỉ là đang cạn lời với cái trí tưởng tượng phong phú của mày thôi!"
"Thật sao? Cứ chối tiếp đi!"
Khỉ thật, cái tên này gần như đã đoán trúng phóc rồi. Nói trắng ra thì trúng hết rồi ấy chứ!
Nhưng tôi sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó. Nếu thừa nhận thì kiểu gì cũng bị lũ này đem ra làm trò cười cho mà xem. Tuyệt đối không được nhượng bộ!
"Ryuya, Akito! Chào buổi sáng!"
Chết tiệt, cái con nhỏ phiền phức ngang ngửa Ryuya xuất hiện rồi!
"... HỪ, Neika. Chào buổi sáng."
"Chào chào! ... Ơ kìa, sao hôm nay Akito ủ rũ thế?"
"Tớ hơi thiếu ngủ, để tớ yên được không?"
"Mà cậu ngủ mấy tiếng thế?"
"Khoảng.. 3 tiếng chăng."
"Hứ! 3 tiếng là nhiều rồi! Tớ đây còn thức trắng đêm để cày game đây này! Cái route của em gái tóc đen dài trong game mới khó chinh phục quá đi mất, mãi mới xong."
Chẳng có gì đáng để tự hào cả.
Mà này, nhìn mày như học sinh tiểu học thế kia mà chơi game người lớn được à?
"Neika, có phải là cái game mà có nhân vật nữ giống Ryuguuin không?"
"Ồ, đúng là Ryuya có khác! Game mới ra mắt hôm qua, tớ muốn chinh phục route của em gái giống Rio trước."
"Xong rồi cho tớ mượn nhé."
"Ok."
Nam nữ mà lại có thể nói chuyện say sưa về game như vậy, thật hiếm thấy. Mà thôi, hai người bọn họ lúc nào chẳng vậy... Thấy hai người họ vui vẻ như vậy, tôi cũng thấy yên tâm phần nào.
"Mà Akito, nói tiếp chuyện lúc nãy nào..."
"Ể, chuyện gì thế? Kể nghe với!"
Tôi đã lầm. Giá như con nhỏ này bớt tò mò đi một chút thì tốt biết bao!