~~Happy reading
===========================
◆
"Này, Sanada! Đi tiếp nào!"
"Ờ, ừ."
Hai tay tôi chất đầy túi, toàn là quần áo Kuonji vừa mua.
Mua nhiều như vậy rồi mà vẫn còn muốn mua nữa sao... Nữ sinh cao trung thật đáng sợ...
... Ể? Kuonji trông có vẻ mệt mỏi...?
Bước chân có vẻ nặng nề, tâm trạng cũng kém hơn lúc nãy.
Tôi thì vẫn còn khỏe, nhưng mà...
"Này, Kuonji. Tôi hơi mệt rồi, hay là ghé quán cà phê nghỉ một lát rồi đi tiếp?"
"Hả? ... À, xin lỗi. Tôi không để ý..."
"Không sao đâu."
Nếu tôi nói muốn nghỉ thì Kuonji cũng chẳng thể ép tôi đi tiếp được.
Cứ để cô nàng mệt mỏi thế này, e là Kuonji sẽ cáu lên mất... Phải tránh việc đó bằng mọi giá.
Tôi cùng Kuonji bước vào quán cà phê ở tầng 1 của trung tâm thương mại.
Bây giờ là 5 giờ chiều. Còn hơi sớm để ăn tối... nhưng đi tiếp rồi lại phải tìm chỗ ăn cũng phiền phức, chi bằng ăn luôn ở đây cho xong.
"Kuonji, tôi ăn tối luôn ở đây đấy, còn cô thì sao?"
"Ừm... Tôi cũng đói rồi, ăn luôn."
"Được rồi... Vậy tôi gọi món đây. Bít tết bò, gà rán, cơm thêm, và kem tráng miệng. À, thêm cả trà sữa nữa."
"Hừm, đúng là nam sinh..."
"Có gì đâu nào? Tôi đang kiềm chế lắm rồi đấy. À, gọi thêm ly trà sữa nữa."
"Dù sao thì cậu cũng tập luyện thể thao mà..."
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt ngán ngẩm. Chẳng hiểu nổi.
Kuonji gọi một phần cơm bít tết cỡ nhỏ.
Sao cô ấy ăn ít vậy mà vẫn sống nhỉ?
Tôi bấm chuông gọi phục vụ.
Chờ một lúc thì...
"Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu... Hả?"
"Ể?"
"Hửm? ... A!"
... Tsuchigomori!?
Mặc đồng phục của quán, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, Tsuchigomori nhìn tôi và Kuonji với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Không thể nào...
"Tsuchigomori? Cậu làm thêm ở đây à?"
"... À, ừm... Ừ. Nhưng mà... Hai người... hòa thuận từ khi nào vậy?"
Tsuchigomori hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Chẳng trách được... Ở trường lúc nào cũng cãi nhau như chó với mèo, giờ lại thấy đi chơi cùng nhau...
Giải thích thế nào đây?
Mà muốn giải thích thì cũng phải hợp tác với Kuonji nữa.
Liệu chúng tôi làm được chuyện đó sao...?
"Yên tâm đi, Tsuchigomori-san."
"Hả? Ý cậu là sao vậy, Kuo-tan?"
Ể... Kuonji? Cô ấy có kế hoạch gì sao?
Nhìn sang, Kuonji khẽ gật đầu với tôi.
Bây giờ chỉ còn cách tin tưởng cô ấy... Cố lên, Kuonji!
"Hôm nay Sanada là người xách đồ cho tôi."
"Xách đồ? ... À, đúng là nhiều thật. Mua nhiều thế cơ à?"
Tsuchigomori nhìn 7 chiếc túi dưới chân tôi với vẻ mặt đã hiểu.
Ừm thì... đúng là mua hơi nhiều thật.
"Tôi thắng một trò cá cược nho nhỏ nên bắt cậu ta xách đồ cho tôi. Nói cách khác là đầy tớ."
"Ai là đầy tớ hả?"
"Ahaha, đúng là hai người!"
"Cậu cũng hiểu mà, nhỉ?"
Ừ thì... nhìn cách chúng tôi cư xử hàng ngày thì hiểu cũng phải.
"Fufu, tốt quá. Vậy thì không sao rồi."
"... Không sao? Ý cậu là sao?"
"Hửm? Thì là... tôi có thể theo đuổi Sanada-kun, phải không?""…………………………HẢAAAAAAAAAAA?"
Ể? Gì? Hả? Theo đuổi...?
"Nếu hai người không có gì thì tôi ứng tuyển làm bạn gái cậu ấy được chứ?"
"Ứ-Ứng tuyển..."
"Tsuchigomori-san, cậu đang nói gì vậy?"
"Thì... là... t-tôi muốn làm... vợ cậu ấy!" (Khoan để tôi ra check lại tag)
... ... ... ... ... ... ...
Cái gì cơ!?!?!?!?!?!
"Khoan đã! Cậu có định mệnh của riêng mình mà!?"
"Có chứ. Nhưng mà, người đó... hơi đặc biệt."
"... Đặc biệt?"
"Phải. Người đó và tôi được kết nối bởi sợi chỉ màu đỏ son."
Hả... Đỏ son...?
Đỏ son... là màu chỉ xuất hiện ở 4.5% dân số, cực kỳ hiếm.
Nghe nói những người được kết nối bởi sợi chỉ đỏ son sẽ có duyên tiền bạc, làm gì cũng giàu có... Không ngờ Tsuchigomori lại là một trong số đó...
"Vì màu sắc đặc biệt nên... tình cảm của tôi với người đó cũng khá mờ nhạt. Nên là, tôi muốn kết hôn với người mình yêu."
"Khoan đã! Từ khi nào...?"
"Hửm? Từ lúc cậu ấy cứu tôi... cho đến tận bây giờ."
Tsuchigomori Hiyori mỉm cười.
"Sanada Akito-kun. Tôi... thích cậu."
Một quả bom với sức công phá 100 triệu tấn TNT vừa được kích nổ trong cuộc đời tôi...
"... Cái gì thế này..."
Kuonji Riran lẩm bẩm với vẻ mặt sững sờ.
Tôi cũng muốn hỏi câu đó đấy.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Để mặc hai chúng tôi chết đứng tại chỗ, Tsuchigomori vui vẻ tiếp tục câu chuyện.
"Nhưng mà, Sanada-kun cũng có định mệnh của riêng mình, nên cậu không cần vội trả lời tôi đâu."
Tsuchigomori nhìn màn hình máy tính bảng, nụ cười rạng rỡ bỗng chốc trở nên chuyên nghiệp.
"Quý khách muốn gọi món gì ạ?"
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô ấy tiếp tục công việc của mình.