"Thanh Vũ! Sổ sách này cô lại làm sai rồi, hôm nay cô làm sao vậy, sao cứ liên tục làm sai thế? Thân thể không thoải mái sao?" Ngồi ở bên cạnh Lâm Thanh Vũ, trợ lý giám đốc bộ phận ngoại hối khẽ gọi cô, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái. Vì sao Lâm Thanh Vũ bình thường đều rất khôn khéo lại liên tục mắc phải những lỗi sai đơn giản như thế này.
"Thật xin lỗi, tôi lập tức sửa ngay." Xấu hổ nhận lại số sổ sách trợ lý giám đốc trả về, nhanh chóng sửa chữa trên máy tính.
Từ sau đêm Cổ Hựu Hiền nói yêu mến cô, trong đầu cô vẫn luôn nhớ tới chuyện này, biết rất rõ rằng đây chỉ là lời nói vui đùa của anh, thế nhưng cô lại không thể buông xuống, không thể quên được.
Mấy ngày gần đây nhất, khi nói chuyện điện thoại với Cổ Hựu Hiền hoặc buổi tối khi đi đến chỗ anh, giọng điệu nói chuyện của anh giống như trước kia, làm cho cô càng khẳng định rằng anh thật sự chỉ đang nói đùa mà thôi. Bốn giờ rưỡi chiều, các đồng nghiệp trong ngân hàng sau khi đã xử lý xong mọi công việc, trả hết hồ sơ liên quan đến ngoại hối về chi nhánh ngân hàng Đài Nam, Lâm Thanh Vũ bắt đầu sửa sang lại sổ sách, lại phát hiện vài bộ hồ sơ chưa fax trước cho cô.
Cô nhanh chóng thẩm tra đối chiếu sổ sách hôm nay trên máy tính, "A. . . . . . Vẫn là sổ sách ngày hôm nay, làm cái gì vậy, sao không fax đến trước." Nhìn một đống hồ sơ với những con dấu lạ lẫm, các chữ lại không dễ phân biệt, cô lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho người đồng nghiệp sắp rời khỏi ngân hàng kia: "A lô , tôi là nhân viên ở chi nhánh ngân hàng Đài Nam, xin hỏi hồ sơ bộ phận ngoại hối hôm nay là ai xử lý ?" Cô không khách khí nói.
"Buổi chiều là tôi quản lý bộ phận ngoại hối, có chuyện gì sao?" Trong điện thoại truyền đến giọng nam tương đối tao nhã có lễ phép.
Giọng nam này giống như đã từng quen biết làm cho Lâm Thanh Vũ chần chờ một chút, nói tiếp: "Hồ sơ của anh tại sao lại không fax trước để tôi làm, cũng sắp năm giờ rồi, anh muốn bộ phận ngoại hối của chúng tôi tám giờ mới có thể tan tầm sao?"
"Đã làm xong còn phải fax trước cho các cô sao? Thực xin lỗi, tôi thật sự không biết, giữa trưa lúc chị Thục Yến đi cũng không nhắn lại hco tôi biết."
Giọng nói này thật sự có chút quen thuộc! Lâm Thanh Vũ nói tiếp: "Làm sao đây, hồ sơ của anh để sang ngày mai làm có được hay không?"
"Chỉ sợ không được, mấy vị khách này thậm chí còn mở hai điện thông báo yêu cầu, bảo hôm nay nhất định phải để cho đối phương thu được tiền, thật sự rất xin lỗi."
"Thật hả? Anh mới tới đấy sao? Thật sự là không chịu được mà!" Lâm Thanh Vũ buồn rầu ai oán nói.
"Thật có lỗi, tôi họ Ứng, mới được điều đến từ Đài Bắc, không biết quy củ của nơi này, thật xấu hổ."
"Ứng. . . . . ." Giọng nói này kết hợp với tên họ, làm cho Lâm Thanh Vũ thiếu chút nữa thét lên, "Ứng Gia Văn?"
"A? Làm sao cô biết?"
"A. . . . . . Thật là anh, học trường Gia Văn, là em. . . . . . Lâm Thanh Vũ, học muội ở đại học Nặc Á." Lâm Thanh Vũ vui vẻ đến mức sắp nhảy lên hoan hô.
"Thanh Vũ học muội?" Ứng Gia Văn khó có thể tin nói.
"Anh Gia Văn, vừa mới rồi thật sự rất xin lỗi, không hù dọa anh chứ?" Mới vừa rồi Lâm Thanh Vũ còn vô cùng hung ác trong nháy mắt đã thay đổi tính tình, khôi phục giọng nói ngọt ngào như thường.
"Thanh Vũ học muội, thật là em sao, đúng là ngoài dự đoán mà. Không thể tưởng tượng được rằng chúng ta lại làm trong cùng một công ty." Ứng Gia Văn vui vẻ nói, hôm nay là ngày thứ ba anh chuyển công tác đến công ty chi nhánh này, chưa quen với cuộc sống nơi đây, lại gặp được người quen, làm cho anh rất vui vẻ.
"Đúng vậy! Học trưởng, em xử lý chỗ hồ sơ của anh trước đã, muộn một chút sẽ tìm anh." Sau khi trao đổi với Ứng Gia Văn qua điện thoại xong cô lập tức cúp điện thoại.
Lâm Thanh Vũ vui vẻ nên hiệu suất công việc cũng tăng lên rất nhiều, nhanh chóng xử lý xong số sổ sách và các điện báo, sau đó lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Ứng Gia Văn, "A lô, anh Gia Văn."
"Thanh Vũ, thật xin lỗi, đã gây phiền phức cho em."
"Không sao đâu! Gia Văn học trưởng, trước đây anh làm ở chi nhánh ngân hàng Đài Bắc nào? Hơn hai năm trước em cũng làm ở chi nhánh ngân hàng Đài Bắc!"Lâm Thanh Vũ rất vui mừng, hận không thể lập tức nhìn thấy học trưởng.
"Anh làm ở tổng bộ, mấy ngày nay mới bị điều đến chi nhánh ngân hàng."Ứng Gia Văn luôn nhớ rõ cô bé đàn em hồi đại học này, đặc biệt là sau khi bị điều đến Đài Nam, hội nghị thường kỳ cũng nhớ tới Lâm Thanh Vũ, không thể tưởng được lại gặp được nhau trùng hợp như thế này.
"Anh Gia Văn, buổi tối anh có rảnh không? Để cho em làm trong chức trách của một người bản địa, mời anh ăn bữa cơm!" Mười năm không gặp, Ứng Gia Văn đến tột cùng đã biến thành bộ dáng như thế nào?
"Đương nhiên là được, anh cũng đang muốn ôn chuyện với em!"
Sau khi hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt Ứng Gia Văn, Lâm Thanh Vũ thật vui vẻ cúp điện thoại, chờ mong cuộc hẹn buổi tối.
Đột nhiên, cô nhớ tới vừa rồi Cổ Hựu Hiền cũng đã nói buổi tối muốn dẫn cô đi ăn đồ nướng, lập tức cầm điện thoại lên gọi cho anh.
"Tiểu Vũ, xảy ra chuyện gì, bắt đầu nhớ anh rồi sao?"Nhanh chóng tiếp điện thoại, Lâm Thanh Vũ cũng còn chưa mở miệng, Cổ Hựu Hiền đã bắt đầu nói những câu nói đáng ghét.
Sau khi quen với tính hay thích đùa giỡn của Cổ Hựu Hiền, cô cũng không để ý nhiều nữa, cười trả lời, "Hôm nay tôi sẽ đến chỗ anh khá muộn, cho nên không thể đi ăn bữa tối với anh được."
"Hả! Không phải hôm nay em không tham gia tiệc cuối năm sao? Anh còn suy nghĩ muốn dẫn em đi ăn một nhà hàng đồ nướng Osaka mới mở!" Cổ Hựu Hiền tìm hiểu hành trình mỗi ngày của Lâm Thanh Vũ vô cùng rõ ràng, oán trách nói.
"Buổi tối tôi muốn đi ăn cơm với một người đồng nghiệp vô cùng quan trọng."Lâm Thanh Vũ có dụng ý khác nói ra hai chữ đồng nghiệp.
Đầu bên kia điện thoại sau khi trầm mặc một hồi mới nhả ra một câu, "Nam hay là nữ?"
"Cổ Hựu Hiền, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
"Rốt cuộc là nam hay là nữ?"
"Thực không chịu nổi anh! Là nam! Anh ấy mới từ Đài Bắc chuyển đến Đài Nam, tôi hẹn anh ấy ra ngoài ôn chuyện."
". . . . . ." Trong lòng Cổ Hựu Hiền tiếng chuông báo động phát ra mãnh liệt, bình thường đều là anh hao tâm tổn trí hẹn Lâm Thanh Vũ cùng nhau ăn cơm, hôm nay cô lại chủ động hẹn đồng nghiệp nam ra ngoài dùng cơm, đối vói Cổ Hựu Hiền mà nói đây không phải chuyện đùa.
Suy nghĩ lại, cuối cùng anh ấp a ấp úng nói một câu, ". . . . . . Anh. . . . . . Cũng muốn đi."
"Anh có bệnh hả! Tôi đi ăn cơm với đồng nghiệp anh đi theo làm cái gì?" Lâm Thanh Vũ quả quyết cự tuyệt, về phương diện khác càng không muốn làm cho Cổ Hựu Hiền biết rõ người đồng nghiệp nam kia là ai, "Cứ như vậy nhé, bye bye."
Không để ý tới Cổ Hựu Hiền lớn tiếng kháng nghị, cô chấm dứt cuộc trò chuyện, bảo trì tâm tình khoái trá chờ tới cuộc hẹn buổi tối.
Lâm Thanh Vũ lái chiếc xe rùa màu vàng đi đến, từ xa đã thấy một người đàn ông đứng đợi, nhanh chóng dừng xe, hạ cửa sổ xe bên phải xuống, cười nói với người đàn ông được xem là quen thuộc đó: "Anh Gia Văn, em tới rồi."
Vẻ mặt Ứng Gia Văn vui vẻ nhanh chóng lên xe, "Thanh Vũ học muội, em trở nên thật xinh đẹp, hoàn toàn không giống em hồi học đại học, nếu em không gọi anh trước, anh còn không nhận ra em nữa đấy!"
"Khác nhiều không?"
"Có ——" Ứng Gia Văn trông thấy Lâm Thanh Vũ ném ra ánh mắt nén giận, nên cười nói: "Khi đó em rất đáng yêu, hiện tại bây giờ thì là xinh đẹp, một cô gái trưởng thành." Anh duỗi tay sờ sờ đầu cô.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ứng Gia Văn, loại sủng nịnh mờ ám này của anh dành cho cô đã qua mười năm rồi vẫn không đổi, cô không nhịn được lại tươi cười với anh.
Đến nơi, đưa Ứng Gia Văn đi vào"Hoa điền", sau khi gọi đồ ăn, hai người đàn anh đàn em mười năm không gặp vui sướng trò chuyện với nhau.
Trong mười năm này cũng sẽ ngẫu nhiên muốn liên lạc với đối phương, nhưng dù sao trong lòng vẫn có chút xấu hổ, cho nên cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, hiện tại thật sự được gặp nhau, trong lòng ngược lại cảm thấy rất thoải mái, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.
Lâm Thanh Vũ chăm chú nhìn Ứng Gia Văn, thân hình của anh không thay đổi nhiều, đeo một chiếc kính, thoạt nhìn thì cảm thấy bộ dáng anh vô cùng chuyên nghiệp, nhưng mà trên khuôn mặt tuấn tú của anh đã có thêm chút ít tang thương, cũng mang theo chút u buồn, ngay cả tóc cũng đã điểm vài sợi bạc.
Xem ra những năm này anh sống rất vất vả.
"Anh Gia Văn, sau khi anh tốt nghiệp lập tức vào ngân hàng sao?"
"Anh làm giao dịch viên ở công ty hơn hai năm, sau đó thấy thông báo tuyển nhân viên tài chính của ngân hàng Đài Hoa, cho nên anh mới nhảy qua đấy, rồi sau đó vẫn luôn làm ở bộ phận ký gửi, chuyên làm quản lý đầu tư nghiên cứu thương phẩm, ba ngày trước mới bị điều đến Đài Nam, đang suy nghĩ muốn liên lạc với Hựu Hiền, không ngờ lại gặp được em trước."
Ứng Gia Văn nói ngắn gọn kinh nghiệm của mình, anh nhìn cô bé đàn em đã khác xa so với ấn tượng của anh, "Khi anh vừa tốt nghiệp mấy năm trước, còn liên lạc với mấy đàn em hồi đại học cùng quê Đài Bắc, nghe bọn họ nói em đã lên làm hội học sinh học trưởng, trả lại cho em danh hiệu hội trưởng đứng sau lưng của đại học Nặc Á."
"Aizz, học trưởng, nhiều năm không gặp, anh chưa nói được hai câu mà đã bắt đầu bóc mẽ em! Loại chuyện mất mặt đó cũng đừng nhắc lại nữa, rõ ràng là em cũng rất an phận thủ thường, rõ ràng là rất ôn nhu, cũng chưa từng lớn tiếng với bất kỳ ai, vậy mà không hiểu tại sao tất cả mọi người đều rất sợ em, vốn đang láu lỉnh như vậy mà đến tay em lập tức như con cừu nhỏ đáng thương. Nhưng mà, cũng bởi vì như vậy mà hội học sinh phát triển tốt lắm, trong trường một chút tranh chấp cũng không có, mà em cũng thoải mái làm một người hội trưởng rảnh rỗi."
Ứng Gia Văn cười cười, ngược lại anh biết rất rõ nguyên nhân trong chuyện này.
Sau khi cô tranh cãi với hội trưởng Cổ, cán bộ hội học sinh có mặt ở đó đều nói sẽ giữ bí mật thật tốt, tuy nhiên dù hứa như thế, nhưng mà sau khi tự trở về phân hệ của mình đều vụng trộm nhắc nhở các đàn em nhỏ tuổi thân cận của mình là tuyệt đối đừng chọc tới Lâm Thanh Vũ, ngàn vạn lần không được đối nghịch với cô, làm cho Lâm Thanh Vũ năm thứ ba ra ứng tuyển hội trưởng hội học sinh thì ncuộc tranh cử chức hội trưởng hội học sinh vốn luôn rất kịch liệt, lại chỉ có một mình cô được đề cử, căn bản không có ai dám tranh đoạt với cô.
Sau đó là đến thời kì cô "Chấp chính", lập nên lịch sử của trường tạo dựng khóa học đoàn kết nhất, làm cho danh tiếng của đại học Nặc Á vang xa trong các cuộc thi đưa của cả nước, mà cô và Cổ Hựu Hiền cũng đã trở thành hai hội trưởng truyền kỳ nổi danh trong trường.
Hai người cười cười nói nói bắt đầu thưởng thức từng món ăn ngon được đưa lên, Ứng Gia Văn cười yếu ớt hỏi: "Vậy những năm này em trải qua như thế nào?"
"Sau khi tốt nghiệp là em vào ngân hàng rồi, công tác ở chi nhánh công ty Đài Bắc bốn, năm năm, sau đó ba em mất, em lập tức trở lại Đài Nam ." Cô nhàn nhạt nói.
"A! Tin tức cha em bất hạnh mất trong tai nạn xe cộ anh cũng đã nghe nói, thật sự vô cùng tiếc nuối." Ứng Gia Văn dừng đũa, vẻ mặt nghiêm túc, chân thành nhìn Lâm Thanh Vũ.
"A, học trưởng, em không sao! Hôm nay phải tẩy trần cho anh mà! Đừng nói những chuyện này." Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng phất phất tay, lộ ra khuôn mặt tươi cười dí dỏm.
"Anh cứ nghĩ là em sẽ thay mặt cha xuất chinh, đi ra ứng tuyển nghị viên hoặc gì đó chứ! Dù sao em thật sự rất có năng lực trên phương diện này, tại sao lại không tham gia vậy?"
Vẻ mặt vui vẻ của Lâm Thanh Vũ ảm đạm không ít, "Trợ lý của ba em cũng một mực muốn em đi ra ứng tuyển, nhưng mà tham chính dù sao cũng không phải là mong muốn của em, cho nên vẫn sống bình thường qua ngày!"
"Thật đáng tiếc, khi đó ba em vừa nhận chức bộ trưởng bộ tài chính, còn được lòng của rất nhiều người dân với chức thị trưởng của Đài Nam, chỉ tiếc. . . . . . Anh nghĩ nếu như khi đó em thay chiến bào ra trận thay phụ thân, muốn ứng tuyển làm nghị viên thành phố khẳng định không có vấn đề, làm không tốt cũng có thể vượt qua cuộc tuyển cử." Vẻ mặt Ứng Gia Văn tỏ ra tiếc nuối chẳng biết tại sao lại thập phần để ý chuyện này, không hề phát hiện Lâm Thanh Vũ cũng chẳng hứng thú với đề tài này.
"Có lẽ thật sự sẽ giống như học trưởng nói, nhưng người có chí riêng, em cũng không cảm thấy tiếc nuối." Trên mặt Lâm Thanh Vũ nổi lên một nụ cười khổ, hi vọng học trưởng đừng vòng quanh cái đề tài này nữa.
"Quấy rầy. Chân gà nướng, xin mời dùng." Một người phục vụ ăn mặc theo phong cách Nhật Bản tinh thần sáng láng hô.
"Học trưởng, đồ nướng của nhà hàng này thực sự rất ngon đấy!" Lâm Thanh Vũ tức thời chuyển chủ đề, tiếp tục hỏi chuyện sau khi Ứng Gia Văn tốt nghiệp.
Chờ sau khi Lâm Thanh Vũ đưa Ứng Gia Văn trở về nhà trọ xong, cô lập tức chuyển hướng tới nhà khách của Thiên Âm.
Dự án Thiên Âm này có ba mươi căn hộ, mười hộ nằm trên đường cái mặt tiền rộng ba mươi thước, hai mươi hộ khác thì nằm ở phía sau có cửa ra vào độc lập, hơn nữa còn theo kiểu hoa viên Trung Hoa loại nhỏ vô cùng tinh sảo. Theo Cổ Hựu Hiền tiết lộ thì trước mắt hai mươi hộ phía sau kia đã bán ra mười lăm hộ, mà mười hộ mặt tiền dường như đã tiêu thụ hết, nhưng bọn họ cũng không vội vào ở mà còn có người mua tiếp tục mượn lầu một.
Khi cô chạy đến gần công trường thì xa xa đã thấy Cổ Hựu Hiền đứng ở cửa ra vào đi tới đi lui.
"Quá muộn!"Vừa thấy Lâm Thanh Vũ ngừng xe lại, chậm rãi đi về phía mình, Cổ Hựu Hiền lập tức tiến lên lớn tiếng oán trách.
". . . . . ." Nhìn thấy lo nghĩ trên mặt Cổ Hựu Hiền, trong nội tâm cô cảm thấy có chút buồn cười, "Cổ Hựu Hiền, anh ăn no không có việc gì làm sao? Đứng ở cửa ra vào làm gì vậy?"
Hai người sóng vai đi vào nhà khách, bên trong dĩ nhiên không có một người, Lâm Thanh Vũ tò mò hỏi: "Sao hôm nay tan việc sớm như thế này, bình thường lúc tôi đến muộn một chút cũng đều còn có người ."
"Hôm nay tâm tình anh không tốt, mới bảy tám giờ đã cho mọi người ra về hết rồi."Cổ Hựu Hiền bĩu môi nói.
"Anh thực khoa trương! Rõ ràng cũng đã ba mươi hai tuổi, còn dựa vào tâm tình của mình tốt xấu mà làm việc, công và tư chẳng phân biệt được như thế, quá ngây thơ."Lâm Thanh Vũ nhớ tới Ứng Gia Văn vừa mới ăn cơm cùng nhau, lại so sánh với Cổ Hựu Hiền hiện tại tính khí trẻ con hay bộc phát, không khỏi dao động ngẩng đầu lên, hai người này thật sự không thể so sánh, tâm tư khác nhau một trời một vực." Anh ngây thơ? Không phải em hủy bở buổi hẹn của chúng ta, tự mình chạy đi ăn cơm với nam đồng nghiệp, còn ăn vào bảy tám giờ tối." Anh bất mãn nói.
". . . . . ." Cô có chút kinh ngạc nhìn Cổ Hựu Hiền đang phát giận. Người này là đang ghen sao? Thật đáng yêu, nhưng mà cô cũng không phải bạn gái anh, ăn dấm chua cái gì, thật sự ngay cả bạn bè bình thường cũng không bằng nữa đấy.
Cô nhẹ nhàng cười, trông thấy Cổ Hựu Hiền tức giận, lại mềm lòng, "Thực xin lỗi! Hựu Hiền, nếu không lần sau đến lượt tôi mời anh ăn cơm nhé!"
Lần đầu tiên nghe thấy cô dùng tiếng nói ngọt như thế gọi tên mình, anh nghĩ anh rất muốn ôm cô vào trong ngực, mạnh mẽ ôm chặt lấy cô!
Cổ Hựu Hiền đè nén tâm trạng kích động, lộ ra ánh mắt mong mỏi như chú chỏ nhỏ: "Tiểu Vũ, em nói là phải làm đấy, không thể nuốt lời!" Chìa tay kéo bàn tay trắng nõn của Lâm Thanh Vũ, hai tay giống như đang nâng lấy kỳ trân dị bảo nhẹ nhàng xoa cẩn thận, dè dặt.
Nhà khách yên tĩnh lại có một bầu không khí khác thường đang lưu động, ngẩng đầu nhìn lại thấy đôi mắt Cổ Hựu Hiền đang nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, không khỏi làm cho lòng cô xao động, trái tim nhảy lên, thình thịch, thình thịch cũng quên mất việc phải rút bàn tay đang bị Cổ Hựu Hiền lớn mật nắm chặc về. Cô kinh ngạc nhìn Cổ Hựu Hiền, một cảm giác kỳ diệu khó nói lên lời dần dần bay lên. . . . . . Bên tai đột nhiên vang lên câu nói Cổ Hựu Hiền nói với cô "Anh thích em", những lời này vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô.
"Tiểu Vũ." Nhìn thấy cánh môi khêu gợi của Cổ Hựu Hiền dịu dàng gọi tên mình, trong lòng cô rung động không thôi, "Hả?" Cô nhẹ nhàng đáp lại.
"Ngươi thật sự không thể nuốt lời cho béo, thật sự, em đã đủ mập rồi!"
Không thể tin được chính mình đến tột cùng đã nghe được cái gì, cô ngẩn người, lập tức rút bàn tay đã bị Cổ Hựu Hiền cầm đến nóng lên về, tình cảm dịu dàng trong nháy mắt đã chuyển thành tức giận, như con sâu tức giận say ngủ đã lâu vừa thức tỉnh, cô không cần suy nghĩ đã nắm chặt nắm tay dùng hết sức lực cho Cổ Hựu Hiền một quyền vào bụng.
"A. . . . . ."Cổ Hựu Hiền đau đến hết chống đỡ nổi ngã xuống đất, khóc thét không thôi.
Nhìn Cổ Hựu Hiền cuộn mình thành một quả bóng trên mặt đất, cô tức giận đến hoàn toàn mất đi lý trí, "Tôi mập chỗ nào hả? Anh nói xem tôi mập chỗ nào? Cổ Hựu Hiền, tôi thật sự rất muốn đập chết anh. Có phải vì lâu rồi anh chưa bị tôi đánh đúng không, muốn bị tôi quật ngã như lần đầu tiên thử xem sao hả?" Cô vừa nói ra khỏi miệng lập tức phát hiện mình nói sai, vội vàng đổi giọng, "Trọng lượng cơ thể tôi rõ ràng theo đúng tiêu chuẩn, anh, cái tên này tại sao lại nói ta mập, ngươi không biết nói con gái mập là cấm kỵ sao?"
Cổ Hựu Hiền đau đến rơi lệ, buồn khổ trong lòng, anh nhịn đau có chút run rẩy quay lại hỏi: "Quật ngã cái gì hả?"
"Không có gì, anh mau lấy con dấu ra đóng dấu cho tôi, tôi phải đi rồi!"
Bị Lâm Thanh Vũ bức hiếp đóng dấu lên hồ sơ, nhìn cô đi thẳng ra ngoài nhà khách cũng không quay đầu lại, lúc này anh mới chậm rãi mở miệng, "Anh muốn nói là em mập như vậy anh rất yêu mến. . . . . . Ô! Bụng của tôi. . . . . ."
Lái xe về đến nhà, sau khi Lâm Thanh Vũ dừng xe ở ga ra lầu một, lập tức đi thẳng lên lầu hai, gò má trắng nõn vẫn còn tức giận. Hoàng Mỹ Hoa lập tức phát hiện con gái đang tức giận, "Sao vậy? Tiểu bảo bối của mẹ, sao lại tức đến đỏ rần mặt lên như thế này? Lại đây mẹ ôm ôm."
Cô nhào vào trong ngực mẹ, chậm rãi ưu tư nói: "Mẹ, anh ấy lại nói con mập."
"Hả. . . . . . Con nói cái cậu học trưởng gần đây hay hẹn con đi ăn cơm sao?" Thấy Lâm Thanh Vũ gật gật đầu, Hoàng Mỹ Hoa cười nói: "Con gái ngốc, nhất định là cậu ta rất thích con cho nên mới có thể cố ý nói như thế."
"Anh ta mới không yêu mến con, nếu thật sự yêu mến con thì tại sao lại nắm tay con rồi mới nói con mập."Lâm Thanh Vũ bĩu môi nói.
Hoàng Mỹ Hoa nâng con gái dậy, để cho cô ngồi bên cạnh mình, gẩy gẩy tóc mai cô cười nói: "Từ nhỏ đến lớn người theo đuổi con, tán thưởng bề ngoài con thật xinh đẹp nhiều vô số kể, con có nhớ kỹ người nào không, mà cậu ta vừa nói con mập, con đã lập tức một lòng chỉ nghĩ đến cậu ta!" Suy nghĩ một chút, cậu ta thật đúng là thông minh.
"Anh ta đần chết, nếu thông minh sao lại có thể quên mất cô nữ sinh ném anh ta qua vai thời đại học chứ."
"Trước kia con ném cậu ta. . . . . ." Hoàng Mỹ Hoa kinh ngạc hỏi.
"Khi đó anh ta chọc giận con, cho nên con đã sửa chữa anh ta một chút ngay trước mặt mọi người. Sau này khi bọn con gặp lại nhau, anh ta lại không nhớ rõ con."
"Ai da! Đàn ông đều rất sĩ diện mà! Nếu ngày nào đó cậu ta nhớ ra con, chỉ sợ cũng không dám thích con nữa, con đó, sao lại thô lỗ như vậy chứ!" Lông mày Hoàng Mỹ Hoa nhíu lại, đối với chuyện con gái gần nhất liên tiếp ăn tối cùng học trưởng thời đại học đang cảm thấy thật cao hứng, nhưng hiện tại lại bắt đầu sợ chuyện này sẽ có biến cố, không khỏi lo lắng.
"Con ghét anh ta nhất, mới không muốn anh ta. . . . . ." Tiếng Lâm Thanh Vũ càng nói càng nhỏ, một câu "Không muốn anh ta yêu thích con" lại không nói nên lời, "Con đi tắm rửa trước." Nói xong lập tức chạy lên lầu ba.
Giống như mọi ngày, ba giờ bốn mươi phút chiều, điện thoại trên bàn Lâm Thanh Vũ đúng giờ vang lên, trong lòng vốn có chút nhớ thương rôt cuộc cũng buông lỏng.
"Tiểu Vũ à! Tối hôm nay anh hẹn bạn học cũ đến Hoa Điền ăn cơm, có thể sẽ ăn đến khuya, cho nên hôm nay anh sẽ cầm con dấu và giấy tờ về cho anh trai anh để mai anh ấy mang đến công ty, ngày mai nhờ Lăng Y Linh đến lấy."
Hiểu được người bạn học cũ mà Cổ Hựu Hiền nói đến là ai, trong lòng cô lại xuất hiện một câu "Anh cũng muốn đi", sợ tới mức cô tranh thủ thời gian nói với microphone: "A! Được, tôi đang bận bye bye." Vội vàng cúp điện thoại.
Nhìn điện thoại, trong lòng cảm thấy kinh hoàng, tại sao vừa mới rồi lại hiện lên ý nghĩ như vậy? Cô đang xảy ra chuyện gì?
Trong lòng mơ hồ không muốn để cho hai người kia chạm mặt nhau, nếu như bọn họ gặp mặt, có phải là sẽ có một số chuyện mà cô muốn che dấu sẽ bị vạch trần không. . . . . .
"Ha, gian phòng này hôm qua tớ mới tới xong!" Ứng Gia Văn khoác vai Cổ Hựu Hiền, đã lâu không thấy, các anh em vừa gặp mặt còn ôm nhau một hồi lâu.
Gọi môt bàn đầy thức ăn cùng một tá bia, hai người vui sướng kính đến kính đi, "Còn đi cùng người khác tới đây trước nữa à! Đúng là không đáng mặt anh em, cậu hẳn là phải nói cho tớ biết trước chứ."
"A! Ngày hôm qua, vốn là tớ muốn gọi điện thoại cho cậu trước, nhưng lúc ở trong ngân hàng lại nhận được điện thoại của Thanh Vũ cho nên ăn cơm cùng cô ấy trước!"
"Thanh Vũ? A! Đúng rồi, vừa rồi nghe cậu nói là cậu đang đi làm ở ngân hàng Đài Hoa, thì ra người đồng nghiệp quan trọng hôm qua cô ấy nói chính là cậu!" Anh cười cười, nghĩ thầm Lâm Thanh Vũ công tác ở Đài Bắc đã nhiều năm, thì ra hai người bọn họ là đồng nghiệp quen biết nhau ở Đài Bắc.
"Tất cả mọi người đều đã quen thuộc, tớ sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, tìm cô ấy cùng đến đây tham gia náo nhiệt." Cổ Hựu Hiền cầm lấy điện thoại, không thể chờ đợi được gọi cho Lâm Thanh Vũ, khiến anh không ngờ đến là, cô không nói hai lời đã đáp ứng rồi, thế là anh tranh thủ thời gian gọi thêm mấy cái cánh gà nướng cô thích ăn.
Ứng Gia Văn ăn thức ăn, có chút ngoài ý muốn nhìn Cổ Hựu Hiền, thì ra hiện tại hai người này quen nhau cũng không tệ, thật sự là quá thần kỳ.
Hai người cũng rất ăn ý, sau khi uống cạn mấy chai bia, cũng bắt đầu ba hoa, khoảng cách vì nhiều năm không gặp cũng nhanh chóng biến mất, trò chuyện trời nam đất bắc.
"Hội trưởng, mấy năm này trải qua thế nào? Sau khi tốt nghiệp cậu lập tức biến mất, tin tức cũng không có, ngay cả họp mặt hội học sinh cũng không ."
"Khi đó gặp lại các cậu sẽ khiến mình nghĩ đến chuyện mất mặt đó, làm sao tớ có thể đến được, ngay cả nghi thức tạm biệt trường hôm đó mình cũng không đến, hại mình sau này cảm thấy rất hối hận." Cổ Hựu Hiền tức giận nói, "Chúng ta đều học đúng ngành, cậu học tài chính và kinh tế vào ngân hàng, mà tớ hiện tại làm trong bộ phận tiêu thụ, làm được như vậy cũng coi như là khá lắm rồi, đúng rồi, một mình cậu đến Đài Nam sao?"
"Đúng vậy! Tớ vẫn chưa kết hôn, thời gian trước, bạn gái kết giao nhiều năm cũng chia tay rồi, một mình cô đơn đến Đài Nam, thật cũng không lo lắng gì."Ứng Gia Văn tự giễu.
"Tại sao lại như vậy? Cậu không giống tớ, mọi chuyện cậu đều làm rất cẩn thận, phát sinh chuyện gì sao?" Sớm chiều ở chung với Ứng Gia Văn hai năm, Cổ Hựu Hiền vừa nghe đã biết người anh em này của mình chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Lúc này, Lâm Thanh Vũ đã đi vào Hoa Điền, cô đang nhìn chung quanh thì đã trông thấy Ứng Gia Văn, cô mang theo tâm tình vui vẻ đi về phía bọn họ, cách một tấm bình phong kieur Nhật Bản lại nghe thấy Ứng Gia Văn nói: "Cậu đừng nói cho Thanh Vũ chuyện tiếp theo tớ muốn nói ."
Trong lòng Lâm Thanh Vũ chấn động, dừng bước lại lẳng lặng đứng sau bình phong.
"Kỳ thật tớ bị điều đến Đài Nam là do xếp đặt , lúc ở bộ phận ký gửi tớ tham gia vào một tổ quản lý nghiên cứu tài sản thương phẩm giao dịch với nước ngoài, lúc trước quản lí bộ phận nói có thể thương phẩm này sẽ mang lại lợi nhuận rất lớn cho ngân hàng. Nhưng khi xem xét thương phẩm thì thấy khác lạ, mấy lần họp bọn tớ đều bị quản lí mắng, chỉ bảo chúng tớ hãy bớt sàm ngôn đi. Văn bản đồng ý đưa ra thị trường, sau đó quả nhiên phát sinh vấn đề, không biết hội trưởng cậu có nghe nói qua hay không, cuối năm ngoái vụ huyên náo rất lớn. Vụ án liên quan tới hơn mười cơ quan tài chính trong nước bị tập đoàn hải ngoại lừa chính là việc mà tớ nói."
"A! Tớ đã nghe anh của tớ nói qua, anh ấy còn nói may mắn lúc trước không có mua, nếu không thì mất cả vốn lẫn lãi, sau đó thì sao?"
"Sau đó ngân hàng chịu đền hơn một trăm triệu trước để dẹp loạn người đầu tư đang phẫn nộ, rồi mới bắt đầu muốn truy cứu trách nhiệm thì đóng kín cửa từng bước từng bước thanh toán với bộ phận chúng tớ, nhưng vị quản lí này thăng chức rồi, lạnh lùng nhìn bộ phận chúng tớ đấu đã nhau người chết ta sống. . . . . . Rất buồn cười, cũng bởi vì tớ không có bất kỳ quan hệ nào, cho nên mới đẩy tớ ra chịu tiếng xấu thay cho người khác. Bạn gái của tớ cũng cho rằng cả đời này tớ cũng sẽ không trả hết nợ trên lưng nên cái gì cũng không nói đã bỏ đi."
Nghe vậy, Cổ Hựu Hiền cau mày, quả thực không cách nào tưởng tượng được Ứng Gia Văn trung hậu thành thật đã sinh tồn như thế nào ở nơi đầy rẫy những mưu mô bẫy rập như thế, anh vỗ vỗ vai Ứng Gia Văn, ý bảo anh nói tiếp.
"Làm sao tớ có thể cam tâm, may mắn hai năm trước khi tiếp nhận dự án này thì bởi vì cảm thấy rất quái dị, cho nên khi đó tất cả vi những tư liệu điều tra tính cả các thông báo nước ngoài gửi đến đều được điện thoại ghi âm đều giữ lại hết, bởi vậy tớ mới có thể thoát thân, nhưng không chịu nhận tiếng xấu thay cho người khác kết cục chính là bị điều đến nơi xa, muốn bức mình tự động tạm rời cương vị công tác."
Lâm Thanh Vũ đứng sau bình phong ngây ra như phỗng, vụ án quan trọng làm mất danh dự của ngân hàng mình cô đương nhiên biết rõ, không nghĩ tới học trưởng Gia Văn, người mà mình luôn quý mến lại bị cuốn vào trong vụ án đó.
Ứng Gia Văn uống một ngụm rượu, khuôn mặt nhợt nhạt nói: "Một thời gian trước tớ còn nghĩ rằng, nếu như lúc trước tớ tiếp nhận lời tỏ tình của Thanh Vũ, trở thành bạn trai của cô ấy, có khi bây giờ tớ đã kết hôn với cô ấy. Với thế lực của cha cô ấy ở Bộ tài chính, có lẽ hôm nay tớ cũng không để mặc người chém giết dễ dàng như thế. Kỳ thật khi đó tớ cũng rất yêu thích cô bé đó, nhưng mà bởi vì thân phận chênh lệch cho nên mới buông tay, suy nghĩ lại cảm thấy thật sự rất đáng tiếc."
"Yêu mến thì yêu mến, làm gì còn phải lo lắng đến thân phận, nếu đổi lại là tớ, đối phương có là đệ nhất thiên kim tiểu thư tớ cũng theo đuổi tới cùng."Cổ Hựu Hiền tạm dừng, một giây sau anh lại mở to mắt gào thét, "A, cậu nói gì? Tiểu Vũ tỏ tình với cậu?"
Ứng Gia Văn, Cổ Hựu Hiền và Lâm Thanh Vũ đang đứng nghe lén, ba người không hẹn mà cùng chấn động, trong lúc đó Lâm Thanh Vũ càng muốn phóng tới đánh cho Cổ Hựu Hiền một quyền làm anh bất tỉnh sau đó mang đi, không muốn để cho Cổ Hựu Hiền phát hiện thân phận của mình.
"Đúng vậy! Lúc đó, trước mặt rất nhiều người, cô ấy đã nói là cô ấy thích tớ, muốn tớ làm bạn trai của cô ấy."
"May mắn là cậu đã cự tuyệt, làm tớ sợ muốn chết." Cổ Hựu Hiền đổi giọng, dùng biểu cảm cực kỳ nghiêm túc và chân thành nói, "Gia Văn, chúng ta là anh em, tớ nói rõ cho cậu biết trước, tớ thích Tiểu Vũ, hơn nữa Tiểu Vũ là của tớ, cậu không được tranh giành cô ấy với tớ!"
"Cái tên chết tiệt này lại nói bậy cái gì vậy! Cái gì mà về sau tôi là của anh chứ. . . . . ." Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ ửng hồng, che miệng lui lại phía sau mấy bước, cảm thấy trong lòng vô cùng hỗn độn. Thì ra Cổ Hựu Hiền thật sự yêu mến cô, lúc này một dòng suối ấm áp đang chảy thấm vào trong lòng cô, thẹn thùng trên mặt không thể che giấu hết vẻ ngọt ngào hạnh phúc.
"A! Tớ sẽ không làm vậy đâu! Tớ đã sớm coi cô ấy là em gái, hơn nữa cũng đã là chuyện của mười năm trước rồi, cậu đừng lo lắng, tớ lại hơi tò mò là tại sao cậu lại thích cô ấy, dù sao hai người đã từng. . . . . ." Ứng Gia Văn cũng không nói gì thêm, có vài chuyện nói vậy là được rồi, cần phải có điểm dừng.
"Đại học? Không phải cậu quen biết với Tiểu Vũ ở ngân hàng sao? Chuyện hồi học đại học là thế nào?"
"Gì? Hội trưởng cậu đang nói cái gì vậy, Thanh Vũ là đàn em khóa dưới của chúng ta mà!" Ứng Gia Văn cuối cùng cũng cảm thấy kỳ lạ.
"Có sao? Tại đại học Nặc Á? Chúng ta đã từng gặp Tiểu Vũ?" Cổ Hựu Hiền giật mình, miệng mở rộng.
"Không thể nào! Hội trưởng cậu quả thật rất mơ hồ đấy! Chuyện lớn như vậy mà cậu cũng quên, tớ đúng là không dám tin, hơn nữa cậu lại vẫn thích cô ấy, trời ạ. . . . . ." Ứng Gia Văn thấp giọng hô.
"Tiểu Vũ rốt cuộc là ai? Cậu nói mau." Cổ Hựu Hiền gấp đến độ đứng lên, đột nhiên nhớ tới trước đây Lâm Thanh Vũ đã nói, thì ra anh thật sự quen biết cô.
"Nhân vật rất quan trọng, hội trưởng, cậu còn nhớ rõ người ném cậu qua vai trong văn phòng hội học sinh trước đêm chúng ta tổ chức tiệc tốt nghiệp, hội trưởng nắm quyền Lâm Thanh Vũ không? Cậu thật sự đã quên cô ấy? Mặc dù hiện tại Thanh Vũ học muội có chút thay đổi, nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút thì có thể nhận ra ngay lập tức mà."
‘Bịch’ một tiếng, Cổ Hựu Hiền ngã ngồi trên ghế. Lời Ứng Gia Văn nói giờ phút này giống như đang giải bùa chú phong ấn trí nhớ của anh bấy lâu nay từng chút từng chút một. Quá khứ nhục nhã kia, khuôn mặt của cô gái đã quật ngã anh dần dần hiện lên rõ ràng.
Một mái tóc ngắn theo kiểu búp bê, một đôi mắt hoa đào đen láy xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan và đôi môi đỏ mọng, còn có ánh mắt khinh thường của cô khi nhìn anh, cùng với giọng nói chế nhạo của cô. . . . . . Trong nháy mắt, tất cả những hình ảnh của cô tràn vào trong đầu Cổ Hựu Hiền.
"Ha ha ha. . . . . . Thật sự là khéo quá, vậy mà tớ lại thích cô ấy, tớ lại thích Lâm Thanh Vũ người mà tớ không muốn gặp lại nhất, thật đúng là châm chọc." Cổ Hựu Hiền cười lớn.
Lâm Thanh Vũ cắn chặt môi, cô đã từng nhiều lần tưởng tượng ra một ngày nào đó Cổ Hựu Hiền sẽ phát hiện chân tướng sự việc, mặc dù nó không làm cho cô cảm thấy bị đả kích lớn như bây giờ. Từ sau khi gặp lại Cổ Hựu Hiền, cho tới bây giờ cô chưa từng nghe thấy anh lạnh nhạt gọi cả họ cả tên cô như vậy!
Trái tim gắt gao níu chặt lại, cô che miệng, tâm tình hoảng hốt làm cho cô nhất thời lảo đảo vô ý ngã ngồi trên mặt đất.
"A. . . . . . Thanh Vũ học muội." Ứng Gia Văn kinh ngạc kêu, trong nội tâm thầm hô "Thảm"!
Theo ánh mắt Ứng Gia Văn, ánh mắt Cổ Hựu Hiền cũng chuyển sang mặt đất bên cạnh, kinh ngạc nhìn cô gái chiếm hiết tâm tư của anh lại chật vật ngã ngồi trên mặt đất, nhìn thấy trong đôi mắt đen xinh đẹp của cô tràn ngập kinh hoảng, trong nháy mắt, bất đắc dĩ và đau lòng cùng xông lên đầu.
Anh vươn tay muốn đỡ cô dậy, lập tức lại nghĩ tới cô là cô gái mình sợ nhất cũng không muốn gặp lại nhất trong cuộc đời này. Khi anh còn đang do dự, Lâm Thanh Vũ đã nhanh chóng thoát khỏi bọn họ. Thật sự không có dũng khí lại lưu lại đối mặt với Cổ Hựu Hiền.
"Thanh vũ học muội!" Ứng Gia Văn đứng dậy muốn đuổi theo bước chân cô.
"Gia Văn, đừng đi ra ngoài, hiện tại tớ thật sự rất cần yên lặng một chút." Cổ Hựu Hiền một tay chống đầu, một tay nắm chặt tay Ứng Gia Văn ngăn cản anh.
Mà Lâm Thanh Vũ lao về nhà như một cơn bão, không để ý tới mẹ kêu to, chạy thẳng đến phòng tắm, nhìn chính mình trong gương, cô cười cười, đời này cô chưa từng chật vật như thế này. Ngay cả khi bị Ứng Gia Văn cự tuyệt mười năm trước cũng không giống như bây giờ. Vừa mới rồi, cho dù có là một cái người xa lạ ngã trước mặt Cổ Hựu Hiền, anh nhất định cũng sẽ nâng đối phương dậy trước, nhưng, đối mặt với cô thì Cổ Hựu Hiền lại chần chờ.
Lâm Thanh Vũ tâm loạn như ma, tắm rửa hết hơn nửa giờ, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt Cổ Hựu Hiền vừa mới nhìn cô, mũi cô đã mỏi nhừ đến sắp rơi nước mắt.
Khi cô mặc đồ ngủ, phủ thêm áo tắm thật dày đi ra khỏi phòng tắm trở về phòng mình thì Hoàng Mỹ Hoa đã bưng một ly sữa nóng bốc hơi chờ cô, lẳng lặng đợi cô uống hết ly sữa nóng đó.
Lòng Lâm Thanh Vũ chua xót mỉm cười nhìn mẹ, cuối cùng không nhịn được nước mắt trong suốt cũng tuôn rơi, cô nhào vào trong ngực mẹ, "Mẹ, con thích anh ấy, nhưng mà anh ấy lại chán ghét con. . . . . ."
Mặt khác, sau khi nói chuyện với Ứng Gia Văn thêm một lúc, Cổ Hựu Hiền cũng nhanh chóng trở về nhà.
Anh mở tủ quần áo của mình ra tìm đông tìm tây, cuối cùng ở chỗ sâu nhất lấy ra một cái hộp mỏng xinh đẹp hoa lệ, trên đó in hình một bức vẽ vô cùng mỹ lệ, đây là sổ lưu niệm tốt nghiệp của đại học Nặc Á.
Anh lật giở, lật đến vài trang của hệ tài chính, liên tục vài trang đều xuất hiện một hình ảnh vô cùng quái dị, đều là ảnh chụp ba người trong cùng một cảnh, đứng ở giữa là Ứng Gia Văn, đứng bên trái cậu ấy là Dương Phẩm Nghi, phía bên phải không cần phải nói cũng biết là Lâm Thanh Vũ, mà quỷ dị chính là, trên mặt Lâm Thanh Vũ lại bị miếng dán tiện lợi M dán vào.
Mười năm trước, khi anh nhận lấy cuốn sổ lưu niệm này, anh vừa nhìn thấy ảnh Lâm Thanh Vũ, lại có ý nghĩ kỳ lạ là dùng giấy che khuất mặt cô, khiến cô trở thành người chưa bao giờ xuất hiện.
Anh cầm cuốn sổ lưu niệm đi đến phòng sách bên cạnh phòng ngủ, ngồi ở trước bàn sách cẩn thận từng li từng tí xé miếng băng dán M kia ra. Khuôn mặt Lâm Thanh Vũ nhìn có vẻ khờ dại hiện lên rõ ràng trước mắt anh.
"Tiểu Vũ. . . . . . Thanh Vũ học muội. . . . . ." Anh xuất thần nhìn Lâm Thanh Vũ cười tươi như đóa hoa sen nở rộ, trái tim mạnh mẽ níu lại, "Thì ra là như vậy, không trách được. . . . . .Không trách được trước đây cô ấy đều không đối xử tốt với mình, còn một mực châm chọc mình trí nhớ không tốt, nhưng mà . . . . . Đây quả thực là lừa dối thôi! Trước đây khuôn mặt ngây thơ như vậy, bây giờ lại trở nên xinh đẹp như thế. . . . . . Không có bất kỳ gợi ý nào, thiên tài nhận ra được sao?" Anh bắt đầu tức giận bất bình.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhớ rõ lần đầu tiên tiếp xúc với cô là ở bên bờ hồ ánh trăng soi sáng ấy, cô nói cho anh biết là không thể lấy nước miếng để bôi miệng vết thương, khi đó cô hồn nhiên ngây thơ biết bao.
"Loại con gái này, loại con gái khủng bố này. . . . . ." Anh thì thào nói nhỏ.
Bốn giờ chiều, Lâm Thanh Vũ ngơ ngác nhìn điện thoại trên bàn, đúng vậy, cô rất bất đắc dĩ phát hiện mình bị kìm hãm mất rồi, từ giờ cô đã bắt đàu chú ý đến điện thoại, thẳng đến ba giờ rưỡi càng không dám rời khỏi chỗ ngồi, một mực ngây ngốc chờ đợi, cho đén tận h, cô biết rõ, dự đoán của cô đã trở thành sự thật . . . . . . Cổ Hựu Hiền thật sự chán ghét cô!
Vốn nên là một thứ sáu vui vui vẻ vẻ, tâm tình của cô lại nặng nề khác thường, mà ngay cả buổi hẹn đến buổi hội sức khỏe hữu nghị của ngân hàng cô sớm đã báo danh sẽ tham gia, hiện tại cũng không muốn đi một chút nào.
"Tiểu Vũ, xảy ra chuyện gì vậy, sắc mặt của cậu thật sự không tôt chút nào!" Lăng Y Linh vừa mới phát hiện sắc mặt người chị em tốt của mình tái nhợt, tranh thủ thời gian đi tới quan tâm hỏi.
"Không sao! Thì. . . . . . Cái kia đến, không thoải mái." Lâm Thanh Vũ uể oải nói, thật sự nói không thể nói là cô thích một người chán ghét mình, càng không muốn làm cho Lăng Y Linh lo lắng cho mình.
"Vậy ngày mai cậu có tham gia buổi hội kia không? Tớ thấy cậu không nên đi, cũng không quan trọng." Lăng Y Linh vội vàng đi trở về vị trí của mình, cầm một ít chocolate đưa cho Lâm Thanh Vũ, khuyên cô ngày mai nghỉ ngơi ở nhà cho tốt.
"Tớ cũng không muốn đi. Nhưng mà tớ đã hẹn với người đồng nghiệp kia, hôm nay đến phiên chi nhánh ngân hàng bọn họ đứng ra tổ chức buổi họp mặt này, một mực nói anh ấy vừa tới Đài Nam chưa quen cuộc sống nơi đây, nên muốn tớ cùng ngồi xe du lịch đi với anh ấy." Nhớ tới vừa rồi, qua ba giờ rưỡi mới có duy nhất một cuộc điện thoại vang lên, cô lập tức tiếp nhận lại phát hiện là Ứng Gia Văn, còn nhịn không được mà khẽ thở dài một cái.
"Trưa mai tớ phải tham gia tiệc cuối năm với quản lý, nếu không tó đã đi cùng cậu, nhìn cậu như vậy tớ rất không yên tâm, ngày mai cậu phải cẩn thận đó! Nếu không sau khi tiệc giữa trưa chấm dứt, cậu đừng đi bộ với mọi người nữa." Lăng y Linh thao thao bất tuyệt nhắc nhở, làm cho Lâm Thanh Vũ cảm thấy đau khổ trong lòng.