Bản dịch thuộc về Akarui Team!
Trans + Edit: NIHC, bí ngô xanh.
----------------------
Prologue
“Này”
“.... hừ”
Lại là cô ấy nữa à….
Tiết học cuối đã kết thúc và tôi đang tính chuồn nhà. Thì trước mặt tôi, nhỏ đứng khoanh tay và chặn đường đi với vẻ không hài lòng
Bố của nhỏ là người Nhật và mẹ là người ngoại quốc nên cô nàng sở hữu một mái tóc vàng ngắn.
Ngoài ra cô ấy còn có hàng lông mi dài cùng đôi mắt trông như quả hạnh nhân với màu mắt đỏ rực như ngọn lửa vậy.
Phải thừa nhận rằng những đặc điểm“nửa vời“ ấy đã hoàn thiện nên ngoại hình khiến cô nàng vô cùng xinh đẹp.
Nếu phải xếp hạng các cô gái trong trường này theo tiêu chí ngoại hình thì chắc chắn cô ấy dễ dàng ẵm trọn vị trí đứng đầu.
Nhưng…..
“Ý cậu là sao khi hừ hả? Thật thô lỗ mà!”
“Thế cô nghĩ sao khi tôi bất thình lình đứng chắn trước mặt cô?”
“Thì tôi sẽ tẩn cậu một trận.”
“Thôi bỏ đi, đúng là thứ bạo lực mà.”
Tôi sốc toàn tập trước phát ngôn đầy bạo lực của nhỏ luôn rồi.
Cô nàng này ghét tôi kinh khủng
……nhưng tôi không thể hiểu nổi lý do vì sao lại như vậy nữa.
Tên cô ấy là Riran Kuonji.
Chúng tôi có mối quan hệ chẳng ra thể thống này kể từ hồi sơ trung đến nay rồi, cô ấy lúc nào cũng chọc tức tôi như thể là thiên địch của tôi vậy.◆
“Này Sanada, cậu là người duy nhất không nộp bài tập toán đấy.”
“Sao cô biết? Bộ cô theo dõi tôi hay gì à?”
“Gì cơ? Tất nhiên là không rồi. Chỉ là cô giáo nhờ tôi đi thu hộ bài tập thôi.”
Nhìn về phía Kuonji chỉ tay, có cả đống vở đang xếp chồng ngay ngắn.
“.... Đây.”
“Hừm.”
Sau khi hài lòng, cô ấy lấy quyển vở và cố gắng dùng tay nâng chồng tập ấy lên
Nhưng…. có vẻ như vì đống đó khá nặng nên chồng vở bắt đầu xiêu vẹo rồi.
Chà…. nó cũng lên tới tận 40 cuốn cơ mà, có lẽ tôi nên giúp một tay.
Hơn nữa, là một quý ông thì không thể để một cô gái xách đồ nặng như vậy được.
“Này? Cô có ổn không vậy?”
“Fu, fuu. Tôi…. có thể….. tự lo được…. đống này….”
Với đôi tay và chân đang run rẩy thì tôi biết chắc là cô nàng không ổn rồi…… haa, tôi không thể chỉ đứng nhìn được nữa rồi.
Tôi tiến lại gần và giữ lấy những quyển đang gần rơi đến nơi.
Kuonji bối rối nhìn tôi vì chỉ lại còn năm quyển vở trên tay cô ấy. Sau đó mặt cô nàng đỏ bừng và bắt đầu tức giận.
“N-này! Tôi có yêu cầu cậu làm việc này đâu! Đố ngốc, trả lại đây.”
“Nếu cứ cô cứ cứng đầu như vậy thì sẽ mất tới tận 2 tiếng đê mang được đống này đi đấy.”
"K-không có mất nhiều thời gian đến vậy đâu! Khoảng một tiếng rưỡi là cùng!"
"Thế thì khác quái gì nhau đâu!"
“Được thôi! Cảm ơn nhiều!”
“Hừm.”
Cô ấy cũng biết phép tắc đấy chứ.
Mà, dù cho nhỏ có là thiên địch của tôi đi chăng nữa thì lương tâm tôi sẽ cắn rứt lắm nếu cứ phớt lờ cô nàng như vậy.
Hơn nữa, tôi tính cả rồi, Kuonji mắc nợ tôi lần này.
“Ủa? Hai cậu đang tình tứ với nhau đấy à”
““Chúng tôi không có tình tứ!!!”” - đồng thanh
Hình như giọng nói này là…..
“Ryuguin, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Đừng có chọc tôi như vậy rồi cơ mà.”
“P-phải đó! Ai lại thèm quen cái tên này cơ chứ!”
“Câu đó để tôi nói mới đúng!”
“Cái gì? Cậu bất mãn gì à?”
“Không có gì, chỉ là tôi hơi khó chịu thôi.”
“Đ-đồ không biết xấu hổ…!”
Ryuguin đang thích thú lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi, ôm chầm lấy Kuonji và xoa đầu cô ấy
“Sanada tha lỗi cho Kuonji nhé. Cậu ấy có chút không thành thật ấy mà.”
“Hả? Cậu nói gì vậy Rion! Làm gì có ai thành thật được như tớ chứ!”
“Vâng, vâng.”
Ryuguin thật sự rất dễ thương, nụ cười của cô ấy như thiên thần vậy.
Mái tóc suôn mượt màu đen tuyền. Đôi mắt đen láy trông thật tĩnh lặng và trong trẻo.
Dù ngực có hơi khiêm tốn nhưng bù lại cô ấy có một đôi chân thon dài cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn.
‘Yamato Nadeko’ chính là từ ngữ thích hợp để miêu tả cô ấy, Rion Ryuguin.
Thật sự thì tôi muốn cô nàng Kuonji học tập theo tấm gương của Ryuguin đấy.
“À phải rồi, ngày mai là tới ngày đó đúng chứ? Ngày ‘Định mệnh’ ấy”
“Ừ, đúng rồi nhỉ.”
Ryuguin nhắc tôi mới nhớ đến nó.
Ngày 22 tháng tư, ngày ‘Định mệnh’.
Vào ngày hôm ấy, một sợi chỉ đỏ sẽ xuất hiện ở ngón áp út trên bàn tay trái của những chàng trai và cô gái bước sang tuổi 16.
Một căn bệnh kì lạ mang tên ‘Sợi chỉ đỏ của số mệnh’
Có người nói rằng, nếu đến độ tuổi ấy, thì sẽ được se duyên với một ai đó trên thế giới này. Và thế là sợi chỉ đỏ bất ngờ xuất hiện vào ngày định mệnh đó, ngày 22 tháng 4.
Hiện tượng ấy giống như là căn bệnh một căn bệnh kì lạ không rõ nguyên nhân vậy và ta chẳng thể nào cắt bỏ hay đốt cháy được sợi chỉ cả.
Thế nhưng nhiều người lại không coi đó là một căn bệnh mà là phép màu của thần linh.
Bởi vì vào ngày hôm ấy, những điều tốt lành sẽ xảy ra khi hai con người được kết nối bởi sợi chỉ đỏ tìm đến với nhau. Với sự tương thích đến tuyệt vời, họ sẽ hỗ trợ và trao cho nhau sự may mắn.
Và đó cũng là lí do vì sao việc sợi chỉ xuất hiện kẻ ngón áp út bàn tay trái được gọi là “Sợi chỉ đỏ của số mệnh”.
“Tớ tự hỏi không biết mình sẽ được kết nối với ai nhỉ. Thật đáng để mong đợi mà.”
“Thật sao? Bộ Rion không cảm thấy ghét việc bị gán ghép bởi người khác bất chấp nguyện vọng của bản thân ư?”
“Riran à, kể cả bà có ghét đi chăng nữa thì đó cũng là [người trong mộng] của mình cơ mà.”
“Hừm.”
Đúng thật nhỉ…. bố mẹ tôi cũng yêu nhau khi họ lần đầu gặp gỡ đấy chứ.
‘Sợi chỉ đỏ của số mệnh’ cơ à, tôi tự hỏi là mình sẽ được kết nối với ai đây…..
Nếu được thì tôi thích người có tính cách giống chị gái cơ. Ai đó có một tâm hồn to tròn và chiều chuộng tôi thật dịu dàng.
Trong khi tôi còn đang miên man suy nghĩ (chắc chắn không phải đang ảo tưởng!), tôi có thể thấy Kuonji liếc về phía tôi nhiều lần qua khóe mắt.
“......”
“Bộ cô muốn nó gì à?”
“...Ehhh? C-Cái gì cơ?”
“Cô cứ nhìn tôi suốt thôi. Nếu có vấn đề gì thì tôi đang lắng nghe đây.”
“Không, tôi đâu có nhìn. Cậu tưởng tượng cả đấy.”
“Chắc chắn là cô có nhìn.”
“Tôi đã nói là không rồi mà!”
Cô nàng này cứng đầu thật. Mà tôi cũng chả cần quan tâm liệu cô ấy có nhìn hay không.
Khi chúng tôi đem chồng vở đến phòng giáo viên, cô Minowa, giáo viên dạy toán nhìn chúng tôi với biểu cảm vui vẻ.
Cô ấy là một giáo viên đã có tuổi và được gọi một cách trìu mến như là người bà của cả ngôi trường vậy.
Cô ấy đang mỉm cười nhìn chúng tôi như người bà mỉm cười trước những đứa cháu của mình vậy.
“Vẫn như mọi khi nhỉ, Rian và Akito thân thiết với nhau thật.”
“Tụi con không có.” - đồng thanh
“Thấy chưa? Hai đứa rất là hợp nhau đấy.”
“Không có chuyện đó đâu ạ.” - vẫn đồng thanh
“Cô sẽ rất vui nếu hai đứa được se duyên với nhau đấy.”
“Tụi con không có vui đâu….. này đúng có bắt chước tôi chứ!” - lại đồng thanh
Trời ạ, cô ấy làm tôi muốn nổi điên lên rồi đây này.
Việc này đã luôn diễn ra kể từ hồi sơ trung rồi. Cô nàng lúc nào cũng chọc ghẹo tôi cả.
Tôi không biết nhỏ đang tính làm cái quái gì nữa.
Khi chúng tôi rời phòng giáo viên, Ryuguin đang đứng đợi bên ngoài chạy đến và ôm chầm lấy Kuonji.
“Chào mừng quay trở lại~”
“Uggh, Rion! Đau lắm đấy!...”
“Ah, tớ xin lỗi.”
Rion tinh nghịch thè lưỡi ra, thật đúng là dễ thương mà!
“Ah~ Ah~.... ước gì [người trong mộng] của mình là Rion.”
“Nếu thế thì tớ có thể được Riran ôm.”
“Xin lỗi nhưng tớ không làm đâu.”
“Ích kỉ vậy.”
Bộ câu chuyện phát triển theo hướng yuri rồi à? [note61625]
...Tôi chẳng còn gì để làm cả thôi thì đành đi về vậy.
“Ah! Sanada này! Cậu trực ngày mai đấy! Đúng có mà quên nghe chưa!”
“Rồi rồi”
Về nhà và đọc cuốn light novel mới nhất nào.
◆
Tôi chẳng thể tập trung được gì cả.
Hiện giờ đã là 23:50 rồi. Chỉ còn 10 phút nữa thôi là sẽ sang ngày 22 tháng tư, ngày Định mệnh.
Tôi chẳng biết phải diễn tả sao nhưng tôi cảm thấy tò mò về [người trong mộng] của mình lắm đấy.
Hiếm khi có thể nói rằng những chuyện như thế này không làm phiền bản thân đấy.
Không biết [người trông mộng] của tôi là người như thế nào nhỉ….
Theo lời kể của ba mẹ thì khi sợi chỉ đỏ xuất hiện, hình ảnh của đối phương sẽ hiện ra trong đầu.
Bạn có thể sẽ chẳng thể biết tên nhưng hình bóng của người ấy sẽ cứ mãi lởn vởn trong tâm trí.
Tuy hơi tham lam nhưng tôi thích một ai đó thật xinh đẹp hay dễ thương cơ. Bất kể cả ngực có nhỏ đi nữa cũng không thành vấn đề.
Sẽ rất tuyệt nếu Ryuguin là [người trong mộng] của mình đấy chứ.
Chà, chuyện đó cũng hoàn toàn có thể xảy ra mà.
Tôi nhìn lại vào đồng hồ đeo tay.
Chỉ còn lại gần năm phút nữa thôi.
Năm nay tôi đã trải qua 16 cái nồi bánh chưng rồi nhưng chưa một lần nào tôi cảm thấy khoảng thời gian 10 phút lại dài như thế này cả.
Toàn thân tôi run rẩy dù bản thân chẳng cảm thấy lạnh, chỉ thấy trống ngực mình đập liên hồi.
Còn 4 phút nữa.
3 phút
2 phút nữa
Giờ thì chỉ còn 1 phút
Chút xíu nữa thôi, cố lên nào.
5 giây
4
3
2
1
…… “Akito Sanada, em yêu anh.”
……….……..Hở?
…...Hơơơở?
Mái tóc ngắn màu vàng.
Cặp mắt như quả hạnh nhân và ngực thì khá bự. [note61626]
Vẻ đẹp của cô ấy vượt xa khi so sánh với những người phụ nữ Nhật Bản. Cô ấy đang dịu dàng mỉm cười với tôi.
[Người trong mộng] của tôi là…….
“...Riran… Kuonji…?”◆ Góc nhìn của Riran ◆
“—————!!!!!”
“Eh…. không thể nào…… dối trá…..”
Không thể như thế này được, chắc chắn là không thể được!
Hiện tại đã là 00:01 ngày 22 tháng tư rồi.
Trên ngón tay áp út ở bàn tay trái của tôi, sợi chỉ đỏ của số mệnh đã xuất hiện.
Và những gì xuất hiện trong đầu của tôi là……
“Riran Kuonji, anh yêu em.”
“~~~~~~~~gguh!!!”
Akito...Sanada…
Mái tóc đen không quá dài cũng chẳng quá ngắn.
Một đôi mắt dài sắc lạnh như mắt cá chết vậy.
Và còn có một cơ thể săn chắc như dân đấm bốc nữa.
Luộm thuộm, lôi thôi, lạnh lùng.
Biến thái, dâm đãng và là kẻ thù của phụ nữ.
—— và là "Người tôi thích"...
“Ugh~~~~~~~!!!!!”
Ahhh! Mình phải làm sao vào ngày mai đây!
“Sanada, đồ ngốc….!”