~~Happy reading
Lên top!!!
===========================
"Ch-Chờ đã, như này là không ổn đâu. Dù có là cảm cúm thì vào phòng con gái nhà người ta..."
"Thôi nào, thôi nào. Chị đây cho phép rồi mà."
Dù chị có cho phép thì cũng phải xem Kuonji có cho phép không chứ...!
Tôi bị bà chị kia đẩy tới mức phải lùi dần lên cầu thang. Phía bên phải là cánh cửa có tấm biển ghi 【KA☆RU☆RA】. Bên trái là tấm biển 【♡Riran♡】. Vậy là phòng Kuonji ở bên này.
"Riran? Vào được không?"
"Ch-Chờ đã, em..."
"Rồi rồi, không sao đâu, không sao đâu."
Sao lại không sao chứ!?
Bà chị ấy mở toang cửa, ép tôi vào trong phòng. Ngay lập tức, một mùi hương thanh tao, nồng nàn xấn vào mũi. Căn phòng tràn ngập mùi hương "Kuonji Riran" mà bình thường tôi chẳng bao giờ để ý... khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung. (Híttttttttttttttttttttt)
Căn phòng khá tối vì rèm cửa được kéo kín, mang phong cách dễ thương kiểu cổ tích. Thảm trải sàn màu pastel, đồ nội thất, thú bông, vật dụng trang trí...
Nói chung là nó không giống Kuonji chút nào, đáng yêu một cách bất ngờ.
Có lẽ vì tôi đã làm ồn hay sao mà Kuonji bất ngờ động đậy,
"Ưm... Chị hai...?"
"Tada!"
Chủ nhân căn phòng đã thức giấc. Dù căn phòng khá tối nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Kuonji. Trên trán cô ấy đang dán miếng hạ sốt.
Có vẻ như vẫn còn nóng, cô ấy cởi bung cúc áo, để lộ khe ngực đẫm mồ hôi... Khoan đã! Sao lại không mặc áo ngực thế kia!? Ít nhất cũng phải mặc áo hai dây chứ! Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Dù sao thì đây cũng là tình huống bất khả kháng mà! ...Mà sao tim mình lại đập nhanh thế này!?
"Riran à, Akito yêu dấu của em đến thăm này."
"Đừng có giỡn nữa..."
"... Akito...kun... Sanada...?"
Đôi mắt mơ màng của Kuonji nhìn chằm chằm vào tôi. Này, không sao chứ? Trông cô ấy ốm yếu đến mức tôi thực sự lo lắng.
"À... ừm... Kuonji..."
"...... Aaa, ra là mơ..."
...Mơ? Không lẽ cô ấy nghĩ việc tôi ở đây là mơ sao?
"Đúng rồi... Làm sao Sanada lại ở đây được chứ... Fufufu, ra là mơ..."Khuôn mặt Kuonji trông thật dịu dàng và hạnh phúc. Không rõ là do sốt hay là do đang mơ nữa... nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như vậy.
"Vậy... Vậy thì Akito-kun, phiền cậu rồi nhé~"
"Hả? Khoan đã..."
... Cô ấy ngủ tiếp rồi. Bỏ mặc tôi ở đây thế này...
"Sanada."
"H-Hả...? Chuyện gì vậy?"
"Lại đây."
"Ể? Không, cái đó..."
"Lại đây."
Kuonji đang nói chuyện như một đứa trẻ vậy. Nhưng nếu tôi từ chối, cô ấy sẽ khóc mất. Thở dài, tôi tiến lại gần giường, đứng im lặng bên cạnh. Bất ngờ, Kuonji cố gắng ngồi dậy.
"Nằm yên đó! Cô đang bị ốm đấy..."
Tôi giữ vai cô ấy, ép cô ấy nằm xuống. Nhưng Kuonji dường như vẫn muốn ngồi dậy, cô ấy vùng vẫy, hai chân đạp loạn xạ trên giường.
"Bế em lên điiiiiiiiii~" (Ngoài đời có thật không ae)
Trời ạ, cô ấy thực sự biến thành con nít rồi. Hay là tôi quay video lại, sau này gửi cho cô ấy xem nhỉ?
"Ngoan nào, ngủ đi. Tôi sẽ ở đây với cô một lúc."
"... Chỉ một lúc thôi sao?"
"Hả?"
Ku-Kuonji? Cô ấy đang nói gì vậy...?
"Không phải là mãi mãi sao...? Không phải là ở bên nhau mãi mãi sao...?"
Chết rồi, cô ấy sắp khóc rồi. Mà thôi, dù sao cô ấy cũng đang mơ... Nên tôi sẽ chiều theo cô ấy một chút vậy.
"Tất nhiên rồi. Mãi mãi bên cô nhé."
"Thật... Thật sao?"
"Ừ. Chúng ta đã được "Sợi Dây Đỏ Định Mệnh" kết nối với nhau rồi. Sẽ mãi mãi bên nhau."
"... Hì... Hì hì... Ehehe..."
Kuonji nhìn tôi, mỉm cười, rồi lại nhìn đi chỗ khác, tiếng cười khúc khích không ngớt.
Nhìn cô ấy thế này... tôi lại thấy Kuonji giống em gái mình hơn là người yêu. À phải, Kotoko hồi nhỏ khi bị ốm cũng thế này. Luôn mè nheo đòi tôi ở bên cạnh.
Nhưng dù Kuonji có giống em gái tôi đến đâu, thì người đang nằm trước mặt tôi vẫn là "người con gái định mệnh" đang ốm yếu. Nói thật thì, sự ngây thơ, vô tư của cô ấy khiến tôi phải lo lắng.
"Này, tôi sẽ ở đây đến khi nào cô ngủ, nên ngủ nhanh đi."
"Ưm... Cảm ơn... Này, Sanada..."
"Gì thế?"
"Nắm... Nắm tay em đi."
...... Hả?
Cái, cái gì... vậy...?
Nắm, nắm tay... nghĩa là... phải chạm... vào cô ấy sao...?
Hình ảnh ở hành lang trước sân thượng hiện lên trong tâm trí tôi.
Cảm giác tê dại khi vô tình chạm vào tay cô ấy, đến giờ tôi vẫn chưa thể quên. Cũng chính vì thế mà tôi luôn cố gắng tránh chạm vào Kuonji.
"... Không được sao?"
Đôi mắt trong vắt như thiên thần!
Chuyện này... B-Bó tay...!
"... Được rồi."
"!!!"
Lại nữa rồi...! Cảm giác đó...!
Như thể các dây thần kinh ở điểm tiếp xúc bị lột trần, một dòng điện chạy thẳng từ đầu đến chân tôi...!
"... Tay Sanada... ấm áp quá... dễ chịu..."
Dừng lại! Đừng có dụ dỗ tôi nữa...!
"Ngủ, ngủ, ngủ đi mà!"
"Ưm... Chúc ngủ ngon..."
"Ừ... ừm... chúc ngủ ngon..."
Kuonji nhắm mắt lại. Có lẽ do quá mệt, cô ấy ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra... Phù, may quá. Cô ấy ngủ rồi...
Thình thịch... thình thịch... thình thịch...!
Tim tôi đập loạn xạ. Không ổn rồi... Tôi phải về ngay lập tức...!
Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang. Karura-san đang đứng dựa lưng vào tường ở hành lang, khuôn mặt không giấu nỗi vui vẻ.
"Fufufu. Ngây thơ quá, nhóc con. Mặt đỏ như gấc rồi kìa."
"Tô-Tôi về đây. Hôm nay làm phiền chị rồi."
"Ây da, ngại ngùng gì chứ. Lại chơi nữa nhé."
Chắc là một thời gian nữa tôi mới dám bén mảng đến đây.
Tôi xỏ giày, vừa định mở cửa thì Karura-san lại gọi tôi lại.
"Này, Akito-kun."
"... Chuyện gì vậy?"
"Ara ara, em cảnh giác thế. Không cần phải thế đâu. Chị chỉ muốn nhờ em một chuyện thôi."
Nhờ?
Karura-san tiến lại gần tôi, kiễng chân lên, đặt tay lên đầu tôi và nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Như một người chị thật sự.
"Riran tuy mạnh mẽ nhưng cũng rất yếu đuối. Nhờ em chăm sóc con bé nhé."
"... Vâng."
Tôi vội vã chạy ra khỏi nhà, che giấu khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Ánh hoàng hôn buông xuống, chiếu lên người tôi một màu đỏ rực.
Nhưng chắc chắn một điều rằng... khuôn mặt tôi nóng như bị thiêu đốt thế này... không phải là do ánh nắng mặt trời.