Buổi chiều thứ bảy, Lâm Thanh Vũ và Lăng Y Linh hẹn nhau thời gian và địa điểm để cùng đi đến công trình mới hoàn thành của công ty Cổ Thành nằm ở đối diện tòa thị chính có tên gọi là “Thiên Âm”. Vừa nhìn kiến trúc này có thể biết ngay là phong cách của Cổ Thành vừa giản dị, khiêm tốn, vừa mang tính kỹ thuật, tràn đầy cảm xúc.
Hai người cười cười nói nói đi vào gian phòng vừa được trang hoàng, thì ra cửa hàng lớn ở mặt tiền là chỗ dùng để tiếp đãi khách.
Cổ Hựu Hiền vốn đang họp bàn với cấp dưới, vừa thấy Lâm Thanh Vũ xuất hiện, nhanh chóng thông báo sau đó lập tức giải tán mọi người.
"Đến, ngồi bên này." Anh nhiệt tình mời hai người.
Ba người ngồi vào chỗ của mình, cứ tưởng rằng Cổ Hựu Hiền sẽ nói đùa với các cô ai ngờ anh lại dùng thái độ vừa đứng đắn vừa cẩn thận bàn chuyện mua phòng ở với Lăng Y Linh. Trao đổi tin tức giá cả ở trong ngân hàng cho người đến xem phòng, vụ mua bán này có thành công hay không đều phải dựa vào Lăng Y Linh, cô thận trọng nghe những thông tin mà Cổ Hựu Hiền nói ra.
"Đôi vợ chồng này đang xem phòng ở với Ngô Đại, Ngô Đại của công ty chúng tôi đã thông báo rồi, họ sẽ hội phối hợp với cô, sẽ không để cô ra về tay không đâu." Cổ Hựu Hiền gật gật đầu, lộ ra nụ cười xinh đẹp.
"Thật sự cám ơn anh." Lăng Y Linh chân thành nói cảm ơn anh. Nhà ở của công ty xây dựng cổ thành đều có giá rất cao, người mua nhà ở đây đều là những người tương đối có địa vị xã hội hoặc có năng lực kinh tế tốt, ý là ——
Những người đó rất khó nói chuyện, rất hay bắt bẻ nhân viên ngân hàng, lời nói cay nghiệt như thế nào cũng nói ra được.
Cho nên, mỗi lần đến công ty xây dựng Cổ Thành bàn việc bảo đảm thì Lăng Y Linh đều đặc biệt chú ý, mỗi khi khách hàng không khách khí "hạ nhục" cô thì Ngô Đại luôn đứng ra bảo vệ khách quả nhiên cũng sẽ hát đệm, một đám người vây quanh đều xem thường cô, nhưng mà, hiện tại thân thể của cô đã không giống trước kia nữa rồi. Trong nhận thức của Cổ Hựu Hiền, Lăng Y Linh chính là người trong lòng của em ba nhà mình, hơn nữa còn là chị em tốt của Lâm Thanh Vũ, anh đã sớm xem Lăng Y Linh trở thành người một nhà, nên phải chiếu cố cô thật tốt.
Thấy đối phương đã đi vào nhà khách, Lăng Y Linh nhanh chóng nghênh đón, thuần thục đón tiếp, còn Lâm Thanh Vũ lập tức đi theo Cổ Hựu Hiền đến bàn làm việc phía sau.
Lâm Thanh Vũ đề phòng nhìn Cổ Hựu Hiền. Nụ cười này là sao vậy, chẳng lẽ anh thật sự chỉ là đơn thuần muốn cô tới đây mở tài khoản cho anh sao?
"Cô muốn hai giấy chứng minh và con dấu, giấy chứng minh tôi có." Cổ Hựu Hiền lấy bóp da ra cầm hai giấy chứng minh đưa cho Lâm Thanh Vũ, thấy sau khi cô tiếp nhận chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn, trong lòng cảm thấy nặng nề, lập tức cầm chứng minh thư cô để bên cạnh lên, lật sang mặt sau, chỉ vào chỗ trống trong ô phối ngẫu của mình nói: "Tôi còn độc thân đó! Cũng không có bạn gái."
Không hiểu vì sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện mình còn độc thân, Lâm Thanh Vũ nghiêng đầu, "Anh đang làm gì vậy hả? Loại chuyện này không cần đặc biệt nói với tôi, chẳng liên quan gì đến việc mở tài khoản cả."
"Ai, Tiểu Vũ, cô đã có bạn trai chưa?" Cổ Hựu Hiền đứng đắn hỏi.
Người này đang làm cái quỷ gì vậy? Cô thấy Cổ Hựu Hiền đang liếc nhìn, cũng không nghĩ trả lời anh cái vấn đề kỳ quái này.
Thấy cô trầm mặc không nói, bắt đầu lật xem hồ sơ trên bàn, anh không thể không tiến sát lại gần, nói nhẹ bên tai cô, "Rốt cuộc cô có bạn trai hay không?"
Bị động tác thân mật như thế của Cổ Hựu Hiền dọa giật mình, "Làm gì vậy?" Cô không khách khí đẩy anh ra.
"Không có gì, chỉ là một hỏi một chút thôi, không phải cô rất rộng rãi sao? Sao hỏi đến cái này lại trở nên không phóng khoáng."
Cổ Hựu Hiền vô tình nắm bắt được phép khích tướng tính cách không kiên nhẫn của Lâm Thanh Vũ.
". . . . . . Không có." Lâm Thanh Vũ chần chờ trả lời, vừa nói ra khỏi miệng lại thấy Cổ Hựu Hiền lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ, "Anh rất đáng nghi đấy! Cười thành như vậy là có ý gì? A! Tôi biết rồi, hôm nay anh bảo tôi tới đây là muốn PK với tôi có phải không? Nam nữ bình đẳng nhé? Tốt lắm, hiệp thứ nhất chúng ta bất phân thắng bại, kế tiếp muốn so cái gì, tôi nhất định sẽ chấp nhận."
"Cô đang nói cái gì vậy hả? Bệnh đa nghi thật nặng, Tiểu Vũ, cô thật thú vị." Cổ Hựu Hiền đặt một tay lên trên bàn công tác, cười yếu ớt nhìn đôi mắt linh động của Lâm Thanh Vũ.
Cổ Hựu Hiền nói như thế, ngược lại cô có vẻ hơi lòng dạ hẹp hòi rồi, bị phản kích, Lâm Thanh Vũ hậm hực nói: "Anh Cổ, đừng nói nhảm nữa, mau ký tên đi!"
Nhìn thấy Lâm Thanh Vũ vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn mượt mà, cổ tay trái đeo một chiếc vòng ngọc xanh biếc, "Ha, làn da trắng đeo vòng ngọc thật đúng là đẹp mắt."
Lâm Thanh Vũ ngoài ý muốn trợn to mắt nhìn Cổ Hựu Hiền nở nụ cười chân thành, không mang theo một chút vui đùa nào, cô đáp lại nói: "Cám ơn, đây là cha tôi tặng cho tôi."
Trái tim Cổ Hựu Hiền bông nhiên đập mạnh, không thể tưởng tượng được, chỉ lơ đãng tán thưởng một câu lại có thể đổi được nụ cười xinh đẹp mà anh mong nhớ ngày đêm!
Đúng rồi, từ sau khi biết Lâm Thanh Vũ không biết đã gặp mình từ bao giờ, Cổ Hựu Hiền ngẫu nhiên sẽ nhớ tới chuyện này, suy nghĩ vài ngày cũng không có kết quả, cũng không để ý đến chuyện này nữa, cho đến lần gặp lại trong bữa cơm trưa ở nhà Hàn Mộc Thâm, sau khi cãi nhau kịch liệt với cô, bị cô hung ác húc đầu vào cằm, anh cảm thấy mình không thể nào quên được cô gái không tốt với anh, luôn không khỏi nhớ tới cô.
Cổ Hựu Hiền chìm trong tâm tình mâu thuẫn phức tạp này vài ngày, anh không hiểu nổi chính mình tại sao lại vẫn luôn nhớ tới cô, chẳng lẽ là do tâm lý tức giận nên mới như vậy sao? Càng không thể nào nhớ ra mình có nhân duyên tốt với các cô gái như vậy tại sao lại khiến cho cô ghét mình đến thế?
Bởi vậy, anh nghĩ bây giờ phải biểu hiện tốt trước mặt cô một chút, để cho cô biết rõ anh không phải là thằng an bám, dựa dẫm vào cha mẹ như cô vẫn nghĩ, vì để cho cô thay đổi suy nghĩ đối với mình, anh không thể khống chế được suy nghĩ muôn gặp cô, cuối cùng nhịn không được, gọi điện thoại cho cô.
"Anh Cổ, anh ngây ngốc cái gì thế?" Thấy Cổ Hựu Hiền cầm bút nhưng lại chậm chạp không kí tên, còn nhìn mình chằm chằm, Lâm Thanh Vũ không khỏi nhấc tay, quơ quơ trước mặt anh.
"Thật có lỗi! Thật có lỗi!" Cổ Hựu Hiền lấy lại tinh thần, ngại ngùng cười sau đó nhanh chóng kí tên lên chỗ cô chỉ.
Lẳng lặng nhìn anh kí tên, Lâm Thanh Vũ vốn không có biểu lộ gì trên mặt, dần dần hiện lên nụ cười thản nhiên, "Oa, chữ của anh chảng thay đổi chút nào! Vẫn đẹp y như lúc trước, trước kia tôi còn từng học anh viết chữ, nhưng không biết vì sao mà không thể học được, cuối cùng phải buông tha." Kỳ thật chữ Lâm Thanh Vũ không khó xem, nhưng giống như cá tính của cô, chữ của cô tuyệt không xinh đẹp, ngược lại còn có một chút mạnh mẽ.
Cổ Hựu Hiền ngừng bút, vẻ mặt ủy khuất, "Chúng ta rốt cuộc đã gặp nhau từ bao giờ, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt của tôi cô cũng đều biết rõ ràng, nhưng mà tôi lại hoàn toàn không có ấn tượng đối với cô, trên đời này nào có loại chuyện không công bằng nhưu thế. Tiểu Vũ, cô cho them chút gợi ý được không?!"
"Chuyện này đâu có gì mà công bằng với không công bằng, không nhớ ra được tôi là ai chứng tỏ trí nhớ của anh không bằng tôi, đồng thời cũng chứng tỏ rằng tôi hoàn toàn không quan trọng đối với anh, hơn nữa, tôi thành thật nói cho anh biết, khi đó tôi và anh chagr có chuyện tốt gì để nhớ lại, tôi khuyên anh đừng suy nghĩ quanh vẫn đề nỳ nữa, mau ký tiếp đi!" Không hề để ý tới Cổ Hựu Hiền kháng nghị, cô thúc giục anh ký xong toàn bộ giấy tờ, đọc lại một lần nữa, xác nhận không còn sót gì cả.
“Xin lỗi đã quấy rầy, quản lí, hiện tại tiên sinh đang nói chuyện với Tiểu Ngô là trưởng phòng Trần của chính quyền thành phố giới thiệu tới, vừa đến đã nói muốn trực tiếp bàn bạc với anh." Nhân viên nhanh chóng đi tới trước mặt Cổ Hựu Hiền nói, nói đến câu cuối cùng thì dường như đã sắp ghé sát vào tai anh mà nói.
Cổ Hựu Hiền nhìn nhà khách, quay đầu lại cười cười với Lâm Thanh Vũ, "Tiểu Vũ, chờ tôi chút nhé, đừng chạy đấy!" Không đợi Lâm Thanh Vũ trả lời, đã tự tin bước về phía người đàn ông trung niên mặc bộ tây trang màu trắng kia.
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ gọi không ngừng, chờ đến khi anh thật sự biết rõ tôi là ai, khẳng định sẽ bị dọa chết!" Lâm Thanh Vũ cười nhạo, hồ sơ trên tay cũng đã kiểm tra xong, nhìn nhìn đôi vợ chồng đang bàn bạc với Lăng Y Linh, cô bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán, thuận tay cầm chứng minh thư của Cổ Hựu Hiền ở trên bàn lên nhìn nhìn.
"Cổ Hựu Hiền trong tấm hình này cũng không khác. . . . . . năm năm trước đổi chứng minh thư, thực kỳ diệu, hình như anh chẳng già đi chút nào." Trong lúc rảnh rỗi Lâm Thanh Vũ cầm chứng minh thư của người khác lên xoi mói một phen, trước mắt Cổ Hựu Hiền đang cười cười nói nói với khách hàng.
Cô lẳng lặng nhìn nét mặt tươi cười tự tin của anh, hồi tưởng lại Cổ hội trưởng trong trí nhớ, không thể không thừa nhận Cổ Hựu Hiền, người hội trưởng hội học sinh này thật sự làm rất tốt. Có vài người ngoài không thể nào nhận thức được mọi chuyện, cần phải đứng ở cùng một vị trí mới có thể thấy được, giống như cô sau khi tiếp nhận vị trí hội trưởng hội học sinh vào năm thứ đại học, cô mới hiểu được năng lực phối hợp của Cổ Hựu Hiền với các cán bộ khác thật sự rất xuất sắc. Ở trong trường đại học Nặc Á, nhóm người này không coi ai ra gì, toàn là đại thiếu gia và các đại tiểu thư tâm cao khí ngạo, làm sao có khả năng phục tùng người nào đó lãnh đạo đơn giản như vậy, mà Cổ Hựu Hiền chẳng những làm cho mọi người tâm phục khẩu phục đi theo anh, kính yêu anh, càng để cho anh địa vị cao nhất của hội học sinh tràn ngập quyền lực, lập nên một hội học sinh với những trụ cột vô cùng tốt.
Cho đến lần gặp lại Cổ Hựu Hiền gần nhất này, tuy tiếp cúc với anh có chút không thoải mái, nhưng trong lúc đêm dài yên tĩnh thì khi ngẫu nhiên nhớ tới chuyện thời học đại học, không khỏi làm cô cảm thấy có chút hối hận. Những năm gần đây Lâm Thanh Vũ trải qua rất nhiều chuyện, cho nên cô hối hận, lúc trước không nên xúc động như thế, không nên quật ngã Cổ Hựu Hiền trước mặt nhiều thành viên hội học sinh như thế, còn nói ra chuyện riêng của anh làm cho anh mất hết mặt mũi, cuối cùng còn hại bạn gái anh chạy mất. . . . . . Cũng chỉ vì lý do buồn cười là không thể khiêu vũ với Ứng Gia Văn! Đều do cô khi đó còn trẻ không hiểu chuyện, quá mức cao ngạo!
Nhìn lại Cổ Hựu Hiền trước mắt phong độ nhẹ nhàng, ứng đối vừa phải . . . . . Sau này phải đối tốt với anh một chút, cô nghĩ.
"Nghĩ cái gì mà tập trung thế?" Sauk hi tiễn khách ra về, Cổ Hựu Hiền không thể chờ đợi mau chóng trở về, lại chứng kiến cảnh Lâm Thanh Vũ cầm CMND của anh nhìn đến thất thần.
"Xem ảnh chụp của tôi sao lại mê mẩn như thế, không phải là mê tôi rồi chứ!" Cổ Hựu Hiền dõng dạc nói.
"Chỉ bằng loại người như côn đồ như anh cũng khiến cho tôi mê muội, thật buồn cười." Vừa mới nói sẽ đối tốt với Cổ Hựu Hiền một chút, nhưng vừa nhìn thấy cái khuôn mặt vô sỉ kia, bản tính vốn có lại lộ ra.
Cổ Hựu Hiền đã dần dần quen thuộc với tính tình ngay thẳng bộc trực không che dấu chút nào của Lâm Thanh Vũ, cười mỉm nhìn cô, "Chờ một chút, tôi mời cô ăn cơm!"
Đối với lời mời của Cổ Hựu Hiền, cô cảm thấy kinh ngạc, còn nghĩ thái độ của anh hôm nay thật sự có chút quái dị, "Cổ thiếu gia, nhớ rõ lần trước anh còn sẵng giọng vơi tôi, đừng để cho anh gặp được tôi ở ngoài sao, sao bỗng nhiên lại muốn mời tôi đi ăn cơm? Không phải là có âm mưu gì đó chứ?"
"Cô đừng nghĩ tôi là cái loại người không có phẩm chất như vậy có được không? Tôi thành tâm thành ý hẹn cô ăn chung một bữa cơm, cảm ơn cô hôm nay đã được nghỉ còn đặc biệt đến mở tài khoản cho tôi."
Đã có người muốn mời khách, lại vừa mới nghĩ sẽ đối tốt với Cổ Hựu Hiền một chút, dù sao cũng không thật sự có thù gì với anh, ăn bữa cơm cũng chẳng sao cả, cô nhẹ nhàng cười với Cổ Hựu Hiền, nói: "Được thôi! Cảm ơn anh! Tìm Lăng Y Linh đi cùng chứ!"
"Đừng tìm cô ấy." Cổ Hựu Hiền vội vàng kề sát Lâm Thanh Vũ, nhẹ nhàng nói: "Cô nên biết gần đây cô ấy thường ăn cơm chung với em trai tôi! Đừng quấy rầy bọn họ."
"Đúng rồi!" Lâm Thanh Vũ bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay, không thể tưởng tượng được cái tên Cổ Hựu Hiền thần kinh thô sơ này cũng có lúc linh hoạt, cô cười cong cong đôi mắt nhìn anh, "Chúng ta tự đi là được rồi."
Có loại khoái cảm mưu kế được thực hiện, Cổ Hựu Hiền như mở cờ trong bụng vui vẻ cười, hai người cùng nhìn nhau cười.
Nằm ở gần khu đất An Bình chiếm diện tích rộng lớn, công viên bên cạnh bốn tuyến đường lớn, một chiếc xe Lamborghini màu xanh bắt mắt chậm rãi lái vào, đỗ xe ven đường, chủ xe tói sau sợ tới mức vốn muốn đỗ xe ở phía sau vội vàng tìm kiếm một chỗ đỗ xe khác, sợ vạn nhất không cẩn thận đụng phải chiếc lamborghini này thì thật thảm.
Cổ Hựu Hiền ngồi trên ghế lái nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Lâm Thanh Vũ ngồi trên ghế phụ, "Tiểu Vũ, cô xác định muốn ăn ở gian phòng này?"
"Đúng rồi! Gian phòng này ăn rất ngon, đại thiếu gia anh chưa đến đây sao?" Lâm Thanh Vũ nhìn về phía Cổ Hựu Hiền, nhà ăn kia nằm ở phía đối diện bên kia đường, "Hà tử tiên ở đây là món ngon nhất tôi từng được ăn."
"Tôi xin cô, tại sao tôi lại chưa ăn chứ, chỉ là tôi nghĩ cô muốn đến khách sạn lớn nhất của Đài Nam hoặc nhà hàng xa hoa linh tinh gì đó." Cổ Hựu Hiền thuần thục ngừng xe, khi hai người xuống xe chuẩn bị đi đến nhà ăn phía đối diện thì Lâm Thanh Vũ dường như cảm thấy khách hàng ngồi ở bên ngoài đang chăm chú nhìn mình.
“Này, tôi không có chỗ nào kỳ quái chứ, sao những người ngồi đằng kia vẫn nhìn chúng ta?" Cô cúi đầu xuống nhìn mình, khó hiểu hỏi.
"Có người nhìn chúng ta sao?" Cổ Hựu Hiền ngược lại hoàn toàn không có cảm giác, anh nhìn xung quanh, cảm thấy Lâm Thanh Vũ quá mức nhạy cảm .
Nghiêng đầu dò xét từ đầu đến chân, thoáng cái Cổ Hựu Hiền lại quay đầu nhìn chiếc xe thể thao long lanh phía sau, cuối cùng cô cũng hiểu. Vừa mới rồi bọn họ chuẩn bị dừng xe để vào nhà ăn ăn cơm thì người ngồi ở trong tiệm dùng cơm đã bắt đầu chỉ trỏ, hiện tại lại dừng xe ở trước mặt họ, mà người đi xuống xe lại là một người đàn ông đẹp trai cao lớn, tây trang thẳng thớm, khó trách sẽ làm cho người khác ghé mắt nhìn.
Cô vội vàng cách Cổ Hựu Hiền xa một chút, nghĩ thầm, với tính cách của anh chắc hẳn đã quen với ánh mắt của người khác, đi chung với anh quá mất mặt.
Vừa mới nghĩ như thế, Lâm Thanh Vũ đã bị Cổ Hựu Hiền kéo cổ tay đi thẳng đến tiệm ăn đông người kia.
Cổ Hựu Hiền tự nhiên lại lơ đãng mờ ám, làm cho nội tâm Lâm Thanh Vũ có loại cảm giác quái dị, tuy nhiên Cổ Hựu Hiền không tính là người xa lạ đối với Lâm Thanh Vũ, nhưng mà thật sự không quen thuộc đến mức chu đáo như thế này, còn đối với Cổ Hựu Hiền mà nói, đây mới chỉ là lần thứ ba hai người gặp mặt nhau, tại sao lại kéo tay cô qua đường cái thân mật như thế. . . . . .
A! Nhất định là thói quen do N bạn gái huấn luyện ra, cô vội vàng bỏ qua bàn tay của anh, nhanh chóng đi đến quán hà tử tiên.
"Ơ! Chàng trai, cậu đổi xe sao?" Đứng ở cửa tiệm là ông chủ quán khuôn mặt tròn phúc hậu nhiệt tình chào đón Cổ Hựu Hiền.
"Ha Ha! Quá khen rồi!" Cổ Hựu Hiền giơ ngón cái với ông chủ.
"Ha Ha! Chiếc xe này tốt thật đó, cái trước đâu. . . . . ." Ông chủ vừa thuần thục đảo hà tử tiên, vừa nói chuyện phiếm với Cổ Hựu Hiền.
"Đưa cho em cháu rồi." Cười cười với ông chủ, thừa dịp bàn bên cạnh có một gia đình vừa vặn ăn no đứng dậy, Cổ Hựu Hiền tranh thủ thời gian dọn dẹp chén đữa trên bàn đến chỗ rửa chén, còn thuận tiện cầm khăn lau lau lau cái bàn.
Anh vẫy tay với Lâm Thanh Vũ, tự mình đi đến chỗ rửa chén giặt sạch khăn lau sau đó rửa tay.
"Anh thường đến đây?" Lâm Thanh Vũ cầm menu đơn giản cười hỏi Cổ Hựu Hiền.
Cổ Hựu Hiền vui vẻ nhìn nụ cười của cô, "Nhà hàng này tôi ăn từ nhỏ tới lớn, trước kia ông chủ vốn bán ở chỗ cách đây mấy gian, sau này mới mua được gian phòng này, cửa hàng ở mặt tiền, còn tìm tôi đến làm người trang trí nữa đấy!"
Hai người không có sức chống cự với thức ăn ngon, vùi đầu gọi một đống món ăn, chuẩn bị một bữa ăn no căng bụng.
"Khi tôi tới Đài Bắc công tác, nhớ nhất chính là nhà ăn này, nhưng mà, mùa hè tôi không dám tới, mùa hè trong tiệm bọn họ cũng không bật điều hòa, mỗi lần ăn đều đầy người mồ hôi, cho nên đến hè đều mua về nhà ăn." Lâm Thanh Vũ nhỏ giọng nói ra, sợ nói quá lớn tiếng sẽ bị ông chủ trừng.
"Cô biết không? Hai năm trước, khi nhà ăn của họ vừa khai trương ở đây cũng là vào mùa hè, trên tường lại dán một dòng thông báo 『 bật điều hòa thì mỗi người phải thu thêm đồng ], chết cười tôi, sau đó ông chủ bị tôi càu nhàu đến hai ngày đã gỡ dòng thông báo kia xuống."
Lâm Thanh Vũ khì khì cười đến nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi, "Cái này thật sự quá buồn cười." Nghĩ đến những gì anh vừa nói với ông chủ, cô cười mỉm nói: "Thì ra chiếc R của anh Hàn là của anh cho hả? Tôi còn suy nghĩ không hiểu một người khiêm tốn như anh ấy tại sao lại mua một chiếc xe rêu rao giống anh được chứ."
"Tiểu Vũ, cô cũng nghiên cứu về xe sao?! Xe của tôi quá tuyệt chứ!" Lúc này Cổ Hựu Hiền giống như một chú cún vẫy vẫy cái đuôi nịnh nọt người, đôi mắt cũng lóe sáng.
"Tôi tuyệt đối không cảm thấy nó tốt." Cô liếc mắt nhìn Cổ Hựu Hiền, nói tiếp: "Xe đi được là được rồi, tại sao phải lái cả khu nhà cao cấp, biệt thự trên đường phố, là sợ có người không biết anh có tiền sao?"
"Cô lại nói chuyện giống hệt anh trai tôi! Tiểu Vũ, cô già rồi! Người ngoài nghề các cô không hiểu được!" Mày kiếm Cổ Hựu Hiền cau lại, căm giận nói.
"Thật xin lỗi! Tuy tôi không còn nhỏ nữa, nhưng ít ra vẫn còn hơn cậu nhóc ba tuổi là anh có được không? Tôi không có chuyên môn về xe thể thao, chỉ cảm thấy ghế dựa của chiếc xe đua LP này của anh khó ngồi muốn chết, hôm nay may là tôi mặc quần jean, nếu tôi mặc váy căn bản sẽ không dám ngồi trên xe của anh, cả người đều bị vùi trong ghế."
Nghe Lâm Thanh Vũ phê bình chiếc xe yêu quý của mình không đáng một đồng, Cổ Hựu Hiền rầu rĩ không vui, cho đến khi ông chủ tự mình bưng thức ăn lên bàn.
Từng món ăn dần được mang lên bàn, hà tử tiên, món rán, dưa chuột cáp tử, bún bong bóng cá,. . . . . . Rất nhanh bày đầy mặt bàn. Sau khi ông chủ đưa tất cả món ăn lên bàn, khom người ghé vào tai Cổ Hựu Hiền nhỏ giọng nói: "Bạn gái của cậu thật sự rất đẹp!" Nói xong giơ ngón tay cái lên với anh.
"Ha!" Cổ Hựu Hiền cũng giơ ngón tay cái lên với ông chủ, vui cười.
Lâm Thanh Vũ hoàn toàn không hiểu hai người đàn ông này đang làm cái gì, cũng không quan tâm đến họ, tự mình vui vẻ ăn hà tử tiên, "Ừ! Đúng là chỗ này ăn ngon, siêu ngon." Cô lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, làm cho Cổ Hựu Hiền ngồi ở đối diện nhìn đến ngây người.
Hai người cười cười nói nói, rất nhanh đã quét sạch bàn thức ăn trước mặt, "Tiểu Vũ, cô ăn no chưa? Muốn ăn thêm gì nữa không?"
Lấy tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng, mắt đen láy nghi hoặc nhìn Cổ Hựu Hiền, "Anh xảy ra chuyện gì vậy, đột nhiên đối tốt với ta như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì?"
"Không có, không có! Trước đây có chút không thoải má với cô, người ta nói oan gia nên giải không nên kết, mà cô lại là bạn tốt của em dâu, giữ quan hệ tốt tuyệt đối không thiệt thòi!" Cổ Hựu Hiền chột dạ gãi đầu.
"Em dâu? Đầu óc anh cũng suy nghĩ qúa nhanh rồi!" Cái từ này thật mới, cô cảm thấy thú vị nhìn Cổ Hựu Hiền.
"Vậy thì cô không biết rồi, từ nhỏ em trai tôi đã là một đứa hay suy tính, một khi đã nhận định việc nào đó, cho dù có tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết thì nhất định cũng sẽ nghĩ hết biện pháp đạt được mục tiêu, cái loại chấp nhất và chịu đựng kia không phải người bình thường nào cũng có thể làm được . . . . . . Ha, trước kia nó vô cùng lạnh lùng với phụ nữ, xem ra lần này đối với Lăng Y Linh là đã xác định rồi. Hơn nữa, rm trai tôi kinh khủng nhất chính là ——nó luôn lẳng lặng chấp hành kế hoạch của mình, giống như hồi nó học đại học năm , khi nghỉ hè đột nhiên nói với tôi 『 em tốt nghiệp trước thời gian, tháng sau muốn đi tham gia quân ngũ, sang năm xuất ngũ thì đi Nhật Bản học ở sở nghiên cứu ]. Cho nên, nếu như ngày nào đó nó đột nhiên nói muốn kết hôn, chúng tôi cũng sẽ không quá kinh ngạc, ừ. . . . . . Cứ như vậy xem ra bạn tốt của cô sớm muộn gì cũng sẽ là em dâu."
"Như vậy à! Tôi lại cảm thấy cá tính của em trai anh rất tốt." Cổ Hựu Hiền nói cho cô biết tính cách của Hàn Mộc Thâm đúng là hợp ý. Hàn Mộc Thâm đúng là người đàn ông đáng để phó thác, nếu như chị em tốt của cô có thể sống cùng với anh, vậy là tốt nhất.
Cổ Hựu Hiền có chút cảm thấy không phải, nhìn Lâm Thanh Vũ đang tán thưởng em trai mình, anh mấp máy miệng, "Chúng ta đi thôi! Lát nữa tám giờ còn có một tổ khách nhân muốn tới xem phòng."
Anh nhanh chóng thanh toán, tán gẫu với ông chủ vài câu sau đó vui vẻ dẫn Lâm Thanh Vũ trở lại xe.
"À, Tiểu Vũ, ngày đó tôi phê bình bề ngoài của Lăng Y Linh. . . . . . Đây chẳng qua là nhất thời nói nhảm, tôi cũng không phải thật sự nghĩ như thế, lúc tôi và em trai nói chuyện vốn vẫn không câu nệ tiểu tiết như vậy. . . . . . Ôi, lời nói của đàn ông luôn thô tục hơn một chút ấy mà!" Cổ Hựu Hiền máy móc giải thích.
"A! Cổ tiên sinh, anh còn thẳng thắn hơn tôi nữa, ngày đó tôi cũng có sai, không nên ra tay với anh như vậy, thực thực xin lỗi!" Một đôi mắt to ngập nước dịu dàng nhìn sang Cổ Hựu Hiền, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng với anh.
Lần đầu tiên thấy cô toát ra biểu lộ xinh đẹp lại dịu dàng như thế, tất cả trí nhớ không vui với cô trước đây đều biến mất vô tung vô ảnh, trong mắt chỉ còn có một cái nhăn mày một nụ cười của cô, nhất cử nhất động, tất cả tức giận của cô giờ chỉ còn bộ dáng xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của cô nhưng anh lại cảm thấy cô bé dễ thương này thật quen mắt, tính cách của cô vô cùng tươi sáng, trong nháy mắt xâm nhập vào lòng Cổ Hựu Hiền, ngang ngược mà lại không lưu tình chút nào chiếm cứ tất cả tâm tư của anh.
"Không, không sao . . . . ." Một câu nhả ra đến miệng, lại làm sao cũng không thể nói ra, anh thay đổi câu nói, "Tiểu Vũ, hiện tại chúng ta cũng nắm tay giảng hòa rồi, cô cứ liên tục gọi tôi là Cổ tiên sinh cũng quá kỳ quái, bạn bè nào có ai gọi nhau như thế, cho nên, cô. . . . . . Cô cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi."
Trong lòng Lâm Thanh Vũ nổi lên một loại cảm giác quái dị, trong đầu xuất hiện các kiểu xưng hô với Cổ Hựu Hiền, ví dụ như: Cổ Hựu Hiền, học trưởng Cổ, hội trưởng Cổ, tên háo sắc, tên chết tiệt. . . . . . Tất cả đều có thể rất tự nhiên thốt ra, duy chỉ có hai chữ "Lại Hiền" này là cô không thể gọi được.
Đang chờ đợi Lâm Thanh Vũ trả lời, một giai điệu Piano quen thuộc vang lên.
Lâm Thanh Vũ vội vàng tiếp điện thoại nói, "A lô. . . . . . Mẹ, con vừa ăn cơm với bạn, cũng sắp về rồi, muốn con mang điểm tâm về cho mẹ ăn sao?"
Chênh lệch nhiều quá đi! Cái giọng điệu làm nũng ngọt chết người này là sao vậy? Cổ Hựu Hiền giật mình, mắt liếc nhìn Lâm Thanh Vũ đang nói chuyện điện thoại, nghĩ thầm gần cô thô lỗ với anh như thế, không có chút hương vị phụ nữ nào, không thể tưởng được cũng sẽ làm nũng như vậy. . . . . . Đối với việc phát hiện được một diện mạo khác của Lâm Thanh Vũ, Cổ Hựu Hiền có chút cười đắc ý, nghĩ thầm nếu có một ngày cô cũng có thể làm nũng với anh như thế, vậy anh sống cuộc đời này cũng không uổng công.
Đợi cô nói điện thoại xong, Cổ Hựu Hiền cười nói: "Nhạc chuông điện thoại di động của cô là 『bản xô-nat ánh trang』chương thứ nhất, tôi biết kéo khúc này đấy! Muốn hôm nào đó tôi dùng đàn vi-ô-lông kéo cho cô nghe hay không?"
Lâm Thanh Vũ nhanh chóng động lòng, đoạn tiếng đàn như mộng ảo đó mãi cho đến mười năm sau hiện tại cô vẫn còn nhớ rõ như in, sau hôm đó dù cho chạy khắp tất cả cửa hàng đĩa nhạc lớn nhỏ cũng không tìm thấy bản đàn vi-ô-lông "bản xô-nat ánh trăng" , không khỏi làm cô nghi hoặc cái đêm trăng tròn, ánh trăng rải đầy mặt hồ ấy có thật sự tồn tại hay không? Hay âm thanh cô nghe được đêm chính là từ bầu trời truyền đến? Cô thật sự muốn nghe lại một lần nữa. . . . . .
"Tốt lắm! Hựu, Hựu. . . . . . A, Cổ tiên sinh, nếu như có cơ hội nhất định phải kéo cho tôi nghe, tôi rất chờ mong."
Nghe Lâm Thanh Vũ ấp a ấp úng muốn gọi tên mình, lại làm sao cũng không gọi được, trong lòng Cổ Hựu Hiền dâng lên một chút ngọt, cười nói: "Không quan hệ, ngươi tùy tiện hô ta đi! Ngược lại. . . . . ." Xe đã chạy nhanh trở lại nhà khách, sau khi dừng xe, anh chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy chúng ta còn chưa nói hết chuyện, hôm nào lại ăn cơm cùng nhau được không?"
"Được! Lần sau đến lượt tôi mời khách, nhưng mà phải lái xe của tôi, tôi thật sự không ngồi được cái xe này của anh. . . . . ." Vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn ngồi loại ghế dựa của xe đua khi muốn đứng lên thật là khó khăn, Lâm Thanh Vũ vừa nói vừa giãy dụa để đi ra ngoài xe.
Hai người đứng ở đây Lâm Thanh Vũ lại ngại đứng bên cạnh chiếc lamborghini không đáng một đồng, "Cổ tiên sinh, hôm nay mở tài khoản giờ thuận tiện giúp anh xin tài khoản ngân hàng trên mạng, ngân hàng trên mạng của chúng tôi còn đặc biệt ưu đãi tỉ suất hối đoái, thứ hai sau khi khai xong sổ tiết kiệm của anh, anh có thể lợi dụng mạng ngân hàng để mua bán ngoại tệ ."
"Mạng ngân hàng, tự mình làm sao?" Cổ Hựu Hiền nghiêng đầu hỏi.
"Đương nhiên rồi! Nếu không chẳng lẽ là tôi làm sao?" Lâm Thanh Vũ rất không khách khí trợn mắt nhìn Cổ Hựu Hiền đang ngây ngốc.
Đôi mắt Cổ Hựu Hiền lóe lên tia sáng khôn khéo, "A! Tôi không cần phải mở tài khoản ngân hàng trên mạng."
"Tại sao? Rất thuận tiện mà!"
"Tôi nghĩ mình không thể chú ý đến tỉ suất hối đoái, tôi nghĩ về sau muốn mua sẽ mời cô xử lý giúp tôi là tốt rồi." Anh nở nụ cười tươi với Lâm Thanh Vũ, hay nói giỡn, nếu để anh tự làm, chẳng phải là hỏng kế hoạch sao, anh sẽ không bê đá đập chân mình!
"Tùy anh." Cũng hiểu Cổ Hựu Hiền bốc đồng như thế nào nên Lâm Thanh Vũ cũng lười tranh luận với anh, lập tức bắt đầu bàn chuyện mua bán chi tiết với anh.
"Tiểu Vũ, trên đường về nhà phải chú ý đó! Kỳ thật tôi nên đưa cô về nhà mới đúng." Vẻ mặt anh đầy quan tâm nhìn Lâm Thanh Vũ ngồi trên chiếc xe rùa màu vàng, cửa sổ xe đang dần hạ xuống.
"Cám ơn anh, nhà tôi ở ngay bên cạnh, lái xe không đến năm phút đồng hồ ! Bye bye. . . . . ." Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng cười, nhanh chóng chạy xe.
Lái xe trên đường về nhà, cô nghĩ hôm nay ở chung với Cổ Hựu Hiền không khỏi hồi tưởng học trưởng Cổ trước kia, anh có thể nhanh chóng hòa đồng với bất cứ ai, không phách lối lại nhiệt tình giúp người, qua nhiều năm như thế anh vẫn không thay đổi.
Nhớ lại những chuyện với Cổ Hựu Hiền cũng không hoàn toàn là xấu, trong lòng nghĩ như thế đồng thời khóe miệng cô cũng cong lên theo.