~~Happy reading
===========================
◆
"Nhìn..."
…………。
"Nhìn..."
……………………。
"Nhìn..."
…………Hả?
Nhìn sang phía hành lang.
"!"
Che giấu cơ thể nhưng lại không che giấu mái tóc vàng hoe.
Lộ liễu ghê……。
Hơn nữa, còn bị nhìn chằm chằm với ánh mắt hình viên đạn nữa chứ. Xem ra cô nàng vẫn còn giận chuyện hôm thứ Bảy.
Trời âm u từ sáng, một ngày thứ Hai thật là buồn chán. [note60473]
Vậy mà trong cái ngày tồi tệ như vậy, Kuonji lại có sắc thái như thế. Đương nhiên là Ryuuya và Neya sẽ không thể bỏ qua được rồi.
"Akki. Cậu với Riran có chuyện gì à?"
"Không, không có gì cả. ...."
"Hơ . Akito, nếu không có gì thì sao cô ấy lại như vậy được chứ."
Nói đúng quá, không cãi được.
Nhưng mà, thật lòng mà nói thì tôi cũng không hiểu tại sao cô ấy lại giận dữ như vậy nữa.
Tôi với Kuonji đều có chung một suy nghĩ... mà nhỉ?
Cô ấy ghét tôi, còn tôi thì coi cô ấy như kẻ thù không đội trời chung.
Tôi chỉ nói thẳng ra những gì mình nghĩ, vậy mà lại bị cô ấy nổi đóa lên rồi tránh mặt... Thật sự là không thể nào hiểu được.
"Này này, đừng có mà bắt nạt con gái người ta đấy, Akito."
"Phải đó phải đó. Con gái phải được "nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa" chứ."
Nói xong hai người họ liền bỏ đi đâu mất.
Chắc chắn là do tôi đã giẫm phải mìn rồi... Nhưng mà rốt cuộc thì cái mìn đó là cái quái gì chứ? Cứu mình với Doraemon ơi.
◆
Cuối cùng thì buổi sáng cũng trôi qua mà không có gì xảy ra. ~Mặc dù bị nhìn chằm chằm suốt. Giờ ăn trưa đã đến.
Khi tôi đang chuẩn bị ăn trưa cùng với Ryuuya và Neya như mọi khi thì...
Cốc! Có cái gì đó rơi trúng đầu tôi.
Một mảnh giấy nhàu nát... Mở ra xem thử nào.
『Gặp nhau ở hành lang tầng thượng.』
Một dòng chữ tròn trịa dễ thương.
Người gửi... chắc chắn là cô nàng đó rồi.
"Hửm? Akito, cậu đi đâu à?"
"Ừ, tớ đi một lát. Hai người cứ ăn trước đi."
"Rồi rồi."
"Akki, đi vui vẻ nhé."
Được hai người họ tiễn ra cửa, tôi lén đi đến điểm hẹn.
Lên đến đây rồi mà vẫn yên tĩnh quá, không hề nghe thấy tiếng ồn ào của giờ ăn trưa từ dưới kia vọng lên.
Kuonji đang ngồi bó gối một mình trên bậc thang cao nhất, vùi mặt vào đầu gối như muốn che giấu khuôn mặt mình.
Nhưng mà... làm ơn đừng có tạo dáng như thế nữa được không? Tôi nhìn thấy hết quần lót màu hồng của cô rồi đấy. (Ái chà chà hồng cơ à...)
"... À... Cậu đến rồi."
"…………"
Kuonji khẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn tôi.
Nhìn kỹ thì thấy mặt cô ấy đỏ bừng. Không biết là do tức giận hay xấu hổ nữa. (Chắc chắn vẫn đang nhìn)
"…………"
"…………"
Cả hai lại chìm vào im lặng.
Tôi đang bối rối không biết phải làm gì thì Kuonji thở dài một hơi rồi ngẩng mặt lên.
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh mắt kiên định, như thể đã quyết tâm điều gì đó.
"Sanada, chuyện hôm thứ Bảy... tôi xin lỗi. ... rất xin lỗi cậu."
"... Hả? ... Xin lỗi? Xin lỗi vì chuyện gì?"
"... Lúc đó tôi quá nóng giận, nên đã lỡ lời nói ghét cậu."
…………Hả? Ể? ... Nóng giận?
"Ể... Ý cậu là... thật ra cậu không ghét tôi... phải không?"
"Đừng có tự mình đính chính!"
"À, thế thì đúng rồi."
"K-Không phải! ... Ý tôi không phải vậy! ... Ư..."
... Không hiểu gì cả. Từ trước đến giờ tôi đã chẳng hiểu cô ấy rồi, mà dạo này cô ấy còn khó hiểu hơn nữa...
"Tóm lại... Tôi thật sự xin lỗi!"
"... Tôi hiểu rồi. Mặc dù không biết cô đang xin lỗi chuyện gì, nhưng tôi tạm chấp nhận."
"... Thật ra thì..."
"Tôi thật sự không hiểu mà. Thà thành thật còn hơn là phải giả vờ hiểu rồi sau này lại rắc rối."
"Phụt. Cái gì vậy chứ."
Ồ, cô ấy cười kìa.
Hôm thứ Bảy tôi cũng đã nghĩ vậy rồi, lúc cười trông cô ấy thật sự rất dễ thương.
"Chẳng lẽ, cô gọi tôi lên đây chỉ để nói điều đó thôi sao?"
"Không phải đâu! Mà... Dù sao thì chúng ta cũng đã được "Sợi Dây Đỏ Định Mệnh" kết nối với nhau rồi còn gì?"
Kuonji giơ tay trái lên. Tôi cũng làm theo.
Không thể nhầm lẫn được, sợi chỉ đỏ đang kết nối hai chúng tôi.
Giờ thì tôi đã quen rồi, chẳng có gì là lạ nữa.
"Ừm, cũng đúng."
"Nên tôi đã nghĩ, chi bằng chúng ta đừng đối đầu với nhau nữa."
"... Ý cô là sao?"
"À thì... ý tôi là... làm bạn thì chắc là hơi quá... nhưng ít nhất chúng ta có thể... tìm hiểu về đối phương..."
Ừm, cũng hợp lý đấy chứ?
Nói cách khác, Kuonji cũng muốn làm bạn với tôi sao?
... Cái gì mà "cũng" chứ. Cứ như thể là tôi muốn làm bạn với cô ấy lắm vậy.
Nhìn thấy tôi lắc đầu, Kuonji bối rối nghịch ngón tay.
"N-Nếu chúng ta hiểu nhau hơn... có lẽ sẽ không còn hiểu lầm nữa..."
"... Hiểu lầm?"
"Ư! ... K-k-Không có gì đâu! Chỉ là lỡ lời thôi!"
"Ờ, ừ hứ?"
Thôi thì đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì. Dù có nghĩ thì với cái đầu óc không hiểu gì về cô ấy như tôi, chắc chắn sẽ lại suy diễn ra đủ thứ chuyện cho mà xem.
"Nhưng mà, chúng ta đã nói là sẽ không thay đổi thái độ đột ngột ở trường rồi mà? Cô định giải thích sao đây?"
"Đ-Đúng vậy nhỉ... Vậy thì... ngoài trường chẳng hạn...?"
"Ngoài trường à. Được đấy."
"Phải, tự nhiên nói vậy chắc chắn sẽ khiến cậu khó xử... Khoannnn??"
Ể. Sao tự nhiên lại nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên như vậy?
"Muốn tìm hiểu nhau thì ở ngoài trường sẽ thoải mái hơn là ở trường chứ. Được mà?"
"Ư-Ừm... Được sao...? Thật sự được sao...?"
"Ok. Vậy thì, để quyết định đi đâu, chúng ta trao đổi số điện thoại đi."
Tôi mở ứng dụng nhắn tin LIME.
Kuonji cũng ngơ ngác nhìn tôi rồi mở LIME.
"... Rồi, xong rồi. Về nhà nhắn tin sau nhé. Vậy nha."
"Ừ-ừm..."
Xuống cầu thang, xuống cầu thang, xuống cầu thang.
Mở LIME, nhìn vào mục 『Bạn bè mới』.
【Riran】
…………。
"SIUUUUUUUUUUUUUUUUUUU!!!!!"
◆Riran◆
"…………"
Mình đang cảm nhận từng từ từng chữ một cách rõ ràng nhất.
Không thể tin được.
Tuy không hẳn là hẹn hò... nhưng mình đã thành công hẹn được cậu ấy đi chơi cùng rồi.
Chưa hết, còn một điều bất ngờ hơn nữa.
Trong danh sách bạn bè LIME của mình...
【Sanada Akito】
"…………"
………….
"Meeoooooooooowwwwwww!!!!" - (Chắc vui quá hóa mèo)